**********
Edit: Aquarius
Anh nợ em một câu yêu thương!
Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318
Chương 624: Siêu nhân
Thật, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không thể tin được trước mắt mình lại là thật. Người bình thường, làm sao có khí lực lớn như thế được, đem cửa xe lôi ra sềnh sệch, lại còn chưa kể xe đang phi với tốc độ chóng mặt nữa chứ. Cái này cần mạnh cỡ nào thân thủ cùng cân bằng tính.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trên đời, không người nào có thể làm được!
Hồ Tuệ Mẫn càng nghĩ càng không ra, trước kia cô đã từng thấy cái tên gầy gò yếu ớt mỗi ngày, đều bị chúng bạn bắt nạt thời còn đi học vậy mà giờ hắn sao lại có thể mạnh như vậy được. Mặc dù hắn đã là một đại thiếu gia nhưng quả thật thân thủ của hắn cơ hồ đã rơi vào bậc Đại Tông Sư.
Kể vào cái thời khắc này, càng đừng đề cập tới Thẩm Quân Văn. Hắn ngồi chết lặng bên cạnh Hồ Tuệ Mẫn, toàn bộ cảnh vừa nãy, hắn đêu đã tận mắt chứng kiến
Đặc biệt là giờ phút này Hồ Tuệ Mẫn nhìn về phía Trần Hạo với ánh mắt, phải nói như thế nào đây?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giống như là một thiếu nữ e ấp đang trải qua mối tình đầu tiên vậy, nàng mỗi ngày đều ước mơ sẽ có một anh hùng cái thế xuất hiện cứu giúp mình khi gặp nạn, trong
lòng của mỗi cô gái, ấy đều là hâm mộ những kiểu anh hùng như thế này.
Mà hiện tại, Thẩm Quân Văn thông qua ánh mắt của nàng, cũng ít nhiều hiểu ra được tâm ý của nàng với Trần Hạo ra sao.
Đã từng có lúc Thẩm Quân Văn nghĩ rằng, trong suy nghĩ của Hồ Tuệ Mẫn ngườ hùng lớn nhất là chính mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù sao hắn cũng là quán quân Taekwondo cấp Thành phố chứ đâu phải dạng vừa vừa đâu. Nhưng. . . haizz thật sự là không phải. Giờ đây hắn chẳng khác nào một hạt cát bé nhỏ trong mắt Tuệ Mẫn mà thôi.
Một vòng đố kị ghen tức trong lòng Thẩm Quân Văn ngày càng một lớn lên
Nhưng cũng lại nói Trần Hạo giờ phút này một tay nhấc tên cướp thất điên bát đảo Vương Mãnh giơ lên.
Nguy hiểm đã triệt để giải trừ, không có bất cứ tình huống nào gây thương vong nào xảy ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ bất quá, bởi vì nhà trẻ phụ cận bị ảnh hưởng đôi chút, hiện giờ nhà trẻ đang giờ tan học nên phụ huynh tới
đón con nhiều lắm. Dẫn đến bên này hiện trường người vây xung quanh các lúc càng nhiều.
Cảnh sát bất đắc dĩ đành phải kéo đường ranh giới.
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ba, xảy ra chuyện gì vậy ba?”
Có đứa nhóc lung lay tay ba hỏi.
Cũng có không biết rõ tình hình gia trưởng hỏi thăm.
“Còn có thể là chuyện gì, tại Kim Lăng của chúng ta, tên cướp Vương Mãnh kia liên tục gây ra mười mấy vụ án nay đã bị sa lưới pháp luật, hắn là bị người thanh niên này bắt lấy!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nhìn xem, các ngươi chắc cũng đã thấy người thanh niên này làm thế nào bắt hắn lại, giống như là siêu nhân vậy!”
Có người đầy hưng phấn gặp người nào cũng nói. Thậm chí còn hô to lên như thể hận không thể để toàn thế
giới đều biết hắn vừa rồi mắt thấy toàn bộ quá trình mạo hiểm bắt cướp đó ra sao.
Cũng có gia đình nhà ngay cả đám nhóc con đều không để ý giờ mới nhao nhao chạy tới, trên mặt đỏ ửng cho Trần Hạo thu hình lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Siêu nhân!”
“Siêu nhân!”
Bọn nhỏ càng là lao tới cuốn lấy Trần Hạo hô to.
“Bắt cướp giỏi lắm!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tất cả đều sùng bái nhìn Trần Hạo.
Vương Mãnh bị Trần Hạo ném xuống đất, Bạch Tiểu Phi lập tức bắt lấy tiểu tử này.
“Gặp quỷ! Mẹ nhà nó hôm nay đún là ta gặp quỷ rồi!”
Vương Mãnh vẻ mặt đầy ngơ ngác và căm phẫn nhìn về phía Trần Hạo hô lớn. Sau đó, hắn bị ép lên xe cảnh sát đưa về đồn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia hỏa này, không chút nào tuân theo định luật vật lý a. . .
“Đại ca, quả thật là quá tốt, đại ca xem biết bao nhiêu người ở phía sau đều đang tán dương và ngưỡng mộ kìa.
Bạch Tiểu Phi ao ước nhìn Trần Hạo.
Mà Thẩm Quân Văn nhìn thấy Hồ Tuệ Mẫn muốn đi qua cùng Trần Hạo nói chút gì, một bộ dạng xấu hổ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lập tức ghen tuông đại phát:
“Tốt, người như là đã bắt đến, chúng ta nên trở về, Tuệ Mẫn, cô không vào trong xe trước đi?”
Thẩm Quân Văn hít sâu một hơi nói.
Nhưng Hồ Tuệ Mẫn giống như không nghe thấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đi thẳng tới Trần Hạo bên cạnh.
“Trần Hạo, ngươi. . . Ngươi không có bị thương chứ? Vừa rồi quá nguy hiểm!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Không có!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo nhàn nhạt đáp lại.
Hồ Tuệ Mẫn định nghĩ nói cái gì quan tâm, nhưng lời đến khóe miệng, làm thế nào cũng không biết mở miệng ra cho phải lẽ.
Dù sao vừa rồi, mình còn xem thường Trần Hạo, cho là hắn là tới quấy rối.
Hoặc là chuẩn xác mà nói, từ đầu đến cuối, ở cấp ba, đến về sau quán bar gặp nhau, cho dù là tại Tây Nam biết thân thế của Trần Hạo. Toàn bộ quá trình này, Hồ Tuệ Mẫn chưa bao giờ từng để mắt qua tới Trần Hạo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho tới hôm nay, Trần Hạo đứng ở trước mặt mình lại có đôi chút xa lạ.
Hồ Tuệ Mẫn nhịp tim đều trở nên đập mạnh thình thịch.
Nàng thậm chí đối với Trần Hạo lại sinh ra thứ cảm xúc sùng bái trong lòng.
Trần Hạo tự nhiên không cần phải khoe khoang trước mặt Hồ Tuệ Mẫn cái gì, hắn căn bản không coi việc kiếm cảm giác hư vinh trong mắt nàng là điều gì đó quan trọng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giờ phút này, hắn sực nhớ tới hai nữ sinh trong xe. Bất giác, hắn xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía hai nữ sinh vẫn còn đang ở trong xe ô tô.
Bởi vì hiện tại trong xe, Trần Hạo nghe được trong đó một cái nữ sinh kêu thảm.
Không phải là ai khác, chính là Diêu Viên Viên cùng Thẩm Nam.
Đặc biệt là giờ phút này, loại kia âm dương hút nhau dị dạng cảm giác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo vội vàng chạy tới bên phía xe ô tô.
Vừa rồi bởi vì quán tính va chạm, Diêu Viên Viên cùng Thẩm Nam, liền cảm giác thân thể của mình đều muốn tan ra thành từng mảnh.
Vốn dĩ là hai nữ sinh, lại không có thắt dây an toàn, vừa rồi hai người bay ra ngoài, mặc dù đụng vào chỉ là phía trước chỗ ngồi nhưng loại lực này không phải là cái mà hai nữ sinh này có thể chống đỡ được mà không gặp hề hấn gì.
Diêu Viên Viên giờ phút này trong xe khóc lớn lên. Nàng đã không có chút nào hình tượng của một nữ thần nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không có việc gì, hai người các ngươi ra trước đi!”
Trần Hạo đi đến trước xe, nhìn về phía hai người không khỏi cười khổ.
Cũng thật sự là vô xảo bất thành thư (thật trùng hợp).
“Cám ơn ngươi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mà Thẩm Nam che lấy bờ vai của mình, nhẹ nhàng sửa sang sợi tóc của mình, nhìn về phía Trần Hạo mỉm cười gật gật đầu.
Không có cái gì có thể so với một người xả thân cứu giúp càng có thể tăng thêm mối thiện cảm của hai người.
Thẩm Nam chính là, nàng trước đó mặc dù còn chán ghét Trần Hạo, nhưng hiện tại nha, đối Trần Hạo sinh ra nhất định là một thứ tình cảm vô cùng khó nói.
Hai nữ sinh, cũng đều là người bị hại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cuối cùng cảnh sát chỉ là tới hỏi mấy câu, chính là để các nàng đi về nghỉ.
Bạch Tiểu Phi bọn hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, bởi vậy Trần Hạo cũng không có để hắn phải tiếp đón mình.
Trần Hạo đưa hai nữ sinh về trường học, lần này Thẩm Nam không có cự tuyệt, vui sướng tiếp nhận.
Chỉ có điều nhìn Thẩm Nam sắc mặt tiều tụy, kinh hãi quá mức nghiêm trọng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo lần này lưu thêm một chút quan tâm, không có tại cái này ngăn miệng đi nâng đến âm chi huyết sự tình. Bằng không nếu như nàng suy đoán mình cứu nàng, chỉ là vì muốn chí âm chi huyết thì có lẽ mọi cảm tình của nàng cũng sẽ bay biến mất không sót lại một chút gì.
“Trần Hạo, sự tình hôm nay thật sự là cám ơn anh, trước đó chúng ta đối anh thái độ không tốt, ta xin lỗi anh!”
Thẩm Nam nhìn về phía Trần Hạo cười nói.
Trần Hạo nao nao.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ thầm Bạch Tiểu Phi có thể a, thật đúng là đoán được cô gái này một hồi hẳn là sẽ hướng mình biểu đạt một chút áy náy cùng lòng biết ơn.
Vừa rồi cùng Bạch Tiểu Phi tách rời thời điểm, Bạch Tiểu Phi là có bàn giao cho Trần Hạo mấy câu. Chỉ cần mình mấy câu nói đó có thể dùng tới, không cần trực tiếp muốn xin người ta phương thưucs liên lạc.
Nhớ hắn nói với mình một ít lời, Trần Hạo trực tiếp thuật lại ra:
“Không có việc gì, không cần cảm tạ, chúng ta lặp đi lặp lại nhiều lần gặp nhau, cũng là duyên phận, nói không chừng là mệnh trung chú định, muốn ta hôm nay có thể may mắn cứu được em!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo cười nói.
Mà Thẩm Nam nghe vậy, trái tim rõ ràng có chút loạn nhịp,
Gương mặt xinh đẹp bên trên càng là phi tốc hiện lên một vòng đỏ ửng.
Nhìn về phía Trần Hạo, khóe miệng nhấc lên một vòng xinh đẹp độ cong.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bất quá không nói gì.
Nàng ngượng ngùng nói: “Vậy chúng ta đi về nghỉ trước, hẹn gặp lại!”
Nói xong cũng không nhúc nhích, một đôi tròng mắt lại là lén nhìn Trần Hạo. . .
Anh nợ em một câu yêu thương!