**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Edit: Hải Yến & VastarelGroup Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 638: Căn bệnh của bà già
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thẩm Diệc Lệ dựa vào gia cảnh mà bất chấp.Bây giờ cô đã gặp Trần Hạo, thật sự dạy cô ấy chết không biết chết, còn câu cuối cùng là Trần Hạo cố tình nói cho cô để cô ấy biết “ Đừng tưởng rằng bạn là người duy nhất trên đời giàu có , còn có rất nhiều người khác giàu có hơn bạn rất nhiều .”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Toàn bộ Tiếu gia, bao gồm cả Ngụy Quế Phương, đều sợ hãi lạnh gáy.Cái gọi là tiệc sinh nhật sau đó hoàn toàn vô nghĩa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó, Trần Hạo và Tô gia liền rời đi.Những gì đã xảy ra sáng nay, mặc dù nó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng với bà cụ Trương Hâm Hoa mà nói , dường như bà đã trải qua những thăng trầm rất lớn của cuộc đời.Nó làm cho bà cảm thấy một chút khí và huyết đang lên . Trong lúc đang trên đường trở về , chân bà đột nhiên trở nên tê liệt, đầu choáng váng, đau đầu dữ dội và ngất đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần này, cả Tô gia đều trở nên kinh hãi.Trần Hạo trở về liền đến biệt thự Vân Đính Sơn trước để kiểm tra tiến độ ở đó, sau đó anh sẽ đến Tô gia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngọn núi được khai thác rất nhanh, nhanh hơn dự kiến, ước chừng ngày mai sẽ có thể tìm thấy Chấn thiên thạch rồi .Cho nên Trần Hạo không ở bên cạnh bọn họ .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này người nhà họ Tô luống cuống tay chân .Cũng may là gần về đến nhà, vì hai năm nay xuất hiện tình huống như thế này không phải là lân một lần hai , nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong nhà còn có các thiết bị thở oxy.Vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ giáo sư Mã Tiến , để ông đến gấp cấp cứu cho bà cụ .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mã Tiến từng là một bác sĩ nổi tiếng trong quân khu với tài y thuật siêu phàm.Năm nay ông sáu mươi tuổi, ông trở về quê hương làm một bác sĩ chuyên nghiệp, trở thành giáo sư của một bệnh viện và cũng là phó chủ tịch của Hiệp hội Đạo đức Y khoa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi ông ta đến cùng với hai người học việc của mình, một nam và một nữ thì cũng tình cờ chính là lúc Trần Hạo đang đi tới .Hai người gật gật đầu, xem như một lời chào hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà Trần Hạo vừa vào cửa, nhìn thấy Tô Quốc Cường bọn họ gấp thành một đoàn.Hỏi một chút mới biết được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hóa ra vừa rồi bà nội đang trên đường về, lại phát bệnh cũ .Ba người đi vào phía sau chính là các bác sĩ đến khám bệnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bà nội có ở trong phòng không? Tôi vào xem một chút, không ngờ bệnh này lại nguy hiểm như vậy!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo nói.Thật ra vừa rồi nhìn thấy bà ngoại, Trần Hạo cũng đã thấy bà cụ có vấn đề về thể chất rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là lúc đó anh không nói gì.Dù sao thì anh cũng sẽ chưa bệnh cho bà cụ .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nói anh sẽ đến Vân Đính Sơn trước, sau đó sẽ quay lại.” Đợi một chút, anh định làm gì vậy . Không có phép tắc gì cả ? Sư phụ tôi ở đây , cần phải anh ở đây làm gì cho mất mặt !”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này phía sau Mã Tiến, một thanh niên chừng ba mươi tuổi lạnh lùng nói.“Sư huynh, đừng nói như vậy, vị sư huynh này cũng nên ở đây xem bệnh ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gái đứng sau Mã Tiến khẽ cười với Trần Hạo.Trần Hạo cũng nhẹ nhàng cười với cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là việc quan trọng nhất bây giờ là chưa bệnh cho bà nội .Trần Hạo không nói nhiều, hỏi Tô Quốc Cường:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tô thúc thúc, bà nội bệnh bao lâu rồi?”Lúc này Tô Quốc Cường nói về bệnh tình của bà cụ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hóa ra bệnh này đã có từ lâu rồi .Thỉnh thoảng nó sẽ xảy ra và một khi nó xảy ra, sẽ có một chu kỳ ngắt quãng ở giữa và chu kỳ sẽ tiếp tục trong vài lần thì mới chấm dứt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh cũng đưa bà cụ đi khám bệnh nhiều lần mà không thấy kết quả gì.Trong thời gian này, anh đã tìm gặp bác sĩ thiên tài Mã Tiến và nhờ ông đến chữa bệnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Và người đàn ông và người phụ nữ đứng sau Mã Tiến là người học việc của ông ta.Người đàn ông khoảng 30 tuổi, tên là Lưu Vượng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ khoảng 23 tuổi tên là Triệu Bách Linh.Lâu dần, Tô gia cũng quen với việc họ tới .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là ngay cả khi bác sĩ thiên tài Mã Tiến đến, anh vẫn chưa thấy có kết quả gì đáng kể .“Bệnh của bà nội, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn , tốt nhất là tôi đi vào xem qua một chút !”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo tự nhiên trong lòng hoàn toàn tin tưởng.Nhưng mà Lưu Vượng sắc mặt tái xanh, ngay khi Triệu Bách Linh nói đây cũng có thể là bác sĩ, Lưu Vượng liền trở nên ghen ghét , chẳng lẽ đứa nhỏ này còn nhỏ hơn mình, sư phụ cũng không nhìn ra được bệnh , mà anh ta lại bảo là không phải vấn đề gì lớn “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ nó !“Thiếu gia , tốt hơn là đừng nói quá.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lưu Vượng hơi nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn.“Đúng vậy, Tiểu Hạo, chưa nghe nói qua anh sẽ xem được bệnh, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là không biết anh đã học y thuật ở đâu ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Tuệ Mẫn không có ý tứ xem thường Trần Hạo, nhưng chữa bệnh cứu người, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.Trần Hạo từng là sinh viên khoa Văn, tuy đắt giá nhưng lại không thông thạo về vấn đề y học, vì vậy khi Trần Hạo nói đi trị bệnh cứu người, tuy rằng Tô gia một lòng tin tưởng Trần Hạo, nhưng cũng có chút lo lắng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không có ý tứ nào khác.Trần Hạo lắc đầu cười khổ, có rất nhiều lĩnh vực , cái gì cũng rất thông thạo,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
càng không nói đến những chiêu thức y thuật đơn giản này.Trần Hạo tự nhiên sẽ không trách Vương Tuệ Mẫn bọn họ .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Họ làm sao biết được những thay đổi của anh trong hai năm qua, và việc suy đoán kiểu này là điều bình thường.Không nói chuyện phiếm nữa , mọi người cùng nhau đi về phía phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bác sĩ Mã, bà nội đã tỉnh rồi!”“Trần Hạo, anh cũng tới rồi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Nhiên đợi trong phòng bệnh nãy giờ cũng không rời bước, nhìn thấy Trần Hạo đi vào liền cười nói.“Mã thần y, bác sĩ Lưu Vượng, bác sĩ Triệu Bách Linh ,Tiểu Hạo, các người tới rồi à!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phòng, bà lão yếu ớt nói.“Mã thần y, tôi bị bệnh đã hai năm, hết bệnh này đến bệnh khác, hình như lại càng thêm nặng, càng ngày càng nặng ”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà cụ hỏi.Đương nhiên bà không nghĩ ra, Trần Hạo cũng vào để xem bệnh cho bà .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy, bà đã nói với Mã Tiến về bệnh tình gần đây của mình.“Mỗi lần co giật, chưa đầy một giờ sau cơn sẽ tỉnh lại, nhưng một lúc sau, cơn co giật lại xảy ra, cứ lặp đi lặp lại bốn năm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
lần rồi mới dừng lại. Tôi không thể chịu đựng được nữa!”Bà cụ thở dài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Tô lão phu nhân, đừng lo lắng, chủ nhân của tôi đã nghiên cứu tình trạng của bà trong khoảng thời gian này. Bệnh tình rất kỳ lạ, nhưng sư phụ của tôi cuối cùng đã đưa ra một số kết quả. Tôi sẽ cho bà xem. Thật tốt và cũng là để cho một số người không biết trời cao dày mồm miệng phát ngôn linh tinh ! ”Lưu Vượng cười nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đồng thời liếc mắt nhìn Trần Hạo .“Haha, chỉ sợ bây giờ nhìn , lại không nhìn thấy gì .” Bà cụ cười bất lực, “Tôi đã từng gặp bác sĩ rồi kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường. Chỉ khi tôi bị đau đầu mới có thể xem được bệnh . ”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ồ, vâng!” Lưu Vượng lúng túng nói, rồi đứng lại.” Mã thần y, ông đã tính ra biện pháp đối phó, có thể giúp tôi chuẩn đoán và chữa trị ngay lập tức được không? Tôi thật sự không muốn khó chịu như vậy!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mã Tiến im lặng.“Bà nội, bà đừng lo lắng, đợi thêm một giờ năm phút nữa, bệnh của bà chắc chắn sẽ phát bệnh, phải đợi đến nhức đầu, tôi nghĩ bác sĩ Mã Tiến này sẽ dùng phương pháp của mình xem ra được !” Trần Hạo Anh liếc nhìn đồng hồ bên trên bức tường và nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”