**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 438: Món quà lớn thứ ba“Sinh nhật, sinh nhật! Dương Ngọc Bích chỉ biết có
sinh nhật, sinh nhật cái gì chứ, có quan trọng hơn tiệc
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
của nhà họ Dương hay không!”Bà sắp ngất đi.
“Bà nội!”
Lúc này, Ngọc Bích thấy không khí yên tĩnh, người
nhà họ Long đang đứng cùng bà nội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô cũng hiểu là chuyện gì rồi.Cô vội chạy lại.
Nhưng mấy ông tổng giám đốc đều đến tham gia
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
sinh nhật cho Ngọc Bích .“Tôi hỏi các ông, các ông…?”
Bà đang rất tức giận.
Mắt bà ánh lên vẻ ngờ vực. Bà thấy phía sau Ngọc Bích có mấy người đứng đẳng sau, làm cho bà có cảm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
giác vô cùng xa cách.Ôn ào!
Cả buổi tiệc có hơn hai trăm người.
Cũng chỉ dấy lên một trận náo loạn.
“Đây không phải là tổng giám đốc Trương giàu
nhất Nam Kinh sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôi trời, thật sự là tổng giám đốc Trương!”Có khách trực tiếp đứng lên nói.
“Người đó, không phải họ Dương ở Hòa Bình sao?
Ngay cả người đẳng cấp như họ Dương cũng đến ư?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Còn người đó, là tổng giám đốc Sơn vô cùng giàucó ð miền Bắc!”
Mọi người đều kinh ngạc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà những người này, không lấy làm lạ, bà Dươngcũng quen biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những người này đều là những người bình thườngmuốn nịnh bợ cũng không có cơ hội nịnh bợ!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sao có thể chứ? Họ đến dự sinh nhật Ngọc Bích ?Người quản lý cũng vô cùng kích động.
“Chủ tịch hội đồng quản trị, là thật sao, tổng giám
đốc Trương bọn họ sớm đã đến rồi, là đặc biệt đến dự
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
sinh nhật cô Ngọc Bích !”A sinh phấn khích nói: “Cái gì!”
Bà Dương vô cùng xúc động.
Nhưng mẹ con Quách Như, Dương Diệp đều mỡ to
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
mắt không tin nổi.“Mấy vị tổng giám đốc, mời ngồi, mời ngồi!”
Cảnh tượng bát ngờ này khiến cho bà không
lường trước được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sự suy sụp tỉnh thần lúc nãy hoàn toàn biến mất!“Ha ha bà khách khí quá, hôm nay chúng tôi vốn
không muốn làm náo loạn bữa tiệc của bà, cô Ngọc Bích
mời chúng tôi đến, chúng tôi cũng đến làm khách vậy,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
cũng hi vọng mọi người nể mặt chúng tôi một chút!”Họ Dương cười nhạt nói: “Đương nhiên rồi!!”
Mấy vị tổng giám đốc đều đứng dậy gật gật đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Long Thiếu Lôi đầy sự nghỉ ngờ.Quả thực, mấy người này chỉ có ông nội mới tiếp
chuyện được, trước mặt bọn họ bản thân anh ta không
đủ đẳng cấp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Long Thiếu Lôi, hôm này là ngày đại tiệc của nhàhọ Dương, anh thẫn thờ ngồi đây, còn có chuyện gì
khác sao?” Ngọc Bích lạnh lùng hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không có gì, không có gì, đây không phải là chúTrương và chú Dương bọn họ…”
Long Thiếu Lôi cười muốn lên trước mời họ ly rượu.
“Không có gì còn không đi sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Mạnh Hùng lạnh lùng nói: “A? Được đượcđược, đi thôi!”
Mặt Long Thiếu Lôi ngại ngùng.
Lúc này, anh ta toát hết mồ hôi lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không ngờ được vấn đề lại phát sinh ra từ Ngọc Bích ,nhân vật không tiếng tăm nhà họ Dương.
Anh ta không dám ở lại lâu liền rời đi với bộ dạng nhếch nhác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngọc Bích , vừa nãy em thật giỏi, anh ta là thiếu giaLong đó”
Mỹ Mỹ kéo tay Ngọc Bích nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh họ em không thích bọn họ, em cũng ghétbọn họ, hơn nữa có anh họ em ở đây mà!”
Dương Ngọc Bích vui vẻ cười nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“A? Chính là anh ấy? Em mau nói đi, vừa nãy haingười bọn em thì thầm gì vậy?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này mấy người Mỹ Mỹ bọn họ cảm thấy TrầnHạo có chút thần bí.
Lúc này bọn họ không chờ Dương Ngọc Bích nói nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quách Thái Phượng vội nói: “Mẹ, hôm nay nhiềucác tổng giám đốc đến chúc mừng Ngọc Bích nhà ta như
vậy, đều là vì nể mặt cháu ngoại trai Trần Hạo của ta,
Trần Hạo còn nói đã chuẩn bị cho Ngọc Bích nhà ta ba
món quà đó, Trần Hạo , cháu nói xem mợ nói có đúng
không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quách Thái Phượng lại thân mật kéo tay của TrầnMinh nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cháu ngoại trai, hôm nay quả thực càng nhìn càngthích!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng chính lời nói này khiến cho bà ngẩng đầunhìn Trần Hạo .
Dù bà ấy nghỉ ngỡ tài giỏi của Trần Hạo .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng hôm nay lần đầu tiên gặp khiến cho bàcảm giác Trần Hạo có chút xa lạ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn Quách Như, Dương Diệp, đứng bên cạnhnhìn, càng đau thấm thía.
“Đúng vậy, còn hai món quà nữa!”
Trần Hạo khổ sở cười.
Chính lúc này.
“Hả? Sao Long Thiếu Lôi lại quay lại?”
Có người ngạc nhiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy cả nhóm người Long Thiếu Lôi bọn họ,đi về phía trước phòng rồi lùi lại.
Sau đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy một cô gái dẫn theo một nhóm người vôcùng khí thế đi vào.
Nhóm người này ai nấy đều vô cùng khí thế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mỗi một người đều khiến cho người khác nhìn màkhiếp sợ.
Đây…Đây là ai thế?
Khóe miệng bà Dương bất giác giật giật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn Dương Ngọc Bích , cô cũng hoảng sợ nhìn cô gáitrẻ xinh đẹp đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đặc biệt là mọi người đều nhìn thấy Long ThiếuLôi bị dọa quay trở lại.
“Thật không may Thiếu Lôi, lại gặp mặt rồi!”
Cô gái nhai kẹo cao su nhìn Long Thiếu Lôi nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chị, đúng vậy, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp!Mặt Long Thiếu Lôi chảy đầy mồ hôi.
“Tổng giám đốc Trần!”
Tổng giám đốc Trương bọn họ nhìn thấy cô gái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bọn họ đều lập tức đứng dậy, cúi mình góc chínmươi độ, cung kính gọi.
“Trần…Tổng giám đốc Trần?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà Dương nhìn thấy nhiều người cúi mình với côgái trẻ đó.
Bà cũng mỉm cười cúi eo xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chỉ nhìn mỗi khí thế đã biết cô gái này không tầmthường rồi.
“Bà ngoại!”
Nhưng Trần Hạo kịp thời cản cô ấy lại.
“Anh họ, cô ấy là ai2″
Mặt Ngọc Bích căng thẳng đỏ hết lên.
“Chị, đây là em họ Ngọc Bích của chúng ta!”
Trần Hạo vỗ đầu Ngọc Bích , nói với cô gái đó.
“Chị?”
“A? Cô ấy chính là chị họ Trần Hiểu sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngọc Bích bỗng chốc ý thức được, có chút kích độngbịt miệng lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ nhỏ cô đã biết anh họ Trần Hạo và chị họ TrầnHiểu của mình chỉ là chưa từng gặp mặt.
“Ừ, Ngọc Bích , em thật xinh đẹp!”
Còn Trần Hiểu đi về phía Ngọc Bích .
Cô ấy kéo tay Ngọc Bích .
“Trần Hiểu?”
Mắt bà Dương mở to hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây chính là cháu ngoại nữ Trần Hiểu của mình sao?”“Ngọc Bích , lần đầu gặp, chị cũng không có gì tặng
em, hôm nay là sinh nhật em, chị tặng em cái này nhé!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, cô ấy lập tức lấy ra một cái hộp nhỏ đi tới.Vừa mỡ ra, bỗng chốc vô cùng lấp lánh, lộ ra mùi
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
không bình thường.“Đây là…Dạ minh châu? Trời ơi”
Có người vừa nhìn đã nhận ra, ngạc nhiên nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy người con gái Mỹ Mỹ càng ngưỡng mộ hơn!Thì ra nhà Trần Hạo đều lợi hại như vậy!
Lúc này trong lòng đều có chút hối tiếc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến bây giờ, ngay cả số zalo cũng không có.“Ai da Ngọc Bích , chị của em cho em thì em may
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
nhận đi!”Quách Thái Phượng rất phấn khích.
Quách Như, Dương Diệp bọn họ đứng một bên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
nhìn lác cả mắt.“Bà ngoại!”
Cuối cùng Trần Hiểu mới nhìn sang bà gọi một tiếng.
“ỪI ỪI”
Bà kích động liên tục gật đầu trả lời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có điều bà cũng phát hiện ra, hai chị em TrầnHiểu, Trần Hạo rõ ràng tính cách không giống nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không biết thế nào, bà sống cả đời người rồi,nhưng nhìn Trần Hiểu vẫn có chút căng thẳng?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, Trần Hiểu nhìn xung quanh, không ai dámnhìn thẳng vào mắt của Trần Hiểu, tất cả đều cúi đầu xuống.
Cuối cùng rơi trên người Ngọc Bích .
Trần Hiểu mỉm cười: “Tiểu Bích, chị họ với anh họ
của em chuẩn bị cho em ba món quà, bây giðờ là món
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
quà cuối cùng rồi!”