**********
Chương 311: Nguồn gốc của miếng ngọc bội
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Edit: Quoc Kiem
Trần Hạo rút điện thoại ra kiểm tra thì thấy Lý Chấn Quốc đang gọi cậu.
“Cậu Trần, tôi đã tìm được tin tức về miếng ngọc bội rồi!” Lý Chấn Quốc nói.
“Vậy à? Hiện giờ anh đang ở đâu?” Trần Hạo hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lão Ngụy là một nhà giám định trang sức nổi tiếng đến từ Nam Dương, đã từng gặp Trần Hạo tại một buổi
tiệc rượu, Trần Hạo còn từng kính ông một ly, sau lần đó, bởi vì tiện đường làm công chuyện nên Lý Chấn Quốc đưa theo ôg Hứa đi gặp ông Ngụy, bọn họ đã tìm ra miếng ngọc bội này có xuất xứ từ Tây Nam Thục Xuyên.
Thế nhưng lai lịch cụ thể của nó thì họ chưa tra ra được.
Bây giờ Lý Chấn Quốc gọi cho cậu, chắc là đã có kết quả rồi.
“Hiện giờ tôi đang ở trang viên của ông Ngụy. Cậu Trần à, giờ cậu có thể qua đây không?” Lý Chấn Quốc hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được, anh chờ một tí, tôi qua ngay đây!” Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo chào hỏi đám Hoàng Vĩnh Hào rồi đi thẳng đến trang viên của ông Ngụy.
Gia tộc của ông Ngụy rất phát triển ở Nam Dương, thanh danh họ vô cùng vang dội, được người người kính trọng.
Nhưng mà theo lời Lý Chấn Quốc thì quê quán ông ở Kim Lăng.
Năm đó, cũng từ Kim Lăng nổi danh lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hiện giờ ông Ngụy đã già mới có dịp trở về quê hương.
Ông là một nhân vật nổi tiếng trong yến hội lần trước, nhà họ Ngụy của ông cũng có thể được coi là một gia tộc đức cao vọng trọng.
Đương nhiên Trần Hạo không thể hời hợt với ông được, cậu phải đích thân đến tiếp đón ông.
Nhà họ Ngụy ở trong một trang viên, lúc Trần Hạo đến nơi thì ông Ngụy đang uống trà với Lý Chân Quốc và ông Hứa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Trần!” Lý Chân Quốc và ông Hứa cùng đứng dậy, cung kính chào cậu.
“Ừm, được rồi. Lão Ngụy, chuyện lần này tôi phải cảm ơn ông nhiều lắm!” Trần Hạo gật đầu rồi quay sang nói với ông Ngụy.
“Cậu Trần đừng khách sáo, mời cậu ngồi!”
Sau khi hàn huyên chuyện cũ một lúc thì lão Ngụy đi thẳng vào vấn đề chính.
“Cậu Trần à, tôi biết về miếng ngọc bội này. Nó đến từ một gia tộc trong Thục Xuyên, Minh Thành, là một loại ngọc cực kỳ hiếm. Cũng vừa khéo năm mươi năm trước tôi từng đến Minh Thành với thầy tôi, nhưng khi đó người đeo miếng ngọc bội kia là một cậu nhóc
trong vùng, hình như đó là đồ gia truyền của nhà cậu ta!” Ông Ngụy nói.
“Đó là gia tộc nào vậy?” Trần Hạo vội hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói thật, lúc đầu bố cậu nhờ tìm giúp tung tích một người phụ nữ thì cậu cũng chẳng hứng thú lắm. Thế nhưng cả Tô Tử Nguyệt và bố cậu đều muốn tìm Mộng Hân, lại còn vào cùng một lúc thì Trần Hạo không khỏi cảm thấy tò mò.
Rốt cuộc Tô Tử Nguyệt có phải là em gái cùng cha khác mẹ của cậu không?
Vì sao lần nào gặp Tô Tử Nguyệt thì cậu cũng cảm thấy cô rất thân thiết?
Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Trần Hạo biết rằng cho dù cậu có hỏi thì bố cũng không nói thật, nhưng cậu vẫn muốn điều tra rõ ràng chân tướng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông Ngụy nghe vậy thì lắc đầu: “Khi nãy tôi có bàn chuyện này cùng Lý Chấn Quốc và ông Hứa. Bởi vì lúc tôi gặp thì cậu bé kia còn quá nhỏ, cũng chẳng có ấn tượng gì sâu sắc nên tôi cũng không biết cậu bé kia thuộc gia tộc nào ở Minh Thành hay không. Tôi và ông
Lý đây vừa đi khắp các gia tộc ở Minh Thành để hỏi một
lượt, nhưng chẳng gia tộc nào có đồ gia truyền như thế cả”
“Không sao đâu, nếu miếng ngọc này có xuất xứ từ Minh Thành thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm được thôi.” Trần Hạo cười nhẹ nói.
Tiếp theo đó, mọi người chuyển chủ đề hàn huyên chuyện khác.
Mà bấy giờ, ông Hứa tiến lại gần cái đồng hồ quả lắc trong nhà, tò mò hỏi ông Ngụy:
“Ông Ngụy này, cái đồng hồ quả lắc này được làm từ thời dân quốc phải không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông Nguỵ gật đầu: “Đúng vậy! Đấy là đồ từ thời dân quốc, là hàng quốc nội, đã từng được Tổng thống lúc bấy giờ chạm vào đấy!”
Ông Hứa vô cùng ngạc nhiên: “Đồ quý thế này mà ông cũng có à?”
“Haha, ông bạn cứ đùa, đây là đồ của nhà họ Long ở Yến Kinh mừng thọ tôi đấy!”
Nhìn dáng vẻ này của ông Nguỵ thì chắc là ông cũng không biết nhà họ Long có xích mích với Trần Hạo, cho nên giờ ông cũng chẳng tỏ thái độ gì khác.
Trần Hạo cười lạnh nhạt, cậu nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông ơi, trễ thế này rồi còn có nhiều khách đến
chơi vậy ạ?” Lúc này, một cô gái bước xuống từ lầu hai
rồi nhìn đám người Trần Hạo với vẻ tò mò.
“Đúng rồi. Kiều Kiều à, cháu qua đây gặp cậu Trần này! Trước giờ cháu cứ hỏi về cậu Trần ở Kim Lăng mãi còn gì?” Ông Ngụy cười nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu ấy là cậu Trần, Trần Hạo ư?“ Ngụy Mộng Kiều khoan thai bước xuống.
Hai hàng lông mày của cô hơi giương lên, cô nhìn Trần Hạo một lượt từ trên xuống dưới.
“Hi, chào cậu Trần. Tôi là Ngụy Mộng Kiều, anh cứ
gọi tôi là Kiều Kiều là được rồi!” Ngụy Mộng Kiều mở lời.
“Ừm, chào cô, Kiều Kiều!” Trần Hạo nắm lấy tay cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gái này dáng dấp rất xinh đẹp, tuyệt đối là một người đẹp hiếm thấy.
Sau khi hàn huyên một hồi thì cậu thấy cách cô ta đối nhân xử thế cũng rất phóng khoáng.
Ấn tượng đầu của Trần Hạo với cô ta khá tốt, cô ta có vẻ còn rất hoạt ngôn nữa.
“Anh Trần Hạo, anh là cậu chủ trong gia đình giàu có, như vậy sẽ thường đi đến những nơi có vui chơi, giải trí hả?” Ngụy Mộng Kiều hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi hả? Tôi không hay tham dự các hoạt động cho lắm!” Trần Hạo lắc đầu.
“Hừ, tôi không tin đâu. Anh ăn chơi trác táng lắm
chứ gì, hì hì!“ Ngụy Mộng Kiều đáp, rồi đột ngột hỏi. “Đúng rồi, trưa mai tôi định mời một vài người bạn ở Kim Lăng đi ăn cơm, nếu anh không bận thì đi với chúng tôi được không?”
Trần Hạo lặng thinh, không nói gì.
“Kiều Kiều, đừng thất lễ! Sao cậu Trần có thể đi chơi với đám trẻ con các cháu được chứ!” Ông Ngụy nghe vậy thì không kìm được tiếng cười khổ.
“Vậy thì thôi!” Ngụy Mộng Kiều trề môi.
Trần Hạo đang mang ơn giúp đỡ của ông Ngụy, giờ lại thẳng thừng từ chối lời mời của cháu ông thì cũng không hay, nên cậu đành gật đầu rồi cười nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cũng được, ngày mai mà có thời gian thì tôi sẽ đi!”
“Được được, anh nói rồi đó nha!” Ngụy Mộng Kiều cười tươi.
Không lâu sau, Trần Hạo và Lý Chấn Quốc rời khỏi Trang viên.
Vốn dĩ Trần Hạo định đến biệt thự Vân Đỉnh để nghỉ ngơi, nhưng cậu nhớ ra mình đã cho Dương Hạ mướn chỗ đó rồi nên cậu đành nhờ Lý Chấn Quốc sắp xếp một phòng khách sạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thằng ăn mày này, cút ra ngoài ngay! Nghe chưa?” Lúc Trần Hạo đến nơi thì đám bảo vệ ngoài cửa khách sạn đang xô đẩy một ông già bẩn thỉu, tóc tai xơ xác ra ngoài.
“Ai là ăn mày cơ? Tôi không cần cơm, tôi chỉ xin được vào đây tắm rửa một chút thôi!” Ông cụ nói.
“Tắm rửa cái đầu ông, bị ngáo ah? Ông nhìn thử xem đây là
chỗ nào hả?” Bảo vệ cười lạnh lùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hừ, tôi nói cho các anh biết, thực ra tôi không phải người ngoài! Tôi là ông của cậu Trần, còn cậu ấy là cháu tôi. Cho tôi vào nhanh đi!”
“Mẹ nó, ông già thối tha này! Tao bực rồi đó nha?”
Bảo vệ bắt đầu muốn động tay động chân với ông cụ.
Trần Hạo thấy có người gây chuyện thì cũng chả để ý, những việc thế này đã có bảo vệ lo.
Cậu cũng chẳng để bụng mấy lời ông cụ nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đến khi cậu liếc mắt nhìn ông cụ thì ngay lập tức cậu phải dừng lại…
“Dừng tay.” Trần Hạo hô lên.