**********
Chương 355: Gặp lại nữ thần
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ Dương Dương tức giận chạy thẳng đến trước
mặt Trần Hạo .
Một số bạn bè của cô ta cũng ở đó.
Bởi vì Trần Hạo đã để ba lô lên bàn.
Sau đó, một cô gái đi qua vai cậu, giả vờ vô tình
kéo balo của Trần Hạo xuống đất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn một cô gái khác thì trực tiếp giẫm lên, rõ ràng
là đang cố ý.
“Ôi, ngại quá, bạn học Trần Hạo , giẫm bẩn balo
của cậu mất rồi, tớ giặt giùm nhé!” Một cô gái nhìn
Trần Hạo đầy vẻ xin lỗi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo biết rằng những cô gái này cố tình, thật
không may mắn, cậu đã đắc tội một nhóm nữ sinh vào
ngày đầu tiên đến học.
Mặc dù Trần Hạo có thể đối đầu lại với bọn họ,
nhưng cậu không đến đây để khoe khoang, và Trần
Hạo sẽ không quan tâm quá nhiều đến những cô gái này.
Bấy giờ, cậu lắc đầu cười: “Cảm ơn, không cần!”
Sau đó, cậu đưa tay ra định lấy lại balo!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không cần? Dương Dương, cậu nói xem phải làm
thế nào?” Cô gái tóc dài nhìn về phía lớp trưởng Từ
Dương Dương.
“Dễ xử lý!” Nói xong, Từ Dương Dương cầm lấy
cốc nước, đổ thẳng lên balo của Trần Hạo .
Nhiều học sinh trong lớp rất hân hoan khi nhìn
thấy cảnh tượng này, cách này quả nhiên vô cùng tàn nhẫn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hừm, gia tộc Lâm Thắng Nam rất có thế lực ở
Thục Xuyên, Lâm Thắng Nam lại là bạn tốt với Từ
Dương Dương, không cần nghĩ cũng biết, hẳn là chị
Nam ra mặt giúp Từ Dương Dương!”
“Đúng vậy, tên nhãi này chắc nhớ đời rồi. Lần này
không chỉ chỉ có đắc tội Từ Dương Dương, còn đắc tội
cả Lâm Thắng Nam nữa, sau này có chuyện để xem rồi!”
Các học sinh thấp giọng bàn luận.
Sau đó Lâm Thắng Nam nháy mắt với Từ Dương
Dương, tỏ ý nói, Dương Dương nhìn thấy chưa, cậu ta
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
không có gan đánh trả đâu.
Sau đó tất cả các cô gái trở về chỗ ngồi của mình.
“Trần Hạo , gia tộc của Lâm Thắng Nam cũng có
chút vai vế, nhưng xem ra không giàu có bằng nhà
anh. Bọn họ là cố ý bắt nạt anh!” Vương Tiểu thì
thào nói.
Trần Hạo cười khổ lắc đầu: “Không sao!”
Nói xong, Trần Hạo nhặt chiếc cặp còn ướt của
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
mình đặt lên bệ cửa sổ cho khô.
Sau đó cậu gọi Vương Tiểu đi cùng vào nhà vệ sinh.
“Mẹ kiếp, như thế mà vẫn không nổi giận, mẹ
kiếp!” Một cô gái nhìn thấy thế, cô ta tức giận không
nói nên lời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy Trần Hạo không hề tức giận hay nổi
giận sau khi bị làm nhục, thay vào đó cậu còn mỉm
cười, Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương rất tức giận.
Còn bây giờ, lớp học chung đã sắp bắt đầu, sau
một hồi náo loạn ngắn ngủi, mọi người đều vào lớp học.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo cũng giả vờ đi, nhưng không mang theo
bất kỳ cuốn sách nào.
Khi vừa bước đến lớp học chung, mọi người còn
đang trò chuyện rất nhiệt tình, nhưng ngay khi bước
vào lớp học, tất cả không hẹn mà cùng trở nên yên lặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cả Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương cũng vậy.
Trần Hạo vừa trò chuyện với Vương Tiểu vừa bước vào.
Giáo viên còn chưa đến mà, sao tất cả lại yên lặng thế?
Nhưng ngay sau đó Trần Hạo đã biết tại sao.
Hai cô gái ngồi trên hàng đầu tiên là hai cô gái vô
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
cùng xinh đẹp.
Từ Dương Dương và Lâm Thắng Nam vốn đã rất
xinh đẹp, nhưng so với hai cô gái này thì vẫn còn kém vài điểm.
Hai cô gái rõ ràng cũng nhận thấy ánh mắt của Trần Hạo .
Cô gái xinh đẹp nhất trong số họ sau khi ngẩng
mặt lên nhìn Trần Hạo liền lạnh lùng quay đi, còn cô
gái kia, nhìn thấy Trần Hạo , ánh mắt lộ vẻ hơi ngạc
nhiên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Tiểu vỗ vai Trần Hạo , tỏ ý nói chính là cô ấy.
Trần Hạo làm sao mà không nhận ra được.
Hai cô gái này không phải là người ngoài cuộc, họ
đã gặp nhau trên núi vào ngày hôm đó, họ rất mạnh
mẽ, có chút giống với Tô Tử Nguyệt.
Nhưng Trần Hạo không nhìn chằm chằm vào hai
cô gái ấy, cậu giả bộ hờ hững thu lại ánh mắt, cùng
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Hiểu Hoa ngồi vào hàng ghế sau của hai người.
Liệu cô ấy có thực sự là người nhà họ Phương?
Càng nhìn, Trần Hạo càng nghĩ về điều này.
Cô ấy rất giống Tử Nguyệt, cô gái tên Bảo Nhi ấy,
cô ấy thực sự rất lạnh lùng, Trần Hạo nhận thấy rằng
mặc dù cô ấy rất xinh đẹp, nhưng trên mặt cô ấy vô
cùng lạnh lùng.
Nhưng bạn của cô ấy có vẻ có sức sống hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi khi trong lớp, Vương Tiểu cố tình làm trò,
thích thu hút sự chú ý của người khác, giả làm chú
hề…, cô gái đó vẫn cười vài lần.
Các lớp học nhanh chóng kết thúc. Thời khóa biểu
của các lớp đại học vốn thường rất nhanh, mọi người
đều thu dọn đồ đạc và rời đi.
Hai cô gái cũng rời đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Này, Bảo Nhi, có phải cậu ấy có ý với cậu không?
Này, lần trước chúng ta gặp cậu ấy, cậu ấy nhìn cậu
chằm chằm vào cậu. Lần này trong lớp, cậu ấy nhìn
thấy cậu, cậu ấy cũng nhìn chằm chằm cậu! Tớ có thể
đảm bảo rằng cậu ấy cũng yêu cậu như những chàng
trai khác!” Vừa bước đi trong khuôn viên trường, hai cô
vừa trò chuyện trò rôm rả.
“Tớ thấy cậu ấy nhìn cậu mới đúng!” Bảo Nhi
ngượng ngùng đỏ mặt, hẳn là cô ấy rất nhạy cảm và
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
nhút nhát trước những chủ đề như vậy.
“Xì, cậu biết không, thật ra trong giờ học, tôi liếc
nhìn cậu ấy và phát hiện ra rằng cậu ta cùng với Vương
Tiểu Hoa đang bàn luận về cậu! Tên Vương mập ấy
trước gið đều thích núp phía sau nhìn trộm hai bọn
mình, bây giờ thì hay rồi, có thêm một kẻ nhìn cùng cậu tai ”
Các cô gái cũng biết tên Vương Tiểu , nhưng
lại quen gọi hắn là Vương Tiểu Mập, nếu Vương Tiểu
Hoa biết hai nữ thần này lúc rảnh rỗi thường xuyên lấy
mình ra để đùa giỡn, có lẽ anh ta sẽ vui đến phát điên lên mất.
“Tôi không lo lắng về Vương Tiểu Mập. Cậu ấy
thường lén lút đến gần hai bọn mình, lúc đầu, cậu ấy
tò mò về hai bọn mình, sau khi biết hai chúng tôi thích
chơi đùa, cậu ấy muốn làm ăn với ông bố làm hướng
dẫn viên du lịch. Nhà họ cũng không dễ dàng, Vương
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Mập vẫn là đứa con có hiếu!” Cô gái nói.
“Cho nên, cậu thấy cậu ta có hiếu, nên có lúc cố ý
nói to đúng không?” Cô gái kia nói.
Bảo Nhi gật đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thật ra, tớ có chút lo lắng về người ở bên cạnh
Tiểu Mập. Tớ không biết tại sao, ngay từ lần đầu tiên tớ
nhìn thấy cậu ấy, tớ đã có cảm giác khác với những
người khác. Tớ không biết diễn tả cảm giác đó như thế
nào, không biết cậu có cảm giác ấy không Phương Di?”
“A? Tớ à, nói thế nào nhỉ, có một chút nhưng rõ
ràng không nghiêm trọng như cậu nói! Tớ chỉ nghĩ cậu
ấy có chút thú vị thôi!” Phương Di cười toe toét.
“Tố nghĩ chúng ta nên cẩn thận hơn. Không thể
không đề phòng người khác. Khó khăn lắm chúng ta
mới có cơ hội ra ngoài đi học, chúng ta phải cẩn thận!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gái nói.
“Được rồi, tớ … hả? Bảo Nhi, nhìn kìa, hình như
Tiểu Mập và anh chàng kia đang ở phía sau!” Phương
Di đột nhiên hạ giọng.
“Không quan tâm bọn họ, chúng ta đi uống gì đi!”
Nói xong hai cô gái cùng nhau bước vào quán cà phê.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Này, nhìn kia anh Trần Hạo , kia không phải là nữ
thần sao, họ đi uống cà phê!”
Vừa rồi Vương Tiểu và Trần Hạo không để ý
đến hai mỹ nữ, bây giờ khi Vương Tiểu nói, Trần
Minh mới nhìn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hehe, hay chúng ta cùng theo dõi và nghe xem
họ nói cái gì đi?” Vương Tiểu nói.
“Không hay lắm đâu! Nếu bị bọn họ nhận ra chúng
ta cố ý bám theo thì không hay lắm!” Trần Hạo nhăn
mặt cười khổ.
“Đừng lo, anh Trần Hạo , có em ở đây, bọn họ sẽ
không nhận ra chúng ta cố ý bám theo đâu, trước đây
em nghe trộm bọn họ nói chuyện nhiều lần rồi, bọn họ
đều không nhận ra, haha, bố em đã kiếm được rất
nhiều tiền từ bọn họ đấy. Yên tâm, đi thôi!” Vương Tiểu
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoa vỗ ngực nói.