**********
Chương 307: Lấy lại thứ đã mất
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Edit: Quoc Kiem
“Trùng hợp tôi cũng muốn tìm một cơ hội để trò chuyện đàng hoàng với cô.” nhìn thấy Dương Hạ, gương mặt cậu hơi đỏ lên.
Dù sao bây giờ trong lòng Trần Hạo vẫn rất phức tạp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Anh muốn tìm tôi nói chuyện gì?”
Gương mặt Dương Hạ lộ rõ vẻ đắc ý, đi tới trước mặt Trần Hạo.
“Bây giờ Dương Hạ tôi đã khác với trước kia rồi. Nói thật, cuộc sống của đám nhà giàu các người, tôi chỉ nằm mơ mới thấy được thôi, nhưng mà cho dù nằm mơ thì tôi cũng không thể chân chính lãnh hội được cuộc sống của người giàu có. Tuy nhiên, bây giờ thì tôi đã tiến vào nhà giàu rồi, ban đầu anh từng làm nhục tôi rồi từ chối tôi, hiện tại thì tôi đã có thể ngồi ngang hàng với anh, tôi rất muốn biết giờ phút này trong lòng anh có cảm giác gì.”
Dương Hạ ép sát đến gần Trần Hạo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tôi không có cảm giác gì cả, chỉ là có vài lời muốn nói rõ với cô mà thôi. Nếu như cô cảm thấy tôi thật sự có lỗi với cô, cô có thù hằn gì thì hoàn toàn có thể tìm tôi đòi lại, không cần phải trả thù những người bên cạnh tôi.”
Trần Hạo nói.
“Ha ha, cái gì gọi là tôi cảm thấy chứ? Chẳng lẽ bản thân Trần Hạo anh không cảm giác được sao? Có một số việc, anh không cảm thấy mình đối xử với tôi quá đáng à?”
Bỗng nhiên ánh mắt Dương Hạ đỏ lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng vậy, chuyện lúc trước Dương hạ cũng đã từng nghĩ lại. Quả thật trước kia cô ta ở bên cạnh Lục dương đã đối xử với Trần Hạo rất quá đáng, thế nhưng đáng hận nhất chính là hai năm phải sống trong sự xem thường và cực khổ cùng với Trần Hạo.
Thời điểm đó, càng nghĩ càng cảm thấy ông trời đối xử với mình không công bằng.
Càng cảm thấy bản thân rất tủi thân.
Dáng vẻ của cô ta rất xinh đẹp, nhưng mà tại sao những thứ mà các cô gái khác có được thì cô ta lại không có chứ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Các nam sinh khác có thể mua túi xách, đồ trang điểm thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, mua điện thoại di động, mua thức ăn ngon, cùng nhau nói chuyện chơi đùa với bạn gái.
Nhưng mà tại sao cô ta lại không có gì cả!
Ngược lại, cô ta còn lấy tiền để trợ giúp cho chàng trai này hai năm.
Cô ta đã làm sai điều gì?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hiện tại chỉ là cô ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, lúc trước cô ta có thể vì tình yêu mà bỏ ra tất cả nhưng cuối cùng, trên thực tế lại không nhận được cái gì hết.
Chẳng lẽ con gái có lòng hư vinh là sai sao?
Tuy nhiên, điều khiến bản thân cô ta không ngờ chính là ngay sau khi chia tay thì Trần Hạo lại trở thành người có tiền.
Có rất nhiều tiền.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thời điểm đó, làm sao cô ta lại không hối hận được chứ? Cứ ngỡ đã đi vạch mây mù, thấy được trời xanh nhưng kết quả lại mỗi người mỗi ngã.
Làm sao Dương Hạ không hối hận đây?
Cho nên lúc đó, Dương Hạ cứ chờ đợi, chờ Trần Hạo đến tìm mình để tái hợp.
Thật ra chỉ cần Trần Hạo nói một câu, cô ta sẽ lập tức trở về bên cạnh cậu, một lòng đi theo cậu..
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thế nhưng cậu lại không nói gì cả, trái lại còn liếc mắt đưa tình với cô gái khác.
Trong lòng Dương Hạ vô cùng căm hận!
Từ đó về sau, những chuyện mà cô ta làm cũng càng ngày càng quá đáng hơn.
Mãi đến cuối cùng, thân phận cậu Trần ở Kim Lăng của Trần Hạo bị công bố ra ánh sáng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngày hôm đó, tâm trạng của cô ta rất phức tạp.
Cô ta càng cảm thấy bản thân mình thua thiệt, nhẫn nhịn suốt ba năm cùng với chàng trai này, thế nhưng cuối cùng vinh hoa phú quý lại để cô gái khác hưởng.
Vì thế, cô ta đến cầu xin người này cho mình một cơ hội nữa.
Hôm đó, bản thân cô ta đã bỏ hết mọi tôn nghiêm làm người, tôn nghiêm của một cô gái nên có.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thế nhưng chỉ nhận lại được bóng lưng của người ta.
Cuối cùng, cô ta rời đi giống như một con chó vậy.
Sau khi nghỉ học, đối mặt với tương lai mờ mịt, xã hội khắc nghiệt, ai có thể lo cho cô ta chứ?
Hận, thật rất hận!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tất cả những chuyện này đều do Trần Hạo tạo ra, cho nên cô ta cũng phải khiến cậu thống khổ.
Để cho cậu nhìn thấy cuộc sống của cô ta bây giờ mà cảm thấy hối hận, thậm chí là hối tiếc.
Thế nhưng, mãi đến tận bây giờ, chàng trai này đều chưa từng nói một câu xin lỗi.
Chát!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Hạ giơ tay lên tát Trần Hạo một bạt tai, Trần Hạo cũng không đánh trả mà chỉ nói: “Nếu như vậy có thể khiến cho cô hả giận thì cứ đánh đi, sau khi đánh xong, tôi hy vọng hai chúng ta sẽ huề nhau, không ai nợ ai cả!”
“Được.”
Dương Hạ tức giận nâng bàn tay lên, muốn đánh tới. Thế nhưng bàn tay vừa giơ ra trên không trung thì cô ta lại thu tay về.
“Anh muốn huề nhau dễ dàng như vậy sao? Tôi nói cho anh biết, chuyện này có mơ anh cũng đừng nghĩ tới. Hơn nữa, Trần Hạo, anh khiến tôi tổn thương rất lớn, làm sao có thể giải quyết dễ dàng bằng mấy cái tát này được chứ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Hạ hít sâu một hơi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi.
“Cô còn muốn sao nữa?”
Trần Hạo nói.
“Đúng rồi, nghe nói sau khi chúng ta chia tay thì anh có rất nhiều bạn khác giới nhỉ, một người trong đó hình như tên là Tô Tử Nguyệt đúng không?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Hạ ôm bả vai, cười lạnh nói.
Trần Hạo chợt ngẩng đầu lên: “Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết Dương Hạ, nếu như cô dám động vào cô ấy thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Dương Hạ hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Ha ha, tôi cũng nói cho anh biết Trần Hạo, bây giờ tôi không quan tâm đến cái gì nữa cả.”
Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra, mở một video trong điện thoại rồi đưa sang cho Trần Hạo xem.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên trong video, Tô Tử Nguyệt đang ở trường học, cô bị người khác theo dõi mà cũng không hề phát hiện ra.
“Anh cũng không cần dọa tôi, tôi sẽ không sợ anh đâu. Bây giờ tôi có thể đánh cược tất cả, anh có tin tôi chỉ cần mười mấy giây đã có thể lấy được tính mạng của Tô Tử Nguyệt không?”
Dương Hạ hung tợn nói.
“Hơn nữa, anh đừng nghĩ đến chuyện sẽ đi cứu Tô Tử Nguyệt hoặc thông báo cho cô ta, làm như vậy chỉ tăng tốc độ cá chết lưới rách mà thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Hạo nói: “Vậy cô muốn thế nào? Chỉ cần cô không động vào những người bên cạnh tôi thì tôi sẽ đồng ý với cô một vài điều kiện.”
Chát!
Vừa mới nói xong, Dương Hạ lại đánh Trần Hạo thêm một cái.
“Được quá nhỉ, bây giờ anh thật có tình có nghĩa đấy, nhưng mà tại sao ban đầu lại hết lần này đến lần khác đối xử vô tình với tôi như thế chứ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Hạ cố gắng đè nén tâm trạng của mình lại.
“Anh muốn tôi không động vào những người bên cạnh anh cũng không phải không được. Như vậy đi, anh giúp tôi làm mấy chuyện, nếu như làm xong thì hai chúng ta có thể xóa bỏ ân oán. Yên tâm đi, tôi sẽ không bảo anh giết người phóng hỏa đâu.”
Dương Hạ nói.
“Được rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chuyện thứ nhất chính là một lát nữa, tôi muốn anh mời rượu tôi trước mặt mọi người.”
Trần Hạo gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề.”
“Vậy trước tiên làm xong chuyện đó đã.”
Dương Hạ nói xong, đắc ý chuẩn bị rời đi. Ngay lúc sắp rời khỏi nhà vệ sinh, cô ta lại lui trở về.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tôi biết ở trong lòng anh, tôi là loại con gái bần thỉu đến mức không chịu nổi, vì tiền có thể tùy tiện lên giường với người khác. Nhưng mà tôi nói cho anh biết, từ đầu đến cuối tôi đều không phải loại người đó. Cho dù bây giờ tôi đã đính hôn với người khác, tôi cũng sẽ nói như vậy, bởi vì bây giờ tôi vẫn còn là xử nữ!”
Nói xong, Dương Hạ trực tiếp rời đi.
Trần Hạo nghe xong những lời này thì lập tức ngẩn người, chuyện này thật sự cậu chưa từng nghĩ tới.
Nói thật, giờ phút này trong lòng Trần Hạo lại sinh ra một cảm xúc khó hiểu, không biết là cảm kích hay cảm động.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Hạ vẫn là xử nữ!
Vậy, cách làm trước kia của mình đối với Dương Hạ thật sự có chút tội lỗi.
Nhưng mà áy náy chỉ là áy náy, Trần Hạo cũng biết Dương Hạ quả thật không còn giống với trước kia nữa.
Lúc này, Trần Hạo mới đi ra ngoài.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơn nữa, cậu cũng khôn rõ lắm Dương Hạ bảo mình mời rượu cô ta trước mặt mọi người là có ý gì.