Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 34




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Anh nợ em một câu yêu thương!

Chương 34 *Là cậu Trần, mẹ ơi!”

 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Những cậu ấm cô chiêu kia vừa nhìn là đã nhận ra cậu Trần.

Nhất thời căng thẳng đến nỗi không biết phải làm gì.

Anh nợ em một câu yêu thương!

*Hả? Cái gì mà cậu Trần? Anh Phi, tên ăn chực này chẳng lẽ là người mà anh nói…” “Bốp! Bạch Tiểu Phi, cũng chính là thanh niên áo trảng, nghe cậu trai kia gọi Trần Hạo là kẻ än chực liền tức giận tát cho cậu ta một cái “Mẹ nó, nói ai là ăn chực, mày không muốn sống đến ngày mai nữa đúng không?” Thanh niên kia ôm mật, bộ dạng đến là ấm ức.

“Cậu Trần đến rồi, anh Phi, chúng ta cùng đi chào hỏi đi?” Mấy cậu ấm khấn trương nói Trân Hạo là một trong những ông chủ đứng sau cả con phố thương mại này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sức mạnh của gia tộc thì càng khó lòng tướng tượng nỗi Người nào kết bạn được liền một bước lên mây, cả đời hướng thụ không hết Hơn nữa, Trần Hạo còn là cấp trên của cấp trên bọn Bạch Tiểu Phi Cực kì ngâu.

“Đợi một chút! Hình như sai sai ở đâu thì phải.” Vẫn là Bạch Tiểu Phi chín chản, anh ta cẩn trọng nhìn về hướng kia một lần nữa Thấy Trần Hạo đứng cô độc giữa đám sinh viên nữ đang chế nhạo.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Anh ta liền hiểu rõ mọi chuyện Thông qua chuyện đưa cậu Trần về trường học hôm qua, Bạch Tiểu Phi phần nào hiểu được tình hình của Trần Hạo.

Thân phận cậu Trần trước mắt không thế bộc lộ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bởi vì một khi lộ ra, cậu Trần không thể khiêm tốn vậy được nữa. Hơn nữa ở | trường học, ra vào nhất định sẽ phái có vệ sĩ đi theo bảo vệ.

Thậm chí, cậu Trần sẽ không chịu học ở trường Kim Lãng này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nếu mình tùy tiện vạch trần thân phận của cậu Trần Rõ ràng đã đẩy cậu Trần ra trước đầu sóng ngọn gió Thậm chí có thế đem đến cho cậu Trần không ít phiền toái.

Đến lúc đó, e rằng chính mình cũng không dễ sống.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cha Bạch Tiểu Phi rất giỏi nịnh bợ, Bạch Tiểu Phi cũng không hề thua kém.

“Sao vậy anh Phi, mẹ nó, cậu Trần đang bị người ta chế nhạo, cơ hội thể hiện của chúng ta là đây chứ đâu. Cậu Trần luôn khiêm tốn nên mới chịu để yên cho.

Anh nợ em một câu yêu thương!

người ta chế giêu, nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn chứ?” Một cậu ấm sốt ruột nói *Đương nhiên không thể, nhưng chúng ta cũng không thế để lộ thân phận của cậu Trần được. Tiếp theo đây, các cậu đều phải nghe anh sắp xếp!” Bạch Tiểu Phi trong lòng đã có tính toán, liền gọi cả bọn xúm lại giải thích nguyên do Lúc này, những người khác mới hiểu, ngộ ra nếu lúc nãy mình lô mãng lại chào hỏi cậu Trần thì đúng là hết sức càn quấy.

Về phần Trần Hạo, anh đã muốn rời khói rồi Bị người khác chế giễu như vậy, mật anh đỏ ran Vừa mới định xoay người rời đi *Bạn ơi dừng lại một chút” Bọn Bạch Tiếu Phi đứng hết cả dậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Những người khác đều hướng mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra.

“Bạn ơi, nếu không chê, mời lại đây ngồi uống chén rượu đi” *Đúng vậy, lại đây uống một chén đi! Vẫn còn chỗ trống này” Mấy cậu ấm đi cùng Bạch Hiểu Phi cũng đứng dậy hết Một người trong đó còn túa mồ hôi đầy trán *Hả? Chuyện gì vậy trời? “Cậu Bạch quyền quý lại đi mời một kẻ ăn chực?” “Hơn nữa bàn đó tập hợp cậu ấm cúa chín ông chủ cửa hàng lớn của phố Kim Lãng, vô cùng cao quý!” “Còn nữa, các cậu xem kìa, cả cô cậu chủ nhà họ Bạch và nhà họ Lâm cũng đều có mặt cả.” Những người khác đều cảm thấy kì lạ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhà họ Bạch nhà họ Lâm, thậm chí chủ cũ của nhà hàng Minh Hoàng là nhà họ Ninh, đều khởi nghiệp từ phố Kim Lãng, từ đó phát triển lớn mạnh, ãn nên làm ra Bọn họ có quan hệ thân thiết với Lý Chấn Quốc.

Nên những cậu ấm cô chiêu này thân phận rất tôn quý.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đừng nói bọn họ, lúc này Dương Hạ, Lục Thần cùng Triệu Nhất Phàm cũng đều hết sức kinh ngạc Rõ ràng, những người ngồi ở bàn đó, ai bọn họ cũng đều biết, cũng đều nghe qua, nhưng chưa từng thực sự tiếp xúc.

Thật kì quái, bọn họ sao lại mời Trần Hạo? Chính Trần Hạo cũng ngạc nhiên, cả Bạch Hiểu Phi cùng bọn Lâm Y Y từng đập anh một trận đều có mặt ở đây.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Vậy mà anh chẳng để ý.

Nghe thấy lời mời, Trần Hạo nghĩ thầm, nếu trước mặt chừng đó người mà mình đi ra ngoài, chẳng phải càng khiến người ta coi rẻ, sẽ nghĩ rằng mình thật sự đến xin chực sao! Chẳng thà ngồi cùng bọn Bạch Tiểu Phi một lát, ít nhất có thể bịt miệng bọn người coi khinh người khác kia Anh lập tức gật đầu: “Được” Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn mình của những người ở đó, từng bước đi về phía trước, ngồi xuống ghế trống cạnh Bạch Tiếu Phi và Lâm Y Ý, *Không biết xấu hố! *Không biết tốt xấu!” *Cậu ta dám ngồi xuống thật, cậu ta nghĩ mình là ai chứ?” “Hơn nữa lại ngồi gần nữ thần Lâm Y Y như vậy! Đám thanh niên con nhà giàu ở đó đã hâm mộ, đố kị tới đỏ mắt.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Triệu Nhất Phàm, Lục Thần và Dương Hạ đều cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Trang Cường, hỏi anh ta rốt cuộc là chuyện gì? Hơn nữa, thấy Trần Hạo ngồi giữa đám người đó, bọn họ cảm thấy tức anh ách Bởi vì bọn họ ngồi ở vị trí thấp, trong khi Trần Hạo lại ngồi ở vị trí cao cấp hơn.

*Thấy người ta mời là đồng ý liền, cũng không xem thử mình là ai?” Trang Cường hơi không thoải mái, rốt cuộc hôm nay ai mới là chủ nhà? Anh ta đi tới chỗ Bạch Tiểu Phi: ‘Cậu Bạch, cậu như vậy là ý gì? Tên nhãi kia sao xứng ngồi chỗ này? *Không thể ngồi? Nếu người bạn đây không thể ngồi chỗ này, vậy tất cả chúng tôi đều đi” Bạch Tiếu Phi hừ lạnh một tiếng rồi đứng bật dậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Những ông chủ dưới trướng nhà Bạch Tiểu Phi thấy thế cũng đứng cả dậy. Nếu Bạch Tiểu Phi rời đi, bọn họ tất nhiên cũng phải đi “Chuyện này..” Trang Cường ê cả mặt.

Hôm nay là ngày khai trương, cả nhà họ Bạch lẫn nhà họ Lâm, anh ta đều không thể đắc tội Anh ta chỉ hoài nghi, trước giờ Bạch Tiếu Phi đều cao ngạo, sao hôm nay tự nhiên lại khách sáo với Trần Hạo như vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

*Có thể ngồi, cậu Bạch đã ra mật, tất nhiên là có thể” Trang Cường lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Hạo rồi hậm hực quay về chỗ ngồi *Cậu Trang, chuyện gì vậy? Cậu Bạch sao lại mời đồ nhà nghèo Trần Hạo ngồi chung thế?” *Không biết. Nhưng tôi đoán là cố tình đối đầu với nhà họ Trang chúng tôi. Cái nhà hàng Minh Hoàng này vốn nhà họ Bạch sắp đoạt được, cha tôi tốn không ít tâm tư mới lấy được, nên nhà họ Bạch ghi hận. Nhưng nhà tôi hôm nay khai trương, không mời họ không được, dù sao nhà họ Bạch ở Kim Lãng cũng là một dòng họ lớn” “Ra là vậy!” Lúc này mọi người mới hiếu ra Triệu Nhất Phàm thở phào, Dương Hạ cũng không nghỉ ngờ gì nữa.

Nếu thật sự quan hệ giữa Trần Hạo và cậu Bạch tốt đẹp thì trong lòng Dương Hạ sẽ sẽ vô cùng không thoái mái.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đến Lục Thần còn không có tư cách quen biết cậu Bạch, thì Trần Hạo làm gì có tư cách đó Trần Hạo bên kia cũng không quan tâm bọn Dương Hạ nghĩ gì Sau khi ngồi xuống, anh thích thú nhìn những gương mật đỏ ứng vì ngượng của mấy cô gái đẹp.

Đặc biệt là Lâm Y Y.

Anh nợ em một câu yêu thương!

*Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh thế này” Trần Hạo cười nói “Đúng vậy cậu Trần, có lẽ chúng ta có duyên.” Một đám gái xinh chu môi phồng má với Trần Hạo, rất đáng yêu Lâm Y Y tâm tình rối rắm, nhưng nhớ lại những lời dặn dò cấn thận chiều nay của ba mình.

Cô ta cũng học theo mấy cô gái khác, gật gật đầu với Trần Hạo “Cậu Trần, không phải quan hệ giữa cậu với tên nhóc Trang Cường kia rất tốt đẹp đấy chứ?” Bạch Tiểu Phi hướng mắt nhìn Trang Cường, mày nhíu lại Tuy nhìn qua là biết quan hệ của cậu Trần và Trang Cường không tốt lầm, nhưng anh ta vân muốn nghe chính miệng Trần Hạo nói ra “Không tốt!” | Trần Hạo có sao nói vậy. mạ “Vậy tốt quá. Cậu Trần, hôm nay chúng tôi có cách làm cho Trang Cường bẽ mật trước người khác, làm tổn hại danh dự gia đình họ, nhưng vẫn e dè chú Chấn Quốc, cho nên chưa dám làm gì. Nếu cậu chống lưng cho chúng tôi, đảm bảo hôm nay chúng tôi sẽ cho Trang Cường thân bại danh liệt… He he!”

Anh nợ em một câu yêu thương!