Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 435




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********


Anh nợ em một câu yêu thương!

Chương 435: Đại Lão cùng đến

 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ngọc Bích nghe xong lời này đương nhiên không vui.
Dương Thành Danh cố ý làm như vậy.

Dù sao, bạn học của mình, gọi đến để giới thiệu
cho anh họ, cũng không phải cho đám bạn xấu xa của

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dương Thành Danh.

“Không được, không cần đi dạo với bọn họ, tôi

Anh nợ em một câu yêu thương!

đưa các cậu chơi là được rồi!”
Ngọc Bích giận nói.

Thấy Ngọc Bích tức giận, mấy bạn học nữ bĩu môi,
cũng đành phải thôi vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Theo Ngọc Bích bước vào, mọi người đến sân sau.

Trần Hạo , trong lòng cũng hiểu Ngọc Bích nghĩ thế nào.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Là muốn giới thiệu một cô bạn gái cho anh.

Ha ha, Trần Hạo  hiểu được khổ tâm của Ngọc Bích .

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhưng, bây giờ Trần Hạo  thật sự không có ý nghĩ

kết giao với bất kỳ bạn nữ nào nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dù sao vì nguyên nhân những chuyện này, thật sự

gây ra quá nhiều chuyện.
Chuyện Triệu Nhất Phàm, chính là ví dụ tốt nhất.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cho nên, Trần Hạo  phần lớn lấy thái độ anh trai
lớn, ở chung với các người đẹp này.

Nhưng hiển nhiên, đám người đẹp này chướng
mắt mình, cũng không có ý định tán gẫu nhiều câu với anh.
Cho nên, bầu không khí có chút ngột ngạt.
“Này, các người đẹp, lại đụng phải sao?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mấy tên bạn xấu xa của Dương Thành Danh lúc

này cũng đi dạo đến đây.
Chào hỏi với các người đẹp.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp!”
Người đẹp cười nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Điều này nói rõ là duyên phận của chúng ta, thế

nào, thêm bạn wechat đi, sau này có nơi nào chơi

Anh nợ em một câu yêu thương!

vui, giới thiệu cho các cô!”
Mấy chàng trai mỉm cười nói.
Sau đó lại khinh thường nhìn Trần Hạo :

“Tôi nói đây là anh họ phải không? Anh xem anh
cầm bánh kem nhỏ này, để các người đẹp cũng không
chia ra được, không thể mua cái bánh lớn hơn chút

Anh nợ em một câu yêu thương!

sao?”
Mấy chàng trai lại đả kích Trần Hạo .

Mà bên bọn họ, cũng thêm Wechat lẫn nhau

Anh nợ em một câu yêu thương!

xong với các người đẹp.

Thấy Dương Ngọc Bích nhìn họ với thái độ thù địch,
bọn họ cũng không ở lại lâu, chớp chớp mắt nhìn các

Anh nợ em một câu yêu thương!

người đẹp rồi rời đi.

“Xin lỗi, sớm biết các cô đến, thì tôi đổi một cái

Anh nợ em một câu yêu thương!

lớn chút rồi! Ha ha!”
Trần Hạo  cười gượng.

Mà mấy người đẹp thì sao, im lặng trợn trắng mắt,

Anh nợ em một câu yêu thương!

không phản ứng lại lời của Trần Hạo .

“Này, Mỹ Mỹ, các cô vừa nãy nhìn thấy không, một
anh chàng trong đó hình như là chàng trai đẹp trai
Vương Khôn của tập đoàn Vương thị đấy?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Đúng rồi, tôi trông thì thấy giống anh ta, còn có
còn có, một người đẹp trai khác, người đeo kính, hình
như là Trương Lâm của công ty công nghệ thông tin
Phi Dược, công ty nhà bọn họ sắp đưa ra thị trường!”

“Sao đấy? Có cảm giác với anh chàng đẹp trai nào

Anh nợ em một câu yêu thương!

rồi?”
Mỹ Mỹ và các cô gái thảo luận.

Đặc biệt khi thảo luận đến giá trị trị con người bọn

Anh nợ em một câu yêu thương!

họ, càng hăng hái.
Ngọc Bích hít sâu một hơi, nhìn anh họ nói:

“Anh họ, cảm ơn anh mua bánh kem cho em, từ
nhỏ đến lớn, ngoài mẹ, còn có một người nghiêm túc
đón sinh nhật cho em, đi thôi, chúng ta tìm một nơi

Anh nợ em một câu yêu thương!

chia ra ăn thôi!”

Ngọc Bích kéo tay anh họ, có chút cảm động nói.
“Cũng được!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Quản gia Sinh lúc này đang loay hoay sứt đầu

mẻ trán.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Quả thật, khi một dòng họ có tín hiệu quật khởi,
người quen biết, người không quen biết đều sẽ xông
đến như ong vỡ tổ.

Bây giờ chính là vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lại nghĩ đến sự kiện tiệc mừng thọ tám mươi hôm

trước, thật sự khiến người ta thổn thức.
Nhìn thời gian, đã gần mười giờ rưỡi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hầu hết khách quý đã đến đông đủ, Dương Thành

Danh bèn quay về sảnh trước tiếp đón.
Sinh đứng thay ở cổng.
Không ai đến, Sinh cũng chuẩn bị đi vào.
“ỪÙm?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này, ông chợt thấy cách đó không xa có một

đoàn xe đi đến.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Còn có khách quý?”

Sinh đứng thẳng người.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc khoảng cách gần nhìn thấy rõ đoàn xe.
Trong lòng Sinh kinh ngạc.

Thuần một màu đều là xe sang.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thật sự quá….!

E rằng khách quý đến hôm nay, tất cả xe sang
cộng lại phải có một trăm chiếc đấy, nhưng cũng

Anh nợ em một câu yêu thương!

không bằng được giá của đoàn xe mười chiếc này.
Khách quý!
A Sinh kinh ngạc!

Lúc này, một nhà bốn người từ trên đoàn xe đi xuống.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Là một cặp vợ chồng trung tuổi, còn đang ôm con

của bọn họ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Xin chào, cảm ơn ngài đã đến dự tiệc của nhà họ

Dương, ngài… ngài là Trương tổng?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sinh vừa thấy rõ người này, trong lòng kinh ngạc cực kỳ!
“Xin chào, tôi là Trương Mạnh Hùng!”

Nhận biết, tiếng tăm của Trương tổng
như sấm bên tai, ngài là đứng đầu bốn phú hào lớn ở Nam Kinh”
Sinh kích động đến mức tay cũng run rẩy.
Nhà giàu nhất Nam Kinh cũng đến rồi!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Phải biết, nhà họ Dương và bọn họ, muốn nịnh bợ
cũng nịnh bợ không được.

Đương nhiên vừa kinh sợ vừa mừng.
Sau đó, lại có một đoàn xe đến.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mà lần này, là một người trung niên khoảng hơn

năm mươi tuổi mang theo người nhà đến.
Trong mắt Sinh sắp rớt cả ra.
“Dương Minh ? Là ngài?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trời ạ, Tổng GĐ Hòa Bình đó! Ông ta lại có thể

đến? Trời ạ!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nối gót, còn có người có lai lịch đến.

Phú hào tỉnh Thái Đông, phú hào của mấy tỉnh trứ
danh Tây Bắc đều đến!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đầy đủ mười hai mươi người, mà tất cả đều mang
theo gia đình.

Nếu không phải Sinh cấu mạnh đùi mình, từng
trận cảm giác đau đớn nói cho ông biết những chuyện

Anh nợ em một câu yêu thương!

này đều là thật, không phải nằm mơ
Ông đã cảm thấy mình hôn mê rồi.
“Mau mau mời!”

Lưng của .Sinh, từ đầu đến cuối chưa từng thẳng

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Quản gia không cần phải vậy, chúng tôi không

phải đến dự tiệc nhà họ Dương!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này, Trương Mạnh Hùng vừa dỗ dành con gái

nhỏ mình vừa nói.
“Hả? Mấy tổng giám đốc kia?”
A Sinh ngạc nhiên nghi ngờ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Xin hỏi cô Dương Ngọc Bích ð đâu, chúng tôi là đến

chúc mừng sinh nhật cho cô ấy!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hả? Chúc mừng sinh nhật cho cô Ngọc Bích ?”
A sinh há hốc mồm nhìn bọn họ.

Cô Ngọc Bích từ khi nào quen được nhiều đại lão siêu

Anh nợ em một câu yêu thương!

giàu như vậy!

Nhưng A Sinh không dám hỏi nhiều, càng không
dám mảy may thờ ơ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cô Ngọc Bích đang ở sân sau, tôi đưa ngài qua đó!”

A Sinh khom lưng, một đường đưa bọn họ đến sân sau.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mà khi Ngọc Bích nhìn thấy đại lão như vậy, cũng như

mấy bạn học, đều hoang mang.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Xin chào cô Ngọc Bích , chúc cô sinh nhật vui vẻ,

chúng tôi đến đón sinh nhật cho côi!”
Đám người cười nói.
“Hả?”
Ngọc Bích kinh hoàng.
Mỹ Mỹ và các cô gái cũng kinh hoàng.
“Ngọc Bích chuyện gì vậy, đây không phải là

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trương tổng sao? Đây không phải một một nhà

Dương Minh  của khu ở Hòa Bình chúng ta sao?

Anh nợ em một câu yêu thương!

chuyện gì vậy?”

Mấy cô gái cũng không thảo luận về nam sinh
nữa, bởi vì giờ phút này các cô bị hù đến nói không ra lời.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ha ha, cô Ngọc Bích , đại lão chúc tôi từ xa đến đón
sinh nhật cho cô, không phải không chào đón chứ?

Ngay cả chỗ ngồi cũng không sắp xếp cho chúng tôi?”
Trương Mạnh Hùng cởi mở cười to nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“A! Sắp xếp sắp xếp, Trương tổng, Dương Minh  và …
bây giờ tôi sắp xếp ngay!”

Ngọc Bích chân tay luống cuống, đang ăn bánh kem,

Anh nợ em một câu yêu thương!

cũng không biết đi đâu sắp xếp nữa.
Mặt bị dọa đến đầy mồ hôi.

“Mấy vị tổng giám đốc, ngài đến là khách quý
nhất hôm nay, làm sao có thể sắp xếp các ngài ở sân

Anh nợ em một câu yêu thương!

sau chứ, mời theo tôi đến sảnh trước được không?
A Sinh kích động nói.
“Không, sân sau này không phải rất tốt sao, bày

vài bàn cho chúng tôi, trên đó chút rượu đồ ăn, chúng

Anh nợ em một câu yêu thương!

tôi cùng uống chút, ha ha ha”

Nói xong, Trương Mạnh Hùng lấy ra một vòng tay
ngọc: “Cô Ngọc Bích , đây là quà sinh nhật tặng cô, mong
cô sau này trên phương diện làm ăn, hợp tác nhiều

Anh nợ em một câu yêu thương!

hơn!”
Vòng tay ngọc, đương nhiên có giá trị không nhỏ.

Sinh mặc dù kích động, những vẫn duy trì sự

Anh nợ em một câu yêu thương!

bình tĩnh.

Thấy tổng giám đốc người ta không muốn đi sảnh
trước, lập tức sắp xếp người ở, chuyển bàn đến, tuân
theo phân phó của mấy vị đại lão, sắp một một tiệc

Anh nợ em một câu yêu thương!

rượu gần đó.

Sinh thấy cô Ngọc Bích căng thẳng không biết làm
sao cho phải, ông còn có chút định lực, vì vậy cần thận

Anh nợ em một câu yêu thương!

giúp cô Ngọc Bích phục vụ ở bên cạnh…

Bất kỳ một người nào ở đây, đều là sự tồn tại lớn

Anh nợ em một câu yêu thương!

mà nhà họ Dương trêu chọc không nổi!