Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 532




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

Chương 532: Manh mối quan trọng 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Vô cùng xác thực không sai, Trần Hạo , hiện tại hắn mạnh quá sức tưởng tượng!” Thanh niên hiển nhiên bị sợ vỡ mật, kêu khóc nói. 

” Sao có thể! ! ! Mới một năm, tiểu tử Trần Hạo kia làm sao lại có thực lực như vậy? Mặc kệ như thế nào, lần này ta nhất định phải để Trần gia trả đủ ! Vũ nhi đâu?” 

Mạc Trường Không khí toàn thân phát run. 

“Nhị trưởng lão, nhị trưởng lão!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này, có người lảo đảo, hướng phía bên này chạy tới. 

“Tôi ở phía trước phát hiện. . . Phát hiện thi thể Nhị thiếu gia cùng Mạc quản gia !” 

Hắn khóc gào to. 

“Cái gì! ! !” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mạc Trường Không kêu to trong đau đớn, như là sấm sét giữa trời quang. Vang vọng khắp cả Long Giang. . 

Nam Dương, Trần gia! 

“Gần đây có phải là có chuyện gì hay không, trong lòng tôi luôn cảm thấy lo lắng không chịu nổi, luôn cảm giác sẽ có việc gì đó xảy ra!” 

Ở trên đảo phòng khách chính bên trong. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Cận Đông không khỏi Hạou mày nói. 

“Có thể có chuyện gì, Cận đông, có phải là bởi vì Tiểu Hạo mất tích , để anh gần đây áp lực quá lớn rồi?” 

Dương Ngọc Bình đi tới, hơi có chút đau lòng nói. 

“Aiii, trong chớp mắt, đã hơn một năm trôi qua , dựa theo chúng ta ước định, năm nay Tiểu Hạo, là lúc cùng với A Lam thành hôn, mọi chuyện tốt như vậy, thế nhưng hiện tại thì, mọi chuyện đều hết rồi !” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Cận Đông trong mắt lóe lên một tia đau lòng. 

“Lại nhắc đến A Lam , tôi gần đây cảm thấy có chút kỳ quái, từ nửa năm trước A Lam cùng Tiểu Bối từ Tây Nam trở về , thật giống như biến thành người khác, hai 

cái nha đầu thường xuyên tại vụng trộm nói chuyện, còn cười trộm, tôi đều nhìn thấy rất nhiều lần, hỏi hai nàng có chuyện gì, cũng nhất quyết không nói!” 

Dương Ngọc Bình nói. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Thật sao, nàng nói kiểu này, tôi cũng nhớ tới đến, nửa năm trước đó, A Lam cùng Tiểu Bối đều là mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, đặc biệt là A Lam đứa nhỏ này, nghe thuộc hạ nói, cả ngày trốn ở gian phòng bên trong khóc. Tôi mỗi lần gặp nó, hai vành mắt đều đỏ hoe!” 

“Hoàn toàn chính xác, nửa năm sau này, thật là có chút không giống!” 

“Đúng vậy , A Lam đứa nhỏ này là chúng ta nhìn nó lớn lên, mặc dù nó không có cùng sống với Tiểu Hạo , nhưng tình cảm đối với Tiểu Hạo lại rất sâu đậm, còn có Tiểu Bối, cũng đối với Trần Hạo có tình cảm đặc biệt sâu, theo lý mà nói thì không đúng chút nào!” 

Dương Ngọc Bình nói tiếp. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Khụ khụ, hai ta cũng đừng ở đây mà đoán già đoán non nữa, dứt khoát gọi hai đứa đến hỏi một chút ! Chẳng phải rõ ràng rồi sao?” 

Trần Cận Đông nói. 

Lập tức phái thuộc hạ gọi Tần Lam cùng Dương Tiểu Bối tới. 

“Cha mẹ, hai người tìm chúng con?” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Lam đi tới cười nói. 

“A Lam, tìm con cùng Tiểu Bối đến, chủ yếu là muốn biết một chút, nửa năm trước đó, các con đi tây nam biên cảnh, ở nơi đó, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Nửa năm qua, ta bề bộn nhiều việc khảo sát tổ sự tình, chưa kịp hỏi, đúng, ta nhớ được hai chị em các con đi mua sâm vương, sâm vương đâu sao không thấy mang về?” 

Trần Cận Đông nói. 

“A? Sâm vương. . .” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Lam bỗng đỏ mặt Sâm vương, nhưng thật ra là mua đưa cho anh Trần Hạo Nhưng lúc ấy Trần Hạo vì không muốn bại lộ hành tung của mình, liên lụy tới Trần gia. 

Buộc Tần Lam phải giấu diếm. 

Cho nên nửa năm này, cô đều không dám nói. Cô sợ nói ra, cha mẹ không nhẫn nại được , một khi bại lộ, Tiểu Hạo liền sẽ gặp nguy hiểm, cho Mạc gia thời cơ lợi dụng. 

“Sâm vương đích thật là mua được, nhưng là không cẩn thận, cho nên bị người ta đánh cắp đi mất!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tiểu Bối nhìn chị Lam sẽ không dám nói dối, vội vàng nói. 

“Thì ra là thế, trừ cái đó ra, hai chị em con, không có gặp qua người nào à?” 

Trần Cận Đông nhướng mày hỏi. 

“A? Không có không có!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Lam lắc đầu. 

Đúng lúc này. Quản gia đi đến. 

“Lão gia, Mạc Vệ Bình Mạc tiên sinh dẫn đầu đội khảo sát đến, hiện tại, đang chờ ngoài cửa !” 

“Vậy à ?” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Cận Đông vội vàng đứng lên: “Mau mau cho mời!” 

Hơn một năm nay đến, toàn bộ nhờ Mạc Vệ Bình âm thầm trợ giúp, cho nên Mạc Trường Không cũng không giám chèn ép quá nhiều . 

Cho nên Trần Cận Đông đối với hắn, cực kì tôn trọng. 

“Mạc tiên sinh!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Trần tổng!” 

“Mạc tiên sinh hôm nay đến đây, phải chăng đã tìm được chút tung tích nào từ vụ đắm thuyền sao?” 

Trần Cận Đông có chút kích động nói. 

Mạc Vệ Bình nói: “Cuối cùng trời không phụ người có lòng, đã qua một năm vất vả, chung quy là không có uổng phí, không sai, Thái Dương Minh , đã có chút tin tức!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Cận Đông bọn họ nhìn nhau cười một tiếng. 

Sau đó, Mạc Vệ Bình từ trong bao, lấy ra một quyển bản đồ dài. Bên trên vẽ toàn sông núi Sơn thanh thủy tú, tựa như thế ngoại đào nguyên. 

Mà sơn thủy đồ góc trái trên cùng. Có một khối tiêu chí. Rất rõ ràng, phía trên là Thái Dương Minh tiêu chí. 

“Đây là?” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Cận Đông nghi. 

“Ha ha, tại chỗ này chúng ta vớt lên trên một tấm bia đá mặt ấn họa, ta để người nguyên Mộc Nguyên vẽ lên bản đồ cho ngài!” 

“Phía trên này tiêu chí, hấp dẫn tất cả sự chú ý của chúng ta , tiêu chí của Thái Dương Minh giống nhau như đúc, cho nên cái này rất có thể, là Thái Dương Minh lưu lại!” 

Mạc Vệ Bình nói. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Thế nhưng là Mạc tiên sinh, vì sao tranh này, cho ta cảm giác, không quá hoàn chỉnh, thật giống như không trọn vẹn?” 

Dương Ngọc Bình ở một bên nói. 

“Phu nhân rất tinh mắt, không sai, chúng ta phát hiện bia đá, nhưng đã bị vỡ, không trọn vẹn, chúng ta cũng không tìm được, chỉ là vẽ lên thể hiện ra, một bộ như thế ngoại đào nguyên sơn thủy đồ!” 

Mạc Vệ Bình không khỏi nhíu mày. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ta Trần Cận Đông tự hỏi đã du lãm qua thế giới các nơi sông núi danh thắng, thế nhưng là còn chưa bao giờ thấy qua nơi nào giống như bức hoạ này. . .” 

Trần Cận Đông cùng Mạc Vệ Bình thương lượng. 

Mà Tần Lam , đang ở ngay bên cạnh chăm chú lắng nghe Đồng thời, nàng cũng vây quanh sơn thủy đồ hiếu kì nhìn lại. 

Núi này nước đồ, mặt ngoài nhìn qua, thật giống như là một chỗ thế ngoại đào nguyên. Nhưng là, rừng cây rậm rạp, lại cho người ta một cảm giác thần bí. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ừm? Cha mẹ, Mạc tiên sinh, các ngươi nhìn chỗ này đỉnh núi cái này! Giống như có đồ vật!” 

Tần Lam chỉ vào một chỗ nói. 

“Áo?” 

Đám người nhìn theo hướng tay nàng chỉ. Lại là trong thời gian ngắn, khó mà nhìn ra. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Lam nói: “Nơi này, tựa như là có một bức tượng đá nữ nhân ngã xuống , bị chặn ngang gẫy ngang , cha, người nhìn thấy không ?” 

Trần Cận Đông cùng Mạc Vệ Bình nhìn nhau. Hoàn toàn chính xác giống như là bạch nham đồng dạng vật thể, nhưng làm sao có thể là tượng đá ? Hai người lắc đầu. 

Tần Lam hít vào một hơi, cái này kỳ quái, rất rõ ràng , mình thấy rõ, tượng đá nữ nhân đứt gãy ngã xấp xuống, mặc dù mơ hồ một chút, nhưng là nữ nhân dáng người , đại thể đã biểu hiện ra, hẳn là quá dễ phân biệt! 

Mà Dương Tiểu Bối cùng Dương Ngọc Bình cũng xem xét tỉ mỉ. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mọi người nhao nhao nói rằng, đó chính là một vật thể giống như tản đá trắng, không phải tượng đá. 

“Ha ha, chẳng lẽ con mắt Tần Lam tiểu thư có một phong cách riêng, có thể nhìn thấy , mọi người chúng ta tất cả đều không nhìn thấy ?” 

Mạc Vệ Bình trêu chọc cười nói. 

“Đã làm gia gia chê cười, có thể là A Lam, cũng nhìn lầm đi!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tần Lam vội vàng lắc đầu. 

Cũng không nói gì thêm. 

“Nhưng mà Trần tổng, còn có một tình huống, tôi nhất định phải hỏi ngài một chút!” 

Mạc Vệ Bình nghĩ đến cái gì đó, hỏi. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ngài hỏi. . .” 

“Đó chính là ngoại trừ Mạc gia ta, ngài có phải đã cho mời qua người khác tương trợ, điểm này, cứ nói đừng ngại!” 

Mạc Vệ Bình cẩn thận hỏi. 

Trần Cận Đông lắc đầu: “Sao vậy, chưa hề mời qua ai!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mạc Vệ Bình nhướng mày: “Vậy thật sự rất kỳ quái, người này. . . Là ai đây?” 

(Tần Lam hay Tần Lâm) buồn ngủ quá lú rồi.