**********
Nguồn: Vastarel
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 598: Mọi người đi đến các tòa nhà trống
Trần Hạo đi cứu Phương lão thái gia và bọn họ.
Thiết Hồng Tường để ép mình đầu hàng đưa bí pháp Vu cổ, không chỉ hành hạ bản thân Trần Hạo, mà ngay cả những ng thân của anh khó có thể bỏ qua.
Nhưng tình huống của bọn họ, hiển nhiên không có nghiêm trọng như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ là mặc dù căn bệnh trong cơ thể Phương lão gia đã được chữa khỏi, nhưng chuỗi ngày mệt mỏi, và bị hành hạ cũng khiến ông lão chín mươi này không thể chịu đựng được.
Khi Trần Hạo đưa bọn họ ra ngoài, ông lão đã hôn mê.
Tả Trung đào đi theo Trần Hạo thân thể mệt nhọc:
“Sư huynh, người muốn đi? Đi đâu?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tả Trung Đào nghe xong Trần Hạo, không khỏi hỏi.
“Ta đi tìm quỷ tính tử đại sư, ta sẽ để cho hộ vệ Trần gia một mạch hộ tống các ngươi nhanh chóng trở về Tây Nam, Mạch Đảo này, các ngươi không ở lại được!”
Trần Hạo thoáng hiện lên một tia chua xót bất lực.
Vân Tình quá mạnh, nếu không thoát được có thể sẽ bị hắn hành hạ khốn khổ vô cùng, cho nên tìm Tô Đồng Hân cùng Nhị thúc gần như vô định.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nên Trần Hạo không thể không tìm kiếm biện pháp..
“Ta…”
Tả Trung Đào muốn nói với sư huynh để Trần Hạo để đi theo, nhưng mà nghĩ lại, đi theo bên người sư huynh, chỉ có thẻ tạo thêm gánh nặng, không có tác dụng gì hơn.
Lập tức muốn nói lại thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo vỗ vai hắn:
“Ta hiểu ý ngươi, nhưng Phương Di muội muội cùng Phương gia gia bây giờ không thể sống mà không chữa trị, về phần kiển niếp, ta lại nghĩ sẽ có biện pháp, các ngươi đi trước, nếu như ta có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, ta sẽ cùng ngươi, chữa khỏi Phương Di muội muội cùng Phương gia gia!”
Trần Hạo nói.
Tả Trung Đào nhẹ gật đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“sư huynh, hãy cẩn thận trong mọi việc!”
“Ừm, bảo trọng, từ biệt!”
Trần Hạo nói xong liền xoay người lặn lẽ vào trong rừng rậm, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, Vân gia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phương Kiển Niếp bưng một chén trà sâm đặt trên bàn trong phòng khách, liếc mắt nhìn trên giường Vân Tình đang khoanh chân, nhắm mắt lại.
Ngay từ đầu, Vân Tình đã có ý định giết Phương Kiển Niếp
Nhưng sau một thời gian ngắn ở chung, đặc biệt là những lời nói hành động của cô,đã làm Vân Tình dần có tình cảm.
Dù không nói ra, nhưng Vân Tình vẫn hy vọng Phương Kiển Niếp sẽ ở lại với hắn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cả khi hắn thấy đau đớn , hắn có thể nói chuyện với cô ấy.
Và sự cảm thông của hắn dành cho cô ấy là điều không thể giải thích được.
cô chẳng tốt lành gì, nhưng là phụ nữ, phương kiển niếp có thể hiểu được nỗi đau khi yêu một người nhưng không thể ở bên nhau.
cô và Trần Hạo không phải là thật sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Yêu mà không có được cảm giác ,thật sự rất đau, trong lòng cô hiểu rõ.
Trong lúc đó.
Vân Tình hai mắt khoanh chân, đột nhiên mở ra.
Đôi mắt nhấp nháy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không, hắn tới rồi!”
Vân Tình một cái phi thân đứng lên.
Kiển niếp hỏi, ” Ngươi nói tới ai?”
“Còn ai? Trần Hạo!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Tình trên mặt hiện lên biến sắc.
Trần Hạo đã bị hắn phong ấn kinh mạch, không có nội lực thì làm sao thoát khỏi Thánh giáo?
Có vẻ như hắn ta đã thực sự đánh giá thấp về Trần Hạo.
Vân Tình ngoài miệng hiện lên vẻ ngạc miệng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay khi Kiển Niếp nghe tin Trần Hạo đã trốn thoát, một tảng đá lớn treo trong lòng cô ấy cuối cùng cũng rơi xuống đất.
“Đừng vui mừng quá sớm, cô cho rằng hắn sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Không! Không bao giờ, lần này, ta sẽ trói chặt hắn ở bên cạnh, biến hắn thành người hầu của ta!”
Vân Tình đắc thắng cười với Phương kiển niếp
Sau đó hắn ta đi thẳng ra ngoài, thân ảnh nhoáng một cái, cũng đã không thấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
nói về Trần Hạo, anh rất tinh thông thủy thuật,
Sau khi thoát khỏi Mạch Đảo, trần hạo đi đường biển, hướng về Hải Thành Bàn Long Lĩnh.
Nhưng một lúc sau, anh phát hiện nội lực của mình dường như bị ai đó phong ấn.
Và bất luận Trần Hạo đi đâu, nội lực bị phong ấn này sẽ theo anh đến bất cứ đâu!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó là ý trời?
Là ý trời không cho anh tìm được Tô Đồng Hân và Nhị thúc ?
Trần Hạo nội tâm lo lắng.
Vân Tình này rất tinh thông, trừ sư phụ Tần bá ra thì hắn củng ngang ngửa vs Tần Bá. Quá khủng?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Trần Hạo cố hết sức, không dám từ bỏ, cho dù chỉ có cơ hội.
Ba giờ sáng.
Cuối cùng, Trần Hạo đã đến chân Hải Thành Bàn Long Lĩnh.
Trần Hạo trong lòng biết hắn ta đã đợi sẵn !
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một hơi thở dài và tiepesp tục.
Kết quả là cảnh tượng trước mắt khiến Trần Hạo sửng sốt ngay tại chỗ.
Vì nhìn toàn bộ Bàn Long không có một bóng người.
Trong ngôi đền Đạo quán, có vẻ như nó đã được sơ tán ít nhất một thời gian, bởi vì một số mặt trên bàn đã bắt đầu dính bụi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo dùng ý niệm cảm thụ đạo quán khí tức.
Xác định, một bóng người cũng không có.
“Điều này!”
Đứng ngay chỗ quỷ tính tử mang mình đến phòng khách riêng bên trong
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo tràn đầy thất vọng.
Tưởng chừng như ngọn lửa bùng lên vô cùng khó khăn, định sưởi ấm cho mình nhưng lúc này, ai đó đã dội một chậu nước lạnh vào và dập lửa ngay lập tức.
Làm thế nào mà Quỷ tính tử lại đột ngột ra đi?
Trần Hạo ngạc nhiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trần Hạo… Trần Hạo…”
Đúng lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói của một đứa trẻ, gọi tên anh.
Trần Hạo lập tức cảnh giác, dùng ý niệm tìm kiếm.
Nhưng cũng không có dấu người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trần Hạo… Trần Hạo…”
Giọng điệu của đứa bé lại thì thào.
Kẹp …
Một cái tấm ván gỗ chậm rãi từ ở trong vỡ ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, một mảnh ván tre, một con rô bốt bằng ván tre giống như một người máy nhỏ xuất hiện trước mặt cậu.
Cô bé có hình dáng độc đáo, tuy làm bằng tre nhưng trông giống như một bé gái bốn, năm tuổi, thắt bím tóc hai bên.
Đôi mắt cô lóe lên một tia sáng xanh lục.
“Trần Hạo…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bé đó khoc.
“ừm?”
“Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ta đã đợi ngươi chờ đến khi hết cả điện!”
Cô gái nhỏ nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chờ ta? Ngươi có ý thức?”
Trần Hạo ngạc nhiên.
“Đương nhiên là có ý thức, là quỷ đại sư để ta lại, kêu ta chờ ngươi, Ta là tác phẩm thần bí do quỷ đại sư sản xuất, thông minh hơn máy tính một chút! Ta tên là Tiểu Trúc!”
Cô bé nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Xin chào Tiểu Trúc, hóa ra quỷ đại sư đã tính toán ta tới đây, hắn có gì muốn nói với ta sao ”
Trần Hạo hỏi.
“Đúng vậy, lúc trước Trần Hạo lúc ngươi tới, quỷ đại sư mấy lần yêu cầu muốn ngươi tính toán chính sứ mệnh, nhưng ngươi không đồng ý, quỷ đại sư lại không thể cưỡng ép, cho nên đành phải thôi, nhưng là ngươi rời đi, về sau, quỷ đại sư vẫn là căn cứ ngươi lưu lại vân tay, dùng Cửu Long bói toán thuật giúp ngươi tính toán một cái sứ mệnh , ông đã biết hết mọi thứ, mà lại trong đó một luật nhân quả, khả năng sẽ còn liên lụy đến đạo quán ,vận mệnh trên dưới gần trăm người , bởi vậy quỷ đại sư và bọn họ đã sớm rời đi, lưu lại ta muốn để ta gặp ngươi bàn giao mấy món , có lẽ có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này!”
Tiểu Trúc nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Quỷ đại sư có tâm, ngược lại là khi đó ta, có chút tự đại, xin hỏi Tiểu Trúc, mấy món vật là gì?”