Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 239




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chương 239 Tính ra thì đã một khoảng một thời gian Trần Hạo không gặp Lâm Y Y rồi.

Không ngờ xa nhau một thời gian, gặp lại Lâm Y Y, có vẻ như cô nhóc này lại xinh đẹp hơn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Cô Lâm Y Y đẹp quá đi!” Dưới * khấu, Định Hạo ng ê Buột miệng khen ngợi. ‘ Thậm chí Lý Thi Hàm lại không hề tức giận.

Tại sao vậy? Bởi vì dung mạo của Lâm Y Y làm Lý Thi Hàm cũng phải ghen tị.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô ta thừa nhận, đúng là cô Cả nhà họ Lâm đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

“Tất nhiên rồi, cô Lâm Y Y là em kết nghĩa của cậu Trần ở Kim Lăng đó, sao lại bình thường được!” Trương Lang cười gượng nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Thế cậu Trương, hôm nay cô Lâm Y Y ăn sinh nhật, sao cậu Trần lại không đến?” Khương Nhiên Nhiên hỏi.

Cô ta nghĩ, nếu mình có thể làm bạn với cậu Trần thì tốt biết mấy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ha ha, cậu Trần không đến đâu, tôi nói cho các cậu biết, ba tôi đã nói với tôi rồi, cậu Trần của Kim Lăng thích khiêm tốn, là một người rất hiên hòa, cậu ấy chưa bao giờ thích tham gia những buổi tiệc lớn thế này!” Có vẻ như Trương Lang rất hiểu cậu Trần nên đắc ý cười nói.

“À à!” Khương Nhiên Nhiên thấy tiếc nuối.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Nhiên Nhiên, cậu uống nước ép trái cây không, đây là nước ép trái cây nước ngoài, ngon lắm đó, tớ lấy cho cậu một ly nhé!” Lâm Đông đứng bên cạnh thấy Khương Nhiên Nhiên cứ nói chuyện với Trương Lang mãi, cực kỳ khó chịu.

Lập tức lấy lòng ngay.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Uống gì mà uống, tôi không uống, cậu đừng đụng đến tôi!” Không ngờ Khương Nhiên Nhiên lại chán ghét liếc Lâm Đông rồi lại nhìn về phía Trương Lang.

“Tôi lấy nước ép trái cây!” Lúc này, người phục vụ bưng khay đi ngang qua Trần Hạo đang ở bên này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Lâm chẹp chẹp miệng, cô ta thật sự rất khát, đặc biệt là bởi vì chuyện thuê xe ban nấy, bây giờ lại vào nơi tụ tập của dân giàu có nên rất căng thẳng.

Thấy có vẻ như nước ép trái cây ở đây rất ngon nên muốn một ly.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mà lúc này, Lâm Y Y đứng trên sân khấu, vừa dùng ánh mắt nóng rực sốt ruột nhình quanh, vừa đọc bài phát biểu cảm ơn buổi tiệc sinh nhật hôm nay.

Bồng nhiên nghe tiếng bộp.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

AI Sau đó là tiếng thét chói tai của một cô gái.

Làm cả hội trường chợt yên tĩnh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Là Trần Lâm, ban nãy cô ta uống một ngụm nước ép, phát hiện rất ngon nên lấy cho Trần Hạo một ly.

Cũng trong lúc này, tay Trần Lâm run lên, không cầm chắc nên ly đế cao rơi xuống đất, vỡ nát.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nước ép bản lên người mình và Trân Hạo.

Nên cô ta mới thét lên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Này, sao lại bất cẩn như vậy, để tôi lau cho cậu!” Trần Hạo không nhịn được nói.

Sau đó lấy khăn giấy lau váy cho Trần Lâm, cũng lau ống quần mình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Mẹ nó, mất mặt thật đó, Già Lưu vào Đại Quan Viên à? Ly đế cao thôi mà cũng không cầm nổi?” “Ha ha, đúng đó, trong trường hợp thế này, không thấy nữ thần Lâm Y Y đang phát biểu hay sao mà chỉ biết ăn uống, đúng là không có phẩm chất gì cả!” Vài cậu ấm ngồi cùng bàn thấy thì mỉa mai.

Giống như mỉa mai càng to thì càng lấy lòng được Lâm Y Y vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Haiz, đã thấy chưa, đây là sự khác biệt của việc tìm cậu ấm chân chính và cậu ấm giả mạo làm bạn trai đó, chưa bao giờ được tham gia những buổi tiệc sang trọng nên thảo nào mất mặt!” Lý Thi Hàm thấy Trần Lâm đang làm trò cười cho thiên hạ thì cười giêu nói.

“Haiz, đúng đó, may mà tớ không ở bên cạnh ai kia!” Đinh Hạo cũng nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thậm chí Khương Nhiên Nhiên cũng nhìn Trần Hạo lắc đầu.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý mài” Trần Lâm cũng sợ hãi, vội vã khom lưng xin lỗi mọi người.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau đó thì đỏ mặt kéo ống tay áo Trần Hạo.

“Trần Hạo, chúng ta đi thôi, đừng ở lại đây nữa!” Đúng vậy, vốn dĩ lúc Trần Lâm bước vào cũng đã biết Trần Hạo không thể diễn nổi nữa, chỉ là tình hình lúc đó.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

mình theo Trần Hạo vào thôi.

Nhưng không ngờ lại bị bêu xấu, nếu cứ ở đây nữa thì chắc chắn sẽ mất mặt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Đi gì mà đi? Đợi lát nữa đi, chỉ làm vỡ một chiếc cốc thôi mà, không sao!” Đây là lần đầu tiên Trần Hạo thấy cô nhóc kiêu ngạo như Trần Lâm cũng có lúc thấy tự ti.

Không thể không cười gượng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mình chẳng khác cô ta là bao, lần đầu tiên tham gia hoạt động lớn cũng cực kỳ lúng túng.

Anh bèn khuyên nhủ Trần Lâm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Hai người này là ai vậy? Sao lại vào đây được, không biết lễ phép như vậy, buổi tụ họp thế này mà sao ai cũng được vào vậy?” Một doanh nhân trung niên bàn bên cạnh lạnh lùng nói.

Mọi người cũng lên tiếng theo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dù sao ồn ào trong lúc cô Lâm Y Y đang phát biểu, đúng là không hề lịch sự.

Mà lúc này ai đứng ra nói chuyện, chắc chản sẽ làm nhà họ Lâm ấn tượng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau này sẽ có lợi ích rất nhiều.

Cho nên mọi người đều mỉa mai giễu cợt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đồng thời cũng nhìn về phía Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, muốn nhìn thử xem cô Lâm Y Y sẽ phản ứng thế nào.

Kết quả Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu, giờ này mắt đã đo đỏ, hơn nữa không biết chiếc micro trong tay đã rơi xuống đất tự khi nào.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Cậu đến thật rồi!” Lâm Y Y chợt khóc nức nở nói.

Trần Hạo đang ngồi xổm xuống đất lau ống quần, giờ đây nghe Lâm Y Y nói, ngẩng mặt lên, phát hiện Lâm Y Y đã nhìn thấy mình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ừ, sinh nhật vui vẻ!” Trần Hạo lúng túng nói.

Sau đó sờ từ trên xuống dưới, ngoài chìa khóa xe ra thì mình chẳng có món quà nào cả.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Buồn bực nói: “Ngại quá, sinh nhật của cậu bất ngờ, tôi chưa chuẩn bị quà, chỉ có thể chúc cậu một câu sinh nhật vui vẻ!” “Tớ còn tưởng cậu quên tớ lâu rồi!” Lau nước mắt trên khóe mắt.

Lâm Y Y xách váy chạy về phía Trần Hạo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trao cho Trần Hạo một cái ôm thật chặt trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Đã lâu như vậy mà cậu cũng chẳng hề liên lạc với tớ, cậu có người khác rồi nên quên tớ đúng không!” Lâm Y Y vừa ôm Trần Hạo vừa khóc nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bộ dạng cực kỳ oan ức tủi thân.

“Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc đừng khóc nào!” Trần Hạo võ vai Lâm Y Y.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Cái gì?” “Mẹ kiếp?” Giờ phút này, tất cả những người dưới sân khấu đều kinh ngạc.

Lâm Y Y là ai? Là nữ thân trong mộng của biết bao nhiêu cậu ấm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hơn nữa còn mơ mà không được.

Chỉ có những cậu ấm đỉnh cao mới có thể làm bạn với cô ấy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng bây giờ thì sao, trông người này chẳng có tài cán là bao, nhưng lại khiến Lâm Y Y chủ động ôm.

Hơn nữa những lời này, mập mờ quá đi! Người này là ai? Tất cả những cậu ấm ghen tị nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mà Đinh Hạo và Lý Thi Hàm thì cũng ngơ ngác mơ màng.

Trần Hạo chỉ là thằng nhà giàu mới nổi thôi mà, sao lại được nữ thần yêu mến.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trong phút chốc, tất cả những hào quang đều bao trùm lấy Trân Hạo.

Làm Đinh Hạo ghen tị hộc máu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Không cần phải bàn đến nhóm người Trương Lang, Khương Nhiên Nhiên và Lâm Đông.

“Đợi tối nay, tôi sẽ tặng cho cậu một bữa sinh nhật!” Trần Hạo cười gượng nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nói thật lòng, Trần Hạo bước vào đây là vì muốn làm Đinh Hạo mất mặt.

Nhưng muốn dùng nhóm Vương Bưu để làm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Kết quả mọi chuyện lại thế này.

Làm Trần Hạo thấy ngại ngùng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Được, cậu nói rồi đấy nhé, xem như cậu đền cho tới” Bây giờ Lâm Y Y mới hết khóc.

Lau nước mắt, Trần Hạo an ủi Lâm Y Y hãy hoàn thành hoạt động lần này rồi mới đưa Trần Lâm đi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đi ra khỏi khách sạn, Trần Hạo và Trần Lâm đi đằng trước, mà tất nhiên Đinh Hạo, Lý Thi Hàm và Khương Nhiên Nhiên thì theo sau hông gần không xa.

Ban nãy, bọn họ quá xấu hổ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Giờ phút này lòng ai cũng buồn bực, cuối cùng Trần Hạo có thân phận gì? Sao cô Cả nhà họ Lâm lại như thế? Mà cứ đi mãi đi mãi, cũng đến trước xe.

“Cô Trần Lâm, tôi đã chờ cô rất lâu! Tôi không gọi điện thoại cho cô được” Giờ phút này, Vương Tiểu

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

 

 

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

 

Chương đang cầm hợp đồng đứng bên cạnh xe, hiển nhiên là đã đợi khá lâu rồi…

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.