Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 324




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 324: Bức Hại

Edit: Quoc Kiem

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

 

“Anh Tam, người của bọn họ tới rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một thuộc hạ lạnh lùng nhắc nhở.

“Không cần thiết phải chống chọi với bọn họ, chết tiệt, chúng ta rút lui trước đi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hầu Tam nói, sau đó dẫn cô gái cùng mấy người từ đằng sau rời đi.

“Đuổi! Đuổi theo cho tao, giết hết bọn chúng!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Thiếu Vân tức giận hét.

Từ bé đến lớn, thực sự, đây là lần đầu tiên anh ta chịu đựng sự nhục nhã như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người khác đối đãi như vậy, Long Thiếu Vân tất nhiên không thể chịu đựng được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một đám người liền đuổi theo.

“Cậu Long, cậu không sao chứ?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quản gia lo lắng hỏi.

“Chết tiệt! Còn không sao, xem cái nơi tốt đẹp mà ông chọn đi, sao lại để Hầu Tam lẻn được tới đây, tôi suýt chút nữa đã mất mạng rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quản gia đã năm sáu mươi tuổi rồi, trên mặt trực tiếp nhận một cái tát của Long Thiếu Vân.

Lập tức xấu hổ và ân hận nói: “Là do tôi không tốt, là do tôi không tốt, cậu Long!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nhưng bây giờ là sinh nhật của cậu, có rất nhiều người có máu mặt đều đến, cậu Long, chúng ta quay trở lại trước đi!”

Quản gia khuyên nhủ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Thiếu Vân phẫn nộ, chỉnh lại cà vạt của mình, sau đó đi về phía trước.

“Mọi người xem, người đó chính là vợ sắp cưới của cậu Long, là cô Tần Nhã sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nghe đồn cô Tần Nhã vô cùng có tố chất, người lại càng xinh đẹp, hôm nay được gặp, đúng là không tầm thường!”

Cả hội trường trước mặt, lúc này không ít những nhân vật thương nhân nổi tiếng, nhìn thấy Tần Nhã được người khác cung kính mời đến, không thể không khỏi bàn luận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đúng rồi, mấy người có nghe nói không, cô Tần Nhã hình như có quan hệ mờ ám với cậu Trần, còn rất không rõ ràng, suýt chút nữa là thành bạn gái của cậu Trần đấy!”

“Cái gì mà suýt chút nữa, tôi nghe người ta nói, Tần Nhã đã là người phụ nữ của cậu Trần rồi, còn mang thai con của cậu Trần! Đây cũng không phải bí mật gì nữa rồi!” (đồn ghê vậy trời)

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Aa! Thật sao? Còn có cả chuyện này nữa sao?”

“Đừng nói bậy, cẩn thận người của cậu Long nghe được, nói chung chuyện tình cảm của cô Tần Nhã và cậu Trần, tôi cũng có nghe nói, dù sao cũng không rõ ngọn nguồn thế nào, nhưng bây giờ, cô Tần Nhã rõ

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

ràng là người phụ nữ của cậu Long rồi!”

Đám đông thầm thì thảo luận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn Tần Nhã thì sao? Lần này đến đây ngoài người nhà của mình, Tần Nhã còn dẫn theo cả bạn thân của mình cùng đến.

Tiếng thảo luận thầm thì của mọi người, Tần Nhã tất nhiên cũng nghe được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trên mặt không khỏi đỏ bừng lên.

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, cô đã mắng hết những người nhiều chuyện, bỉ ổi này rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Và những lời bàn luận này, cũng truyền đến tai của Dương Hạ.

Ngay lập tức càng thêm phẫn nộ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vốn dĩ muốn làm cho tốt, hôm nay bản thân cũng là nhân vật chính.

Nhưng rất rõ ràng Tần Nhã vừa tới, nhân vật chính lại biến thành cô ta, bản thân làm sao vui cho được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ thì sao? Còn nói Tần Nhã và Trần Hạo từng quua lại với nhau, Dương Hạ cảm thấy có chút không thoải mái.

Ở trong mắt mọi người, đều cảm thấy Tần Nhã tốt hơn mình, xinh đẹp hơn mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Và người phụ nữ ưu tú hơn mình như Tần Nhã, lại còn có quan hệ với người đàn ông trước kia của mình, vừa không thoải mái. Dương Hạ vừa có chút bực bội, bởi vậy khi nhìn vào ánh mắt của Tần Nhã,

cũng đầy lòng căm thù.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này Long Thiếu Vân cũng đến rồi.

Liếc mắt nhìn thấy Tần Nhã.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong lòng cũng có chút phẫn uất.

Người phụ nữ này, mặc cho mình có theo đuổi đến như thế này rồi, bây giờ đến đón sinh nhật với mình, cũng đem theo khuôn mặt lạnh lùng này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cộng thêm sự sỉ nhục khi nãy, bản thân liền bực bội.

Long Thiếu Vân đem theo bầu không khí phẫn uất ngồi xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu Long!”

Một người trong họ của Tần Nhã vội vàng chào hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Thiếu Vân không lên tiếng, liền ngồi lên ghế chủ tọa.

Dương Hạ lúc này chua xót nói: “Thiếu Vân, hôm nay sinh nhật cậu, nhưng tôi thấy dáng vẻ vợ sắp cưới của cậu hình như không được vui, hơn nữa cậu có biết mọi người khi nãy đã nói gì không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nói gì?”

“Mọi người nói, người Tần Nhã thích là Trần Hạo, ở bên cạnh cậu, là do bị cậu ép, cậu chia rễ cặp đôi Trần Hạo và Tần Nhã nhà người ta!” Dương Hạ nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chết tiệt! Ai dám nói như vậy! Tôi sẽ giết người đó!”

Long Thiếu Vân tức giận nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dồn sức đập tay xuống bàn, doạ cho tất mọi người sợ hãi một trận.

Cả một hội trường, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đúng vậy, hôm nay nói đến ăn sinh nhật Long Thiếu Vân, nhưng mọi người đều biết rõ, còn không phải là đến tung hô anh ta sao?

Lúc này Long Thiếu Vân nhìn Tần Nhã lạnh lùng nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tần Nhã, qua đây ngồi bên cạnh tôi đi! Tôi phải cho

bọn họ thấy, cô là người phụ nữ của Long Thiếu Vân tôi,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

chính là của Long Thiếu Vân tôi!”

Còn Tần Nhã thì sao? Chỉ nhíu mày.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đầu liếc sang một bên.

Còn dưới hội trường không ít người thì sao? Đều mang theo thái độ đến xem náo nhiệt cười cợt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rất rõ ràng, Tần Nhã đã vã vào mặt Long Thiếu Vân một chút thể diện cũng không cho anh ta!

Long Thiếu Vân hôm nay vốn dĩ đã không thoải mái, cộng thêm thái độ luôn lạnh lùng của Tần Nhã, trong lòng càng thêm buồn bực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lại cộng thêm những lời đả kích vừa rồi của Dương Hạ, cộng với biểu tình hiện tại của mọi người nhìn về phía mình.

Long Thiếu Vân thực sự phẫn nộ rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi nói em đến đây, em không nghe thấy sao?”

Nói xong, đứng lên nắm cánh tay của Tần Nhã, hung hăng kéo gần đến bên cạnh mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu làm gì vậy? Cậu này sao lại làm như vậy?”

Triệu Đồng Đồng bọn họ toàn bộ đều phẫn nộ nhìn về phía Long Thiếu Vân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vốn dĩ còn cảm thấy Tần Nhã và Trần Hạo chấm dứt rồi.

Nếu thực sự Long Thiếu Vân này không tồi, cùng Tần Nhã thành một đôi cũng rất tốt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng bây giờ vừa nhìn, tên Long Thiếu Vân này, còn tệ hơn cả trai đểu.

“Cô ta là vợ sắp cưới của tôi, tôi muốn cô ta như thế nào, thì cô ta sẽ như thế đó, qua đây! Đứng bên cạnh rót rượu cho tôi, tên chó chết Trần Hạo, trong mắt tôi, chẳng qua chỉ là một con kiến hôi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Thiếu Vân thô bạo kéo cánh tay của Tần Nhã.

Người nhà họ Tần nhìn thấy, trên mặt tuy khó coi, nhưng ai cũng không dám lên tiếng cả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Hạ liền dương dương tự đắc nhìn tiếc mục trước mắt.

Tần Nhã ôm lấy cánh tay đau đớn của mình ngồi xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, cô đặc biệt đừng có để cái mặt lạnh lùng như thế có được không? Tôi muốn cô cười, cười rót rượu cho tôi!” Long Thiếu Vân quát.

Mọi người không rõ tại sao Long Thiếu Vân lại đột nhiên không khống chế được cảm xúc, nhưng đều là những người thích náo nhiệt, quan tâm hết mực tiết mục trước mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tần Nhã trong lòng cay đắng, dường như giờ phút này lại càng thêm sâu đậm.

Bày ra nụ cười hời hợt, rót rượu cho Long Thiếu Vân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mọi người đều reo hò.

Dương Hạ cũng cười ảm đạm:”Haha, em dâu đúng là rất tốt, các người cũng thật là, đồn thổi linh tỉnh, nói cái gì mà em dâu thích cái tên Trần Hạo kia, làm sao có thể, nhìn đây, em dâu với Thiếu Vân

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

của nhà chúng tôi mới là một đôi, nếu không tin, Thiếu Vân, hai người hôn một cái đi, hahaha, đây phải là món quà sinh nhật to nhất ngày hôm nay của cậu rồi!”

“Đúng đúng đúng! Hôn một cái! Hôn một cái!”(danh nhân gì mà như mấy bà bán cá ngoài chợ thế này :v)

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mọi người nghe thấy câu nói của Dương Hạ, cũng đều vỗ tay reo hò.

Long Thiếu Vân muốn ôm chặt Tần Nhã, tất nhiên không hề để Tần Nhã trong mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hừm!

“Hôn thì hôn!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong, Long Thiếu Vân trên mặt đem theo nụ cười lạnh liền muốn ôm Tần Nhã cưỡng hôn.

Nhưng Tần Nhã đã vội vàng né tránh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh làm cái gì vậy? Anh bị thần kinh à?”

Tần Nhã không nhịn được, trực tiếp mắng chửi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“A? Đây là tình huống gì thế này?”

Mọi người hoảng hốt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Hạ cũng giả vờ ra vẻ kinh ngạc, nhìn tiết mục trước mắt.

“Em dâu đây là cô không đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của Thiếu Vân, cô tỏ rõ là không cho cậu ấy một chút thể diện gì, hừm, nói không chừng đến bước này rồi, trong tim cô vẫn còn nhung nhớ đến Trần Hạo?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Hạ nói.

Chính từ câu nói này, làm nổi lên cơn thịnh nộ của Long Thiếu Vân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Long Thiếu Vân trừng mắt nhìn Tần Nhã.