**********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 257 Khi Trần Hạo tới, quả nhiên có rất nhiều xe đậu bên ngoài tiệm xe secondhand của Lý Tiếu, một đám người đang bao vây gây sự.Còn đập vỡ cửa kính của tiệm Lý Tiếu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Từ xa Trần Hạo đã trông thấy hai dáng hình quen thuộc.““ là cñpqne con đi w mình Sao.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo vừa nhĩn là biết đã xảy ra chuyện gì! Chẳng trách trong điện thoại Tô Đình nhất quyết không cho mình tới.Thì ra là có người đến trả thù.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Mẹ kiếp, chính là nó, thăng khốn này đánh người xong còn định chạy à!” Người đàn bà chanh chua kia nhìn thấy Trần Hạo, lập tức nói với mấy người phía sau.Mấy tên này có vẻ giống dân giang hồ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trên tay xăm hình rồng, thoạt nhìn không dễ đối phó.Toàn là thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong tay bọn họ còn cầm gậy gộc.Mà Lý Tiếu thì cầm hai con dao phay, mặc dù đối phương đông người nhưng anh ấy không hề sợ hãi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người phe kia thấy Lý Tiếu là tên liều mạng nên không dám hành động trước.Nói chung là hai bên giằng co, không ai dám ra tay trước.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Là tên khốn này đánh hai mẹ con tôi! Đánh chết nó cho tôi!” Người đàn bà chanh chua mắng chửi.“Để xem đứa nào dám động vào anh em của tôi!” Lý Tiếu vừa vung vẩy dao phay vừa hét lên, phe kia không dám ra tay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tên cầm đầu đám người đó cao lớn thô kệch, đeo kính, xách một cái túi màu đen. Gã giơ cái túi trong tay lên cao, đám anh em phía sau đồng loạt lùi về sau một bước.“Lý Tiếu, tôi bảo này, chúng ta quen biết chẳng phải một hai năm, đều kinh doanh xe secondhand. Tôi biết tính cậu, ha ha, nếu là người khác thì tôi cũng bỏ qua chuyện này, nhưng lần này người bị đánh là em họ của tôi, đây là cô họ của tôi, vậy thì không cho qua được! Tôi cần một lời giải thích!” Gã ngoẹo cổ, trừng mắt, dựng mày nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Dương Quốc Quyền, con đĩ này là em họ chó má của anh, sao tôi chưa từng nghe nói anh có cô họ?” Lý Tiếu cười gản.Trần Hạo bên cạnh cũng nhìn ra cô gái này có quan hệ nam nữ bừa bãi, không biết có bao nhiêu đàn ông! “Ha ha, cậu không cần quan tâm. Được rồi Lý Tiếu, tuy trước đây tôi và cậu có mâu thuẫn trong chuyện làm ăn, có mấy đại ca nói giúp cậu nên tôi cũng không tiện nói gì. Nhưng hôm nay, bởi vì chuyện này mà cậu và Dương Quốc Quyền tôi xem như kết thù rồi. Chúng ta chống mắt lên mà xem, hãy đợi đấy! Các anh em, đi thôi!” Dương Quốc Quyền vấy tay, dẫn một nhóm người rời đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Anh Quốc Quyền, cứ thế tha cho bọn họ ư?” Cô gái ấm ức lên tiếng.“Đi thôi, anh có cách!” Dương Quốc Quyền cười lạnh lùng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đám người bỏ đi.Nhìn cửa kính của tiệm Lý Tiếu bị đập vỡ, Trần Hạo áy náy không thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kể ra thì mình là đầu sỏ gây họa.Cuối cùng lại để anh em gánh họa! “Lý Tiếu, Tô Đình, tớ xin lỗi!” Trần Hạo nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu nói với tớ lời này làm gì, tớ không trách cậu! Tớ và gã Dương Quốc Quyền này đấu đá chẳng phải ngày một ngày hai, hôm nay gã không lấy cớ này thì ngày mai sẽ kiếm cớ khác!” Lý Tiếu ném dao phay đi.Sau đó cầm điếu thuốc lá bên cạnh lên châm thuốc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Còn Tô Đình thì đi quét dọn mảnh thủy tinh.Nghe Lý Tiếu thuật lại, Trần Hạo đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vốn dĩ Lý Tiếu đi cùng Tô Đình dạo quanh siêu thị, còn mua rau thịt chuẩn bị làm cơm tối.Kết quả là vừa về đến nhà thì thấy đám Dương Quốc Quyền cùng hai mẹ con nhà kia đang đứng trước cửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai mẹ con nhà kia nói đến trả thù Trân Hạo nhưng lại không tìm thấy anh.Bọn họ hỏi Lý Tiếu, song Lý Tiếu nhất quyết không chịu khai.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn nữa Lý Tiếu vừa nóng tính vừa kích động, mảng hai mẹ con bọn họ không biết xấu hổi Thế là đánh nhau, trong lúc đó có mấy tên đập phá cửa tiệm.Sau đó Lý Tiếu chạy ra đằng sau vớ lấy hai con dao phay xông ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đây cũng là lý do tại sao Trần Hạo gọi điện cho Lý Tiếu mà anh ấy không nghe máy, chính là vì không muốn để Trần Hạo dính líu vào chuyện này.“Gã Dương Quốc Quyền kia là ai?” Trần Hạo hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đừng nói chỉ tới anh em mạo hiểm vì mình, cho dù không phải Trần Hạo cũng phải chỉnh Dương Quốc Quyền một trận ra trò.“Gã là một tên côn đồ, cũng kinh doanh xe secondhand.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tháng trước, vì một vụ làm ăn mà gã nói Lý Tiếu nhà tôi phá vỡ quy tắc, cướp khách hàng của người khác, muốn gây sự. Nhờ có mấy vị đại ca vùng này nói giúp cho Lý Tiếu mới xong chuyện. Gã dựa hơi anh rể, nghe nói anh rể gã là nhân vật nào đó thành phố, rất ghê gớm!” Tô Đình vừa quét dọn vừa nói.“Ồ ồ, tôi biết rồi.” Trần Hạo gật đầu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đợi tối nay tớ bảo Triệu Tử Hưng âm thầm xử lý là được” Bây giờ anh còn có chuyện quan trọng nhất muốn nói với Lý Tiếu.“À phải rồi Lý Tiếu, hiện tại Tập đoàn Mộng Tưởng đã tới huyện Bình An, sao cậu không nhân cơ hội này làm kinh doanh đại lý xe quy mô lớn! Tớ sẽ giúp cậu!” Trần Hạo nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Về vấn đề tiền nong, chắc chắn là Trần Hạo sẽ miễn phí.Dù sao quan hệ giữa Lý Tiếu và mình không giống người khác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Haiz, nhưng người ta đâu có để ý tới chúng ta, sao có thể đầu tư được?” Tô Đình bĩu môi.Lý Tiếu tiếp lời: “Người anh em à, chắc là cậu không biết thôi, kinh doanh cá thể như bọn tớ còn không đủ tư cách bước vào cánh cửa nhà người ta chứ đừng nói chỉ tới chuyện lôi kéo đầu tư. Nói thế này nhé, ngay cả các xí nghiệp sản xuất ổn định ở huyện Bình Anh muốn lôi kéo Mộng Tưởng đầu tư cũng khó, cho nên cậu không hiểu rõ những việc này!” “Hả? Vì sao các xí nghiệp sản xuất ổn định không được đầu tư?” Đúng là Trân Hạo không biết việc này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Khụ khụ, muốn được Mộng Tưởng đầu tư thì nhất định phải lấy lòng một số nhân viên trong nội bộ công ty bọn họ. Không chỉ thế, lấy lòng nhân viên điều tra thị trường là phải lấy lòng người phụ trách!” “Phải lấy lòng từ dưới lên trên, cuối cùng mới thành công” “Mà một số xí nghiệp nhỏ sản xuất ra sản phẩm tốt phải ép lợi nhuận cực thấp” “Còn khoản tiên biếu các ông lớn nữa!” “Chỉ những xí nghiệp có tiên có thể ở huyện Bình An chúng ta mới có thể lấy được vốn đầu tư” “Tớ nói vậy cậu đã hiểu chưa… Nói chung là huyện Bình An không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Cực kỳ phức tạp!” Lý Tiếu hút hết một điếu thuốc, sau đó ném xuống đất giâm tắt.Mà cuối cùng Trần Hạo cũng hiểu ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tại sao kẻ ăn chơi trác táng như Lý Văn Dương và cha hản lại lấy được vốn đàu tư.Thì ra là vì nguyên nhân này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ban đầu mình đầu tư vì muốn nâng đỡ những xí nghiệp nhỏ làm ăn tốt.Kết quả lại không như mong muốn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Xem ra nội bộ công ty xuất hiện vấn đề hết sức nghiêm trọng.Chủ yếu là vấn đề chất lượng của nhân viên quản lý và nhân viên điều hành cấp cao mới được tuyển dụng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có lẽ Lý Chấn Quốc đã xem nhẹ điều này.Từ Kim Tiểu Sơn có thể nhìn ra một số chuyện! Trong lòng Trần Hạo đã có ý tưởng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chẳng qua anh vẫn khuyên Lý Tiếu chuẩn bị một phần tài liệu đi.Bởi vì sau khi cầm tài liệu này đi, Trần Hạo sẽ phê duyệt ngay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng lúc này, có hai ba chiếc xe dừng trước cửa.Tiếp đó, một nhóm người mặc đồ cảnh sát xuống xe.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Các anh là ai?” Tô Đình sợ hãi hỏi.“Hừ, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án, nói ở đây có người đánh nhau. Có phải các người không? Anh tên là Lý Tiếu phải không?” Người dẫn đầu nhìn Lý Tiếu hừ lạnh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng là tôi, nhưng không chỉ tôi đánh mà cả Dương Quốc Quyền nữa!” Lý Tiếu đáp.“Đừng nói nhảm, dẫn cả ba người bọn họ về điều tra cho tôi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!