Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 283




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

 Chương 283 – Cậy người quen há mọi chuyện dễ dàng hơn sao … 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hai thanh niên mở lời chào hỏi. 

Ngô Thiến cùng với Lâm Duyệt xách theo một cái túi lớn và một cái túi nhỏ đi lướt qua nhanh trước mặt Trận Hạo. 

“Thiến Thiến, tại sao em lại đến đây? Chà chà, anh thật sự quả là có mắt nhìn đấy, cô bạn gái này quả là tốt. Được rồi nào, xem ra hôm nay chúng ta có thể vui đùa thỏa thích rồi. Này người anh em, cực khổ cho cậu rồi!” 

Một anh chàng bước tới phía trước ôm lấy eo Ngô Thiến, sau đó quay sang nhìn Trần Hạo cười đùa. Một người khác thì lấy trong người ra một bao thuốc định mời Trần Hạo một điếu. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Vu Cường, anh đưa thuốc cho cậu ta làm gì, cậu ta không biết hút thuốc. Hơn nữa, nếu cậu ta có biết hút đi chăng nữa cũng không bao giờ hút được loại thuốc tốt thế này đâu.” Ngô Thiến nói. 

“Cậu ta tên Trần Hạo, chính là cái người mà em đã nhắc tới với anh trước đó. Hôm nay là để cho cậu ta đi cùng để xách đồ cho chúng ta, đến trưa chỉ cần đưa cho cậu ta một xuất cơm là được rồi!” 

Ngô Thiến túm lấy tay cậu: “Trần Hạo, người vừa mới đưa thuốc cho cậu là Vu Cường, cha mẹ đều lòng trong ủy bạn thủy điện huyện. Còn đây là bạn trai của tôi tên Vương Hạo, nhà kinh doanh thực phẩm khô.” 

Điều thú vị là sau khi Ngô Thiến vừa giới thiệu về bạn trai cô ta, thì nét mặt cô ra vẻ thăm dò sự chú ý trên gương mặt của Trần Hạo. Có muốn nhìn xem thử xem khi cô đã có một người bạn trai oai phong như vậy, thì cậu ấy sẽ có biểu cảm như thế nào. Chẳng ngờ rằng Trần Hạo chỉ gật đầu một cái cho xong. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Về phía hai người Vương Hạo và Vu Cường, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là khách sáo qua loa với Trần Hạo cho có. Nói trắng ra, làm sao có thể nhìn thấy được hai gã công tử sống trong nhung lụa từ bé kia, tỏ tường sự khinh người tới dường nào cơ chứ. Bởi vì sau khi bọn họ đưa cho Trần Hạo một cái túi đeo lưng lưng rồi lập tức chạy đi mua nước, lúc sau trở về thì chỉ mua có bốn chai. 

Rõ ràng chẳng hề để tâm tới cậu. Nhưng Trần Hạo thì tự nhủ rằng hôm nay là mình đi thăm thú núi non sông nước, phong cảnh hữu tình, cứ coi như bốn người bọn họ không hề tồn tại là được. Hơn nữa, có Ngô Thiến ở đây, cậu cũng chẳng thể làm gì hơn. 

“Ôi, Vương Hạo, sao hôm nay bên trong khu suối nước nóng cao cấp lại có nhiều người như vậy? Lại còn giăng đèn kết hoa đủ màu sắc rực rỡ xung quanh đây, rốt cuộc họ muốn làm gì vậy nhỉ?” Ngô Thiến tò mò hỏi. 

“Vừa rồi anh còn tranh luận việc này với Vu Cường, hôm nay lại đông người như vậy, có vẻ như nhân viên đang bận rộn làm việc bên trong đó, chắc là sẽ tổ chức một sự kiện nào đó quy mô lớn, được đặc biệt chức bên trong khách sạn lớn của khu suối nước nóng này. Anh vừa nãy có nghe nhân viên bảo vệ họ nói với nhau, là khách sạn được mấy ông chủ lớn của phố thương mại Kim Lăng bao trọn. Ngày mai đây họ sẽ tổ chức một sự kiện quy mô rất lớn, có rất nhiều ông trùm tai to mặt lớn tham dự. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sao vậy? Ở thôn nhỏ này và thôn Tiểu Tuyền không nghe tới chuyện này sao?” 

Vương Hạo nghi ngờ hỏi. 

“Em thật sự chưa nghe chuyện này bao giờ. Nhưng mà bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải đi vào trong đó chơi cái đã.” 

“Vậy được, chúng ta đi.” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sau khi bàn bạc xong xuôi cùng nhau xong, thì họ đi mua vé. Giá vé ở nông thôn nên không đắt mấy, họ mới bán được 51 vé. Đến khi bọn người Trần Hạo đi đến quầy bán vé thì đã nhìn thấy có một số người đang đứng chửi bới loạn xạ ở đó. 

Rõ ràng là họ đang cãi nhau với nhận viên bán vé. 

“Sao hôm nay lại không bán vé. Tất cả chúng tôi cộng lại có cả thảy 4, 5 người tới đây, anh nói một tiếng không bán là không bán như thế nào hả?” 

Đứng đầu trong đám cãi nhau là một cô gái với giọng nói cực kì cộc lốc. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đám người này có ba nữ và hai nam. 

“Này nhé, đùng một cái nhân viên các anh nói không bán là không bán như thế nào, chúng tôi đều đến đây cả rồi, giờ mới công bố tin tức là sao?” 

“Thật sự xin lỗi các anh chị. Chúng tôi cũng chỉ vừa mới nhận chỉ thị tạm dừng các đây mười lăm phút. Bắt đầu bây giờ và đến hết ngày mai, khu danh lam này không còn mở cửa đón du khách vào nữa. Bởi vì sẽ có rất nhiều hoạt động diễn ra cần phải bố trí lại từ nơi ban tổ chức sự kiện.” 

Nhân viên bán vé kiên nhẫn giải thích. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Vậy thì những du khách vừa mới đi vào trong đâu rồi, tôi cũng chẳng thấy các anh mời bọn họ ra ngoài. Dù có nói gì đi nữa, tôi cũng mặc kệ cái chuyện mười lăm phút này nọ của các anh, anh phải để chúng tôi đi vào trong.” 

“Thật sự rất lấy làm tiếc, thưa quý khách.” Hai bên cứ tranh cãi giằng co như vậy. 

“Con mẹ nó, suối nước nóng vừa mới đóng cửa, biết trước sớm thì lúc mới đến đâu anh đã cùng với Vu Cường mua vé trước rồi”. 

“Vương Hạo, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ngô Thiến tỏ ra thất vọng. 

“À, hay như vậy đi, để anh điện thoại cho ba của anh, xem thử ông ấy dùng mối quan hệ của mình giúp được không!” Vương Hạo vừa lấy điện thoại ra, miệng cũng vừa nói. 

Vu Cường lúc này cũng bồi thêm: “Tôi cũng gọi điện thoại cho ba tôi xem, ba tôi có quen biết với phó giám đốc ở đây.” 

“Quá được, Vu Cường, em tin tưởng anh nhất.” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trong lúc hai người đang nói chuyện điện thoại, thì Ngô Thiến thỉnh thoảng cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Vương Hạo. 

“Anh đưa túi xách của tôi đây.” 

Lâm Duyệt nhìn xung quanh, rồi vội vã chạy đến chỗ Trần Hạo để lấy cái túi của mình. 

“Anh thật là, chậm chạp lề mề quá, làm ơn nhanh tay lên một chút!” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo đặt chiếc túi lớn xuống đất, rồi mới tìm chiếc túi nhỏ của cô ta, kết quả là anh liền bị Lâm Duyệt mắng cho một trận. 

“Đây, tôi tìm được rồi.” 

“Phước cho anh đấy, thật sự là lề mề quá đi mà.” 

Trần Hạo mới vừa tìm được chiếc túi, chưa kịp cầm đưa cho Lâm Duyệt đã bị cô ta giật lấy rồi còn bị mắng một câu, liền sau đó cô chạy vội về phía Vu Cường. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này, cô ta cũng muốn dùng khăn giấy để lau mồ hồi cho Vu Cường. 

“Tổ trác, loại người gì thế này.” Trần Hạo nén cơn giận xuống nghĩ thầm. 

Cô gái tên Lâm Duyệt này hình như rất thích Vu Cường. Chẳng phải vì thế mà lúc nãy phải tâm sự trước với Ngô Thiến rồi mới quyết định đi chơi cùng. Hai người đã dốc tâm là phải se duyên cho Lâm Duyệt đến với Vu Cường. 

Nhất định phải là như thế. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mà tính khí cô gái tên Lâm Duyệt này khá ngang tàn. Giống như toàn thể đàn ông trên đời này ngoại trừ Vu Cường thì những người còn lại, chẳng ai có thể lọt được vào mắt xanh của cô ta. Hai người bọn họ thoáng chỉ giống như bèo nước gặp nhau, Trần Hạo cũng chẳng phải vì cô ta mà bận tâm làm gì. 

“Vương Hạo, thế mọi chuyện ra sao rồi hả? Bác trai trả lời thế nào.” Ngô Thiến hỏi. 

“Haizzz …. Ba tôi, ông ấy cũng chẳng giúp gì được, chẳng thể nào liên lạc được với người quản lý của nơi này. Chúng ta đành qua chỗ Vu Cường hỏi thử xem sao.” 

Ở bên này, Vu Cường cũng vừa mới xong cuộc điện thoại, cúp máy. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Vu Cường, mọi chuyện sao rồi?” Ngô Thiến hỏi. 

Dù sao bây giờ thì bản thân họ cũng không thể mua được vé. Nếu như có thể có vé vào bên trong, hẳn là họ sẽ thật sự hãnh diện. 

“Ba của anh bảo anh chờ một chút, ông ấy đang liên lạc với phó quản lý nơi này.” Vu Cường trả lời. 

Trần Hạo đứng cạnh đó nhìn thấy vẻ lo lắng sốt ruột của các cô gái, rõ ràng suối nước nóng này chẳng phải do ai khác khai thác, nhất định là do tập đoàn của anh chủ quản. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhưng mà, Trần Hạo nhìn xung quanh thì phát hiện ra người bên trong không có một ai nhận ra cậu. Trần Hạo không hề thay đổi nhân viên trong khu du lịch suối nước nóng này, nếu không thì khi bảo vệ nhìn thấy anh ở chỗ đó, đã không tỏ thái độ không thèm đếm xỉa gì đến anh, mà … còn đứng đó nhìn xem diễn biến sự việc. 

Có điều, hôm nay trời khá là gay gắt nắng, anh lại cầm nhiều đồ như vậy. 

Trần Hạo nhịn không được nữa, bèn nói: “Haizzz, … rốt cuộc là chúng ta vào bên trong hay là không, tôi cũng đã đứng đay rất lâu rồi đó.” 

“Bố khỉ, cậu còn đứng đó mà sốt ruột, đứng đợi ở đó đi, Vu Cường đang tìm mối liên hệ, cho nên hãy câm cái miệng chó của cậu lại.” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Vẻ mặt của Ngô Thiến có chút tức giận. 

Nhưng Trần Hạo đã đứng đó chờ đợi hơn mười mấy phút, anh vừa nóng vừa khát, hơn nữa nơi này lại càng không có mái che hay bóng râm nào cả. Ngô Thiến lại không cho cậu đi vào trong xe. 

Thật sự là quá vất vả, chết tiệc thật. 

Trần Hạo tỏ ra nóng nảy, vì thế mà cậu gửi đi một dòng tin nhắn cho Lý Chấn Quốc, để ông ta cử một người đến tiếp đón bọn họ vào trong. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Miễn sao là anh ta đừng phải đứng ở chỗ này đợi nữa. 

Lý Chấn Quốc lập tức trả lời lại ngay. “Được được, tôi đã biết rồi.” 

Ở bên này, Vu Cường lại cúp điện thoại lần nữa. 

“Lần này chú ấy nói sao”. Vương Hạo hỏi. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ba tôi đã liên lạc với phó quản lý Vương ở nơi này, nhưng phó quản lý Vương và tổng giám đốc lại không có mặt ở đây, nói là đi ra ngoài tự tay mua sắm một số thứ. Nhưng mà ba anh có nói lại, chúng ta không thể vào trong đó, toàn bộ phải chờ theo sự sắp đặt của phó quản lý Vương. Nếu như thật sự họ không cho vào, tôi cũng không còn cách nào khác.” Vu Cường nói. 

Nhân viên bán vé nhìn theo các cô gái với vẻ mặt tỏ ra áy náy: “Mọi người đừng cố gắng kiên trì đứng đây làm gì cả. Thời tiết nóng như vậy thì mau chóng đi về đi. Chắc là hôm nay …” 

Lời nói chưa kịp dứt thì điện thoại của nhân viên bán vé đã vang lên. 

“Dạ, .. dạ vâng, … dạ vâng ạ. Tôi biết rồi ạ.” 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sau khi nhân viên nghe xong cuộc điện thoại, anh ta quay lại nhìn bằng một vẻ măt cực kì cung kính và nói với bọn Vu Cường: “Các vị khách quý, tổng giám đốc của chúng tôi tự mình gọi điện thoại đến và xin mời mọi người vào à. Tất cả chi phí mà mọi người dùng trong hôm nay đều hoàn toàn miễn phí.” 

Nhân viên làm việc tại đây cũng không thể nghĩ tới, rằng cuộc điện thoại của Vu Cường thật sự có tác dụng như vậy. Rốt cuộc thì vừa rồi Vu Cường và Vương Hạo có tuyên bố sẽ vào được bên trong thông qua mối quan hệ của họ, nhưng mà không thể ngờ là họ lại có một mối quan hệ rộng đến cỡ vậy, ngay cả tổng giám đốc cũng phải tự mình đích thân lên tiếng. 

“Oái !!! Là tổng giám đốc tự mình lên tiếng đó!” 

Vẻ mặt của Ngô Thiến và Lâm Duyệt đều tràn đầy sự phấn khích. Lâm Duyệt nhìn về phía Vu Cường với ánh mắt cực kì sùng bái. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đúng vào lúc này. 

Một nhóm người khác, dẫn đầu là một cô gái đi tới trước mặt Vu Cường và nói: “Anh đẹp trai ơi, anh có thể nói chuyện với bọn họ để chúng em cũng có thể vào bên trong được không? Còn vé vào cửa chúng em xin tự trả ạ.” 

Cô gái nhìn về phía Vu Cường với ánh mắt tràn đầy hy vọng. 

“Không sao đâu người đẹp, các em cũng vào luôn đi.” Vu Cường thật sự cảm thấy tràn đầy phấn khích trong lúc này, không nghĩ rằng tầm ảnh hưởng của ba mình lại lớn đến như vậy. 

Anh nợ em một câu yêu thương!

Gọi được cho phó quản Vưởng, cuối cùng ông ta lại có thể nói lên một tiếng với tổng giám đốc, thật sự là nở mày nở mặt. 

Một nhóm mười mấy các cô gái và các chàng trai tươi xinh tiến vào phía sảnh vé. 

Lúc này tại nơi bán vé. Một nữ nhân viên đang làm việc ở quầy lễ tân quay sang hỏi anh nhân viên bán vé vừa mới nghe điện thoại xong: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Tổng giám đốc thực sự đã lên tiếng như vậy sao?” 

Anh nợ em một câu yêu thương!