**********
Chương 278 : Lại là xem mắt
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Vâng ? Bác Ngô , có chuyện gì a ? “
Trần Hạo bị Bác Ngô lôi kéo ngồi xuống .
” Đương nhiên là chuyện tốt . Hôm nay cậu gọi điện thoại cho tôi , tôi đã muốn nói cho câu luôn , nhưng nói trực tiếp thì tốt hơn , nếu để cho ba anh kia của cậu biết cũng không tốt lắm ! “
” Ừm ? Vậy bác cứ nói đi , bác Ngô ! “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Tôi ả , thời điểm trước làm mỏ , tôi có một người bạn làm cùng , cũng đã quen biết nhiều năm như vậy . Một thời gian trước tôi đến thị trấn và tình cờ gặp ông ấy , vì vậy tôi bắt đầu nói chuyện .
Người cháu gái của ông ấy , cháu gái của ông ấy so tuổi với cậu không chênh lệch lớn , cô gái ấy cùng anh Phong các cậu đều là bạn cùng lứa tuổi ! “
” Cô gái học đại học tốt nghiệp trước các cậu một năm , hiện tại gia đình đang nóng lòng muốn giới thiệu người cho cô ấy .
Điều kiện gia đình tốt , giàu có nên cũng không có yêu cầu gì đặc biệt , chỉ muốn tìm người thật sự hiểu chuyện ! ” .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Tôi đã muốn giới thiệu cô ấy cho cậu , về ngôi nhà đó có hai hai chị em , cô gái ấy là chị cả ! ”
” Cho nên tôi muốn cùng cậu bàn bạc , ngày mai sắp xếp cho hai người gặp mặt ! Về phần Tiểu Phong , tôi không muốn cho nó biết Cậu cũng đừng nói ! “
Suy nghĩ của bác Ngô , Trần Hạo hiểu rõ .
Bây giờ bác thấy công việc khó khăn nên bác nghĩ đến việc tìm người cho mình . Đây là bác hoàn toàn cân nhắc là vì bản thân mình .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giống như Lý Tiếu lần trước .
Nhưng Trần Hạo đã có Tô Mộc Hàm , hơn nữa lần trước đi xem mắt khiến cho anh rất không thoải mái , Trần Hạo đã bị ám ảnh bởi cô gái kia , cho nên anh cũng rất e dè !
” Bác Ngô , không cần đâu ạ , cảm ơn bác ! “
Trần Hạo nói .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Sợ cái gì , nếu nói đến người có thể gặp mặt thì nên gặp , cũng không nhất định có thể thành đại sự , chỉ là đi gặp một cô gái ! “
Bác Ngô nói .
Tình cảnh này , cảnh này gần giống như lần trước của Lý Tiếu .
Ông ấy cũng nói đến mức này rồi .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo cũng không thể nói cháu có đầy tiền , bác không cần mai mối cho cháu .
Từ chối cũng không phải mà đồng ý cũng không được .
Nhưng trong bất kì trường hợp nào , cho dù là Lý Tiểu hay là Bác Ngô , họ đều thật tâm muốn tốt cho mình , điều này Trần Hạo khẳng định như vậy .
Anh thật sự cũng không muốn làm cho Bác Ngô thất vọng .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo gật đầu đồng ý : ” Được rồi , ngày mai cháu đi xem ! “
” Được rồi , vậy thì để bác gọi điện thoại cho ông ấy ! “
Bác Ngô bị kích động đã gọi điện thoại , không bao lâu liền vui vẻ trở về .
” Được , được rồi , cô gái kia ngày mai cũng không có việc gì , nên nói muốn đi gặp mặt , không đưa ai đi cùng . Đây là số điện thoại , chờ một lát cậu gọi điện thoại cho người ta , cụ thể ngày mai hai người sẽ đi đâu chơi . Lúc này phải tùy vào cậu rồi , miệng ngọt một chút ! Cô ấy tên Vương Mẫn , ba mẹ lại là giáo viên , cho nên tính cách rất tốt ! “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bác Ngô vui vẻ nói .
” Được rồi , cháu về trước gọi điện ! ” Trần Hạo gật đấu .
Sau khi trò chuyện với bác Ngô một lúc , Trần Hạo đi về nhà . Qua một lúc nghĩ ngợi , cậu vẫn quyết định gọi điện thoại .
” A lô , xin hỏi anh tìm ai ? ” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của cô gái .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Tôi tên là Trần Hạo , Có phải cô là Vương Mẫn không ? Là Bác Ngô giới thiệu nên tôi gọi điện thoại cho cô ! ” .
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Hạo gọi cho một người như thế này , anh muốn cởi mở và rộng lượng hơn , nhưng anh vẫn có một chút thận trọng , câu nệ .
” Hi , tôi đã biết rồi . ” Vương Mẫn nói ra , sau đó đợi để Trần Hạo nói chuyện .
” Cô có bận không ? ” Trần Hạo hòi .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Tôi không bận , anh cứ nói đi ! “
” Trước kia cô học trung học cơ sở ở đâu ? Một hay là hai ? ” Trần Hạo tìm kiếm chủ đề một cách lung tung tìm ngẫu nhiên .
” Tôi học trường số hai , anh thì sao ? ” ” Tôi học trường số một ! Vậy , ngày mai cô có thời gian không ? Trên thị trấn mới mở một cửa hàng đồ ăn nhanh Dịcon , chúng ta gặp nhau ở đó và trò chuyện nhé ? “
Trần Hạo cũng không biết trò chuyện gì nữa , dứt khoát gặp trực tiếp .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Được ! “
” Vậy thì tốt , cô nghỉ ngơi sởm chút đi ! “
Sau đó cả hai bên đều cúp máy . Sau khi cúp điện thoại , trong lòng Trần Hạo vẫn cảm thấy có chút áy náy .
Cảm thấy có chút lỗi với Tô Mộc Hàm .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng rồi nghĩ lại , mình không nghiêm túc , gặp nhau là được rồi , cũng không có gì !
Mà đổi thành bên khác cúp máy .
Trong phòng , Vương Mẫn cúp điện thoại và đang tháo trang sức ra ,
Em gái Vương Tiểu của cô đang nằm lì ở trên giường nghe lén :
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Hi hi , chị ơi , ngày mai hai người sẽ gặp nhau ! Mà này , anh ta tên là gi ? Chị có biết anh ta không ? “
” Tên của anh ấy là Trần Hạo , học ở trường cấp hai số một , nhưng chị luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc , như thể chị đã nghe nó ở đầu đỏ ! “
Vương Mẫn vừa tháo trang sức vừa nói .
Hai chị em đều thuộc về nhan sắc khá .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Tiểu nói : ” Chị gái ngốc , anh ta nhỏ hơn chị một tuổi , khi đó đang học trường cấp hai số một . Nếu chị nhờ ai đó hỏi những học sinh nhỏ tuổi học trường số 1 thì chị không biết sao ? “
” Đúng vậy , để chị hỏi thăm tìm hiểu ! “
Sau đó Vương Mẫn bắt đầu gọi điện thoại hỏi thăm .
Liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm tình huống .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kết quả sau khi hỏi thăm xong . Mặt Vương Mẫn trắng bệch ra
” Ôi trời , ôi trời , ông nội giới thiệu cho chị người như thế nào vậy ! “
Vương Mẫn nóng nảy .
” À ? Chị ơi , làm sao vậy ? “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Em gái , em cũng không biết , anh Trần Hạo này là một học sinh nghèo nổi tiếng ở trường cấp hai số một .
Gia đình anh ấy quá nghèo . Bố mẹ và chị gái của anh ấy đều đi xklđ . Và khi còn học cấp 2 , Trần Hạo này luôn bị bắt nạt , hiện tại đã tốt nghiệp đại học rồi , nghe nói vẫn không tìm được việc làm đâu . Nhà anh ấy nghèo , chắc chắn sẽ không tìm được công việc tốt ! “
Vương Mẫn nói ra .
” Trời ạ , vậy phải làm sao bây giờ ạ ? Chị đã đồng ý với người ta rồi ? Hơn nữa cửa kia của ông nội chị cũng không qua được đâu ! ” Cô em gái cũng nói
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Chị không quan tâm , cho dù không tìm được người cũng không bao giờ nói chuyện với dạng người này , mà đi , nếu như bị bạn học và bạn gái của chị biết chị đang gặp mặt nói chuyện yêu đương với cậu học sinh nghèo nổi tiếng này , họ sẽ cười thối mũi chị ! “
Vương Mẫn lo lắng hỏi .
Suy cho cùng , những cô gái này , họ đều rất coi trọng dư luận .
Ai cũng muốn tìm được một người bạn trai được mọi người khen ngợi , con gái càng được khen ngợi thì trái tim càng ngọt ngào .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Trần Hạo là dạng người như vậy đấy … Trời đi , không muốn nói đến !
Cô phải nhanh chóng đi tìm mẹ cô
Sau đó Vương Mẫn gọi cho mẹ của mình .
Và cô nói về hoàn cảnh của Trần Hạo vừa nghe được .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ của cô cũng có chút khó nghĩ .
” Trời ơi , chuyện này không được , đi xem mặt cậu ta , đây không phải là nói con gái tôi hết chỗ để gả rồi sao ? Chuyện này không được , cứ dứt khoát từ chối đi ! “
Mẹ của cô nói ,
” Thế nhưng mà mẹ ơi , tính tình nóng này của ông nội mẹ cũng biết đấy . Ông nội yêu nhất sĩ diện . Nếu để ông mất mặt trước mặt bạn bè , ông nội chắc sẽ không ăn không ngủ được . Không thể để ba của con lại xảy ra xung đột với mẹ nữa đâu ? “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Mẫn nói .
” Ôi , vậy bây giờ phải làm thế nào , nếu không Mẫn Mẫn , ngày mai con cử đi gặp mặt cậu ta , sau đó trực tiếp cự tuyệt cậu ta không có lần gặp sau ! “
Mẹ cô nói .
” Thế nhưng mà , con sợ các bạn học nhìn thấy ! ” Vương Mẫn nói . Trước đây , Vương Mẫn còn không thể nghĩ đến điều này , nhưng bây giờ , Vương Mẫn rất quan tâm , nếu bị bạn bè và bạn học nhìn thấy thì sao ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
” Vậy thì con phải làm sao ? Con còn không muốn đi ! “
Mẹ cô cũng sốt ruột .
” Nhưng mà mẹ , con có một biện pháp , vậy hãy để cho em gái Con đi xem giúp , em gái con nhỏ hơn cậu ta hai tuổi , hơn nữa tính cách của em gái rất cởi mở , cự tuyệt cũng tốt hơn một chút . “
Mẹ cô nói : ” Vậy cũng được , Vương Tiểu , Con thay chị Con đi xem , dù sao miệng của con đến mẹ cũng không nói lại được ! “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Tiểu nói : ” Đi thì đi , nhưng chị ơi , chị có thể cho em thêm tiền tiêu vặt sau năm học cuối cấp nhé ! “
” Không có vấn đề ! “
Trong lòng Vương Tiểu thầm nghĩ : ” Hừ , cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga , xem ngày mai , tôi không cho anh tự ti mặc cảm chết đi tôi cũng không phải là Vương Tiểu ! Hừ hừ ! “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”