**********
Chương 531: Tai nạn tiếp theo
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau khi Trần Hạo tỉnh lại , ngoại trừ việc đầu tiên là cứu Dương Hạ.
Còn có chính là liên hệ Ôn bá bá, yêu cầu bọn họ cấp tốc đến nhanh.
Và cũng để Ôn bá bá dùng phương pháp Hồn Điện Thiên Võng, để đem Mạc gia tất cả mọi người biến thành cá trong chậu, vì Trần Hạo một người cũng sẽ không tha.
“Thiếu điện chủ, còn có mấy con cá lọt lưới, đã xác định được vị trí của bọn họ. “
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôn bá bá nói.
“Quá tốt, mọi người bố trí rất tốt, tôi chính là muốn để cho mọn họ sống thêm một chút, để bọn họ hiểu được thế nào mới chính là tuyệt vọng !”
Trần Hạo hộc đầy máu tươi, quay đầu mắt nhìn trang viên Mạc gia đang bị thiêu đốt
Khóe miệng bỗng nhiên hiện lên một thứ gì đó tà đạo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Làm cho Ôn bá bá trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một chút. Theo lý mà nói, Thiếu điện chủ đã uống huyết linh, tâm tính nên trở lại bình thường mới đúng , thế nhưng là vì cái gì, Thiếu điện chủ lại cho ta một loại cảm giác kỳ quái.
Trên người Thiếu Điện chủ nhiều hơn một loại khí tức. Loại khí tức này, thế mà để cho mình trong lòng có chút sợ hãi!
“A!”
Mà lúc này, trong trang viên, truyền đến tiếng hét thất thanh của Dương Hạ . . .
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đại hỏa, ròng rã đốt một đêm. Ở Long Giang. Mùa đông vừa qua khỏi.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết rét lạnh thấu xương.
“Mạc Vũ thiếu gia, ngài uống nước đi!”
Mạc Vân Sơn cầm qua một cái túi , đưa cho Mạc Vũ , sắc mặc còn đang trắng bệch. Mạc Vũ bị thương rất nặng, đã rất yếu. Bọn họ trốn chạy cả một đêm. Thông tin, đã bị người chặt đứt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điều làm cho họ không thể tưởng tượng được là, chỉ trong vòng một đêm, những chiếc xe lớn nhỏ, đều giống như ít đi rất nhiều.
Muốn tìm một chiếc xe ngồi, đây cũng trở nên rất khó. Thật vất vả, từ xa có một chiếc xe sang trọng đang đi tới Mạc Vân Sơn vội vàng ngăn cản.
Bọn họ hiện tại cần tìm gấp một nơi ẩn náu, đợi đến khi gia chủ trở về. Mà xe dừng lại. Dương Hạ sắc mặt trắng bệch từ trên xe bước xuống.
” Hoá ra là Dương tiểu thư, thật sự là quá tốt, Nhị thiếu gia hiện tại bị trọng thương, nhanh, dùng xe của cô, mang Nhị thiếu gia rời đi!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mạc Vân Sơn vội vàng nói.
“Tôi. . . Chỉ sợ là có chút không tiện!”
Dương Hạ nói.
“Cái gì?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mạc Vân Sơn kinh ngạc.
Sau đó mới là nhìn thấy, mười mấy chiếc máy bay trực thăng, ngay sau đó lượn vòng theo sau.
“Phía trước không xa, có một quán cơm, các ông có thể đến đó nghỉ ngơi!”
Dương Hạ nói rất nhanh. Sau đó lên xe, vội vàng rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bọn họ chính là muốn đem chúng ta hành hạ đến chết, sớm biết như vậy , ta đã cùng cha ta, sớm tiêu diệt nhà họ Trần ! “
Mạc Vũ tức giận ho ra máu.
“Nhị thiếu gia, ngài đừng nói nữa, hiện tại, thân thể ngài đang rất yếu, ta trước dẫn ngài đi ăn một chút gì, băng bó vết thương lại đã!”
Mạc Vân Sơn nói. Sau đó, mấy người bọn họ đi vào một quán cơm. Dương Hạ quá sợ hãi, cho nên không dám cùng Mạc gia nói chuyện nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mau ăn, tính toán thời gian thì, gia chủ cũng đã sắp đến Long Giang, cố gắng chống cự thời gian này , chúng ta có khả năng được cứu!”
Mạc Vân Sơn vội nói. Một đám người ăn như hổ đói. Mà lúc này, cửa quán cơm mới mở ra. Một đám người đi tới. Mạc gia mấy người, toàn thân toát lạnh, ăn cũng không dám ăn, nuốt cũng không dám nuốt
. “Thiếu điện chủ, mời ngồi!”
Sớm có thủ hạ kéo cho cái ghế, Trần Hạo chậm rãi ngồi xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà một bên Dương Hạ nhìn Trần Hạo .
Trong mắt mang theo nước mắt, không dám nói một câu Hiện tại Trần Hạo , đã không là Trần Hạo của trước đây nữa rồi.
Đúng vậy, Trần Hạo đã hoàn toàn thay đổi.
Ha ha, thật là trớ trêu, trước kia Dương Hạ cùng Trần Hạo tại thời điểm đó, nằm mơ đều tưởng tượng lấy Trần Hạo có một ngày sẽ có tiền, sẽ trở thành đại thiếu hô mưa gọi gió . Thế nhưng ,bây giờ, Trần Hạo đã không còn là cậu nhóc nghèo hèn khiến cho Dương Hạ chán ghét nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vì cái gì, liền ngay cả cô cũng trở nên sợ hãi hắn .
Lập tức, Dương Hạ không dám nói câu nào. Cúi đầu.
” Trần Thiếu, tại sao phải ép chúng ta đến như vậy, Mạc gia ta đã hoàn toàn thất bại, nhưng cũng không cần phải làm nhục chúng ta như thế ! Trần Thiếu, có thể cho chúng tôi một con đường sống không?”
Mạc Vân Sơn đứng lên, nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà Trần Hạo thưởng thức ấm trà, cũng không có ngẩng đầu trả lời.
“Ta cùng ngươi liều mạng!”
Một thanh niên không kìm được, liền xông lên. Trực tiếp bị Ôn bá bá ra hiệu thủ hạ giết chết.
“Tốt, theo tin tức của tôi, Mạc Trường Không giờ phút này đã trở lại Long Giang, tôi tin tưởng không lâu, hắn sẽ đuổi theo đến nơi này!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo cười nói.
Mà nghe vậy, Mạc Vũ Mạc Vân Sơn trong lòng không khỏi kích động .
Ngóng nhìn và hy vọng, rốt cục chờ đến hết cả hy vọng.
Gia chủ trở về, chỉ có gia chủ, mới có thể đánh bại được Trần Hạo .
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đã như vậy, Trần Thiếu người có thể đường đường chính chính đánh với Long Giang Mạc gia gia chủ Mạc Trường Không một trận chiến! Lần này, ngươi tàn sát nhiều người như vậy, Mạc Trường Không sẽ không tha cho ngươi!”
Mạc Vân Sơn nói.
Mà Mạc Vũ, gãi gãi cánh tay Mạc Vân Sơn , nghe nói cha sắp đến, Mạc Vũ hiển nhiên là kích động. Hắn thề rằng , muốn để cho nhà họ Trần phải trả giá gấp trăm nghìn lần .
“Đáng tiếc, các ngươi không còn có cơ hội thấy nữa rồi, ta sở dĩ tới gặp các ngươi, chính là muốn nói cho các ngươi, hiện tại ăn uống no đủ , sau đó liền tự sát đi. . .”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo nhếch miệng lên một vòng cười lạnh. Mà Mạc Vân Sơn, mí mắt giật mạnh một cái. Mạc Vũ cũng là mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng. Đợi thêm một lát, phụ thân liền trở về, chỉ cần một lát.
Thế nhưng là lúc này, Trần Hạo để bọn họ tự sát. Tất cả hi vọng, đã hết Mà Mạc Vân Sơn, trong lòng không khỏi hối hận.
Vì sao, phải đắc tội với tên Trần Hạo này, vì sao!
Nếu như ngày đó không dẫn người đi An Lĩnh, liền sẽ không có chuyện như vậy. Bây giờ nếu để Trần Hạo động thủ, không bằng tự sát!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẫn còn giữ được mấy phần tôn nghiêm.
Xong chuyện, Trần Hạo và bọn họ đi ra ngoài.
“Trần Hạo !”
Đúng lúc này, Dương Hạ gọi lại Trần Hạo .
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
” Có chuyện gì vậy?”
“Anh. . . Anh… kế tiếp là sẽ đi đối phó với Long gia sao ?”
Dương Hạ khóc nói.
“Ừm!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo gật đầu.
“Tôi cầu xin anh . .”
Cô vừa muốn nói chuyện, bị Trần Hạo xua tay,
“ Cô khỏi lo, ở tỉnh Tây Nam , tôi có mua cho cô một số sản nghiệp, đủ cho cô ăn mấy đời vô lo vô nghĩ không hết , cô đến đó ở đi, chuyện kế tiếp cô đừng can thiệp vào. “
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo giương tay lên. Lập tức có thủ hạ lấy ra một phần hợp đồng.
Trần Hạo nhìn Dương Hạ một chút, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
” Có được hợp đồng này rồi , cô tới đó sống tốt! Tôi đã không còn quay về con đường trước kia được nữa rồi!”
Trần Hạo nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xin tạm biệt!”
Nói xong, Trần Hạo cất bước rời đi.
Dương Hạ muốn nói gì.
Cô muốn cùng Trần Hạo. Nhưng là nhìn thấy bóng lưng Trần Hạo quyết quay lưng rời đi, Dương Hạ che miệng, đứng yên tại chỗ mà khóc oà lên. . .
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Không! ! ! !”
Lúc này tại Mạc gia trang. Một đoàn người trở về Nhìn thấy hiện trường đổ nát Một cái lão giả, phát ra tiếng la hét thống khổ.
Hai tay hắn nắm chặt , trên cánh tay nổi gân xanh. Toàn thân ngập tràn sát khí nồng nặc.
“Là ai làm? Ai làm ra nó?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hắn gầm thét.
“Là. . . Là Trần gia Trần Hạo , hắn diệt Mạc gia, gia chủ, tôi nhảy vào trong giếng, mới trốn qua kiếp nạn này!”
Một thanh niên khóc nói.
“Trần. . . Trần Hạo ? Chuyện này làm sao có thể?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.