**********
Chương 543: Một người bạn cũ mà tôi không gặp trong một năm
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo đắm chìm trong đó, đã bảy ngày trôi qua vô thức.
bùm!
Với vết nứt của một tảng đá lớn.
Phách Quân cứ bay lượn trên bầu trời.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo lại cử động, nó bay trở về tay anh.
“Bản thân Phách Quân sức công kích rất mạnh,thực lực không hề kém gì một tông sư, bây giờ tăng thêm cái này nửa, nếu như bây giờ đụng phải Mạc Thương Long, tin tưởng có thể cùng hắn đánh một trận!”
Trần Hạo trong lòng thầm nghĩ.
Đối với việc sử dụng đao dài ba loại tiến hóa từ Phách Quân, Trần Hạo đã lĩnh hội được, nhưng Trần Hạo cũng không thích vũ khí đao dài nên cũng không quá coi trọng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tại trong núi rừng trì hoãn lâu như vậy.
Trần Hạo đi tìm quan tài trường sinh.
Không có sự chậm trễ nào nữa, đi phía tây bắc tiếp tục lên đường.
Cũng may, buổi tối, Trần Hạo cuối cùng cũng bước ra khỏi núi rừng bất tận này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đến một thị trấn nhỏ.
Nơi đây có dấu vết của sa mạc, người trong trấn nhỏ phát hiện đã đến rìa sa mạc Tây Bắc.
Tương tự với vị trí dự đoán của Trần Hạo.
Rốt cuộc, lúc trực thăng gặp nạn, hình như sắp đến khu Tây Bắc, chưa kể Trần Hạo đã đi bộ lâu như vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo tìm được một khách sạn trong thị trấn, định mua vài bộ quần áo thích hợp rồi về nghỉ ngơi, tạm thời chỉnh đốn một phen.
Vừa mua xong ra.
Lại là nghe được tại trấn nhỏ một góc, truyền đến một tiếng la.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không làm gì, hai vị mỹ nữ từ nơi khác đến, chúng ta chỉ muốn mời hai vị đi uống1 chén rượu để tỏ lòng ngưỡng mộ!”
“Các người tránh ra!”
Một trong những cô gái đã đẩy một vài người đàn ông ra và liền muốn đi.
“Này này! Đừng đi, mỹ nhân!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô lại bị chặn bởi một vài người đàn ông.
Rõ ràng là vì họ thấy hai người đẹp đến từ nơi khác nên có suy nghĩ khác nhau.
Những điều như vậy có thể nói là chuyện thường tình.
Nhưng Trần Hạo lúc này đã dừng lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Như thể nào giống như giọng nói của cô ấy?”
Đúng vậy, càng nghe Trần Hạo càng nghĩ.
Trần Hạo theo tiếng nói đi đến góc này.
Khi nhìn thấy nó, mi mắt anh khẽ giật.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Thực sự là cô ấy! Tại sao cô ấy lại đến đây?”
Trần Hạo ngạc nhiên.
Nhưng thấy một vài người đàn ông động thủ động chân.
Trần Hạo cau mày trực tiếp đi tới.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bắn!”
Vài thanh niên cưỡng ép lôi đi.
Đúng lúc này, có người vỗ vai.
Nhìn lại, đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tiểu tử thối? Đừng xen vào chuyện này, nếu không lão tử làm thịt ngươi”
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen .com
Thanh niên lạnh lùng cảnh cáo nói.
“Thả họ ra!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo dùng 1 loại âm thanh khác nói.
“Muốn đóng vai anh hùng cứu nước Mỹ Nhân sao? Ta nghĩ ngươi là … A!!”
Hắn chưa kịp dứt lời xong. Trần Hạo đã trực tiếp bóp cổ tay của hắn.
Trong tích tắc, một tiếng xương gãy truyền đến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vài người khác thấy tình hình không ổn cũng đồng loạt xuất thủ.
Phạch phạch phạch!
Rất nhanh ngay sau đó là mấy cú đấm vào ngực Trần Hạo.
Nhưng là không thể ngờ rằng, mấy người đó đấm xong liền ôm tay kêu la thảm thiết.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Với một cú đấm nặng nề vừa rồi, giống như đụng phải núi, xương cốt cũng sắp gãy.
Tất cả đều kinh hãi nhìn Trần Hạo.
Đây là thân thể gì đây?
“Nếu các ngươi không đi, các ngươi phải chết!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo lạnh lùng nói.
Đồng thời nuốt vài ngụm nước bọt, một vài người ôm cổ tay chật vật chạy trốn, bởi vì hắn vừa đọc được một loại cảm xúc trong ánh mắt thanh niên, đó chính là sát khí! Sát khí rùng mình đáng sợ.
Làm bọn hắn sợ hãi.
Mà hai cô gái cùng nhau hướng phía về Trần Hạo với vẻ biết ơn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo ấn vành mũ xuống.
“Cám ơn anh!”
Cô gái nói.
Trần Hạo lắc đầu: “Không có gì, các ngươi mau trở về đi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo cúi đầu nói.
Trần Hạo chuẩn bị xoay người rời đi.
“Tê, chân của ta!”
Một trong những cô gái đang giữ mắt cá chân của cô ấy, và có vẻ như cô ấy đã bị bong gân khi cô ấy đang vật lộn vừa rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không có sao chứ?”
” Không có sao chứ?”
Trần Hạo ngồi xổm xuống cùng lúc với một cô gái còn lại và hỏi.
Nó làm cho cô gái với một chút ngạc nhiên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi không sao, nhưng đau quá, hình như không đi được!”
Cô gái nói.
“Vậy thì thế này đi, ta sẽ đỡ ngươi!”
Đeo kính, khí chất rất tốt, cô gái lộ ra khí chất tiểu thư vội vàng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tuy nhiên, điều hiển nhiên là cô ấy bị trẹo chân.
Đi được vài bước thì không đi được nữa.
“Thế này phải tới khi nào mới tới,!”
Trần Hạo nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừ, nhưng anh này, anh có thể cõng cô ấy về chỗ chúng tôi ở trước được không, sợ những người đó sau này sẽ quay lại!”
Cô gái đeo kính nhẹ nhàng nói.
“Củng được!”
Nói xong liền cõng cô ấy trên lưng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật lòng mà nói, việc cõng cô ấy trên lưng khiến Trần Hạo hồi lại cảm xúc.
” Các ngươi đi đâu?”
“Khách sạn Bắc Thương!”
“Thật trùng hợp, tôi cũng sống ở đó!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Anh hai, anh tới đây du lịch à?”
“Vâng!”
“Còn các cô, nhìn bộ dạng các cô, giống phóng viên !?”
Trần Hạo không khỏi cười khổ nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai cô gái đồng thời sửng sốt: “Anh … làm sao anh biết chúng tôi là phóng viên?”
” Nhìn các ngươi khí chất giống vậy thôi!”
Trần Hạo nói.
“Hahaha, anh thật là thú vị!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô gái đeo kính nói.
“Anh hai, anh đến từ đâu?”
Còn cô gái trên lưng Trần Hạo lúc này mới hỏi.
“Hả? Điều quan trọng nhất?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
” Không không không, ta chẳng qua là cảm thấy anh. trước kia ta có một người bằng hữu ánh mắt đặc biệt giống rất giống anh, nhưng hắn không có mạnh bằng anh, cũng không có lợi hại như anh !!”
Cô gái sau lưng vội vàng nói.
Sau đó thấp giọng nói: ” Ta rõ ràng nhớ kỹ, có một lần ta cũng là trẹo chân, ha ha, đó là chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, hắn cũng là cõng ta!”
“Anh ấy là bạn trai của cô sao? Nghe giọng điệu của anh, có vẻ đặc biệt cảm xúc!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo mặt đỏ bừng.
“Ha ha, tôi không may mắn được làm bạn gái của anh ấy!”
Cô gái nói.
“Làm gì có cái may măn hay không may mắn? Là do hắn ta không có vận may thôi. Hơn nữa cô rất xinh đẹp,muốn tìm bạn trai dạng gì không có?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo nói .
“Đúng vậy, anh ấy nói đúng. Bản thân ngươi cũng không thể sai quá nhiều. Đã một năm không liên lạc. Thật sự nên quên hắn đi, đi tìm người khác đi!”
Cô gái đeo kính ở bên nói.
Cô gái ở trên lưng lắc đầu: “Hắn, không phải ta nghĩ quên liền có thể quên ngay được!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Aiii, nói ngươi như thế nào đây!”
Cô gái đeo kính im lặng không nói nên lời.
Còn Trần Hạo thì không còn lời nào nói nữa.
Chẳng bao lâu, liền đã đến khách sạn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ở tầng 1 của khách sạn là nhà hàng.
Một nhóm người đang ăn tối bên trong.
Nhìn thấy hai cô gái quay lại.
Tất cả bọn họ vội vã chạy đến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
” Chuyện gì xảy ra, chân làm sao tổn thương rồi?”
Một ông già đi tới lo lắng hỏi.
“Tần Nhã, em không sao chứ?”
Và một chàng trai, đã quan tâm đi đến bên cạnh Trần Hạo vào lúc này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói với cô gái cõng Trần Hạo trên lưng.
Chàng trai này mang Âu phục giày da nhìn trông cực kỳ có khí thế.
“Người này là ai? Làm sao để hắn cõng ?”
Chàng trai gặp lại Trần Hạo, và một nét ghen tị thoáng qua trên khuôn mặt của hắn …
Anh nợ em một câu yêu thương!