Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 193




Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 193 Ô tô biển sổ chữ không dễ đâm

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo không ngờ, người bạn thân thiết rất ngầu mà Vương Lượng hay khoe khoang lại chính là Lý Việt

‘Cũng đúng, mình cũng nên nghĩ tới mới phải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cả trường cũng chỉ có vài người lái con BMW series 7, trong số đó có Lý Việt.
Lý Việt nhìn thấy Trần Hạo thì tức đến đỏ cả mắt như nhìn thấy kẻ thù.

Phải, đầu tiên là tiệm hàng đồ ăn sáng, vá mặt mình trước mặt mọi người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Sau đó thì sao, nữ thần Tân Nhã của mình hình như có mối quan hệ không đơn giản với tên này, không nói đâu xa, chính là việc hôm qua luôn.

Tân Nhã mãi nói chuyện với Trần Hạo ở thư viện, còn Tân Nhã ở trước mặt mình thì nói sẽ đi xem phim đi ăn với mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kết quả vừa mới ra khói tầm nhìn của Trần Hạo, Tân Nhã đã đòi xuống xe, quả thực là khác hẳn hai người mà.

Mẹ nó chứ, hôm qua quay về Lý Việt đã suy nghĩ cá đêm, càng nghĩ càng thấysai, cuối cùng mới ngắm nghĩ, chắc không phải Tân Nhã đang lợi dụng mình đầu nhỉ?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cho nên từ tối qua đến hôm nay, thực ra Lý Việt có phần buồn bực.

Vi vậy mới muốn mượn cơ hội này để giải khuây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ngờ lại gặp phải Trần Hạo!

‘Đương nhiên là phải tức rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Việt da cười mà thịt không cười sắp xếp chỗ ngồi cho nhóm Trần Hạo.

“Tôi nói này cậu Lý Việt, cậu đừng chạy ngược xuôi nữa, có việc gì cứ để Vương Lượng sắp xếp là được rồi, hôm nay thực sự đã làm phiền cậu quá rồi, cậu là cậu ấm của một công ty niêm yết, làm vậy sao được!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ Từ Hà, chị nói xem tôi nói có đúng không? Ôi, những người bạn này của ‘Vương Lượng ai cũng bản lĩnh mà lại còn khiêm tốn như vậy, xem ra quan hệ với Vương Lượng thật sự rất thân thiết! Nhưng mà chị yên tâm đi, tiền hôm nay cứ để Vương Lượng với Lý Mỹ thanh toán là được rồi!”

Mẹ của Lý Mỹ vừa khen Lý Việt, nhưng cũng không quên nói chuyện với mẹ Từ Hà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ Từ Hà thì sao, từ lúc vào cửa đã không nói câu nào rồi.

Trong lòng cứ kiềm cục tức lại

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ban đầu, tình hình hai gia đình trong thành phố cũng ngang ngang nhau, thậm chí nếu thật sự đem lên bàn cân thì nhà Từ Hà còn nổi trội hơn nhà Lý Mỹ.

Hơn nữa bản thân Từ Hà cũng xuất sắc hơn Lý Mỹ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vì vậy chuyến đi này, mẹ Từ Hà vẫn luôn mang theo vẻ kiêu ngạo.

Vả lại còn tưởng tượng rất nhiều lần, con rể mình đến đón mình sẽ là cảnh  tượng như thế nào, rồi Lý Mỹ nhìn thấy con rể tương lai của mình sẽ ganh tị cỡ nào?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kết quả thì sao? Cuối cùng thì sao chứ!!

Bây giờ mẹ Từ Hà chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Chưa nói đến thân phận Dương Huy không bằng Vương Lượng.

Ngay cả bạn bè cũng khác Vương Lượng một trời một vực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Câu ấm Lý Việt này nhìn cũng không đơn giản, lại quay sang nhìn hai người bên cạnh Dương Huy.

Người đeo kính là Lý Duệ, trông cũng có tí gọi là bản lĩnh đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn người tên Tiần Hạo kia!

Quê một cây, thứ gì vậy chứ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôi! Không nói nữa, chuyện đã rồi!

Lúc này, Lý Việt tiếp nối đề tài nói

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hai cô cũng đừng khách sáo ạ, hai cô là người lớn, đến Kim Lăng chơi, chúng cháu chắc chắn phái tiếp đãi thật tốt rồi. Còn chuyện tiền nong cô cũng đừng lo, chí cần mọi người vui vẻ thì một mình Lý Việt cháu trá là được rồi!”

Nói thì cứ nói, thể hiện thì cứ thể hiện.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Việt cũng thấy hai cô gái thật sự rất xinh đẹp ngồi bên cạnh Trần Hạo, lúc này có hơi tỏ vẻ nói

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vậy sao được chứ, đừng nói là cậu Lý Việt, cho dù là Vương Lượng muốn một mình bao trọn cũng không được, mọi người không nể mặt Dương Huy gì cả, với lại Dương Huy cũng không đồng ý đâu nhí?

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ của Lý Mỹ liếc nhìn Dương Huy.
“Vâng vâng, bọn cháu đã bàn xong cả rồi, chia đôi!”
Dương Huy chán nán gật đầu.

“Chia đôi cũng tốt, vậy hôm nay cô phải thứ mấy món ngon của Kim Lăng mới được!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ Lý Mỹ nói xong thì bắt đầu gọi vài món đặc sản, cũng báo mẹ cúa Từ Hà chọn vài món.

Mẹ của Từ Hà cũng đang cáu kỉnh, bất chấp hết gọi còn nhiều hơn cả mẹ Lý Mỹ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Làm sao? Bạn trai của con gái tôi, đến cả chút tiền này mà cũng không có sao!
Dần dần, thêm cá đồ uống, thì trên bàn tổng cộng đã lên tới ba mươi nghìn tệ.
Bên Dương Huy đã toát cả mồ hôi lạnh.

Đương nhiên Trần Hạo biết khó khăn của anh ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mới lặng lẽ khều tay Dương Huy, bảo anh ấy nhìn điện thoại mình.

Sau đó, Trần Hạo chuyển cho anh ấy hai mươi nghìn tệ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bảo anh ấy yên tâm được rồi.

Trần Hạo vừa chuyển xong thì phát hiện ra có gì đó sai sai, quay đầu lại nhìn, ôi đệch! Hóa ra Triệu Nhất Phàm với Lâm Kiều ở bên cạnh đang mở to mắt nhìn mình chăm chằm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

 

Thì ra Triệu Nhất Phàm với Lâm  Kiều đang bí mật quan sát nhất cử nhất động của Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Cho đến khi thấy Trần Hạo chuyển tiền.
Mặc dù hai người có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng thật sự vẫn ngạc nhiên.

Chính là thế! Đúng như dự đoán, Trần Hạo không phải kẻ nghèo kiết xác, anh
tất giàu có!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trước đây chí đoán, là vì không có bằng chứng.

‘Còn bây giờ hai người tận mắt thấy Trần Hạo chuyển khoản.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quan trọng nhất, là không thấy rõ giá trị số dư trong tài khoản của Trần Hạo, nhưng trên màn hình có hàng loạt con số.

“Hai người đẹp, hai người uống gì? Không thì uống chút rượu vang đỏ nhé, tôi đặc biệt gọi cho hai người đấy, yên tâm đi, lát tôi sẽ lái xe đưa hai người về!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này, Lý Việt nhìn Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.
Tin rằng hai cô gái cũng đã thấy bản lĩnh của mình rồi.
Thế nhưng

Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều đồng thanh trá lời: “Không cần đâu, bọn tôi không uống!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó Triệu Nhất Phàm nói với Trần Hạo: “Tiểu Hạo, cậu uống gì, tôi rót cho cậu!”
Dứt khoát lơ luôn Lý Việt.

Khiến Lý Việt khó chịu như nuốt phải ruồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ kiếp, tại sao chứ? Tại sao nữ thần trong lòng mình lại tốt với Trần Hạo như vậy chứ?

Nói thật, trước đây Lý Việt chưa từng xem Trần Hạo là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng bây giờ Trần Hạo thật sự là kẻ thù lớn nhất cúa cậu ta rồi!
‘Tiếc thật, Lý Việt muốn mượn bữa cơm này để đồn ép Trần Hạo, nhưng Trần Hạo lại không chủ động nói chuyện mà cũng chẳng tiếp lời. Minh chủ động dẫn đề tài đến Trần Hạo thì Trần Hạo cũng chỉ trả lời bằng cách lắc đầu cười khổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Có cảm giác bất lực như đấm vào bông vậy.
Quả thật là sốt ruột chết mất.
Đợi đến sau khi ăn xong bữa trưa.

Từ Hà sắp xếp chỗ ở, đang chuẩn bị gọi xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này nghe Lý Việt nói: ‘Không cần gọi xe đâu, bọn tôi lái mấy chiếc xe đến lận, mọi người muốn đưa cô đi đâu, chúng ta cùng đi là được rồi, đi thôi, cùng đến bãi đỗ xe!”

“Với lại hai người đẹp này, hai người ngồi xe tôi đi, xe tôi vừa lớn vữa thoải mái!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Việt mời Lâm Kiều và Triệu Nhất Phàm.

Cả hai cô gái đều không nói gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này, mọi người cũng đến bãi đỗ xe rồi.

Lý Việt ấn vào chìa khóa xe trong tay, hai tiếng biu biu vang lên. Trên xe trực tiếp khởi động

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Vừa chuẩn bị lái.

Thì nghe thấy một cậu em bên cạnh chào:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh Lý, anh chậm một chút, chiếc xe bên cạnh, bên phải anh chật quá, anh chậm một chút!”

“Mẹ nó, bên cạnh chật thì sao chứ, chẳng phái chí là một chiếc Phideon thôi sao”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Xit

Ban đầu Lý Việt lái còn chậm, nhưng nghe thấy cậu em nói thế thỉ lòng hư vinh nổi lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu mình thật sự lái từ từ ra, vậy chẳng phái mình sợ sao!
Ngay lập tức giậm chân ga muốn dịch chiếc xe ra.
“Rầm!”

Bồng nhiên, vang lên một tiếng rất rõ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Việt cảm giác như thân xe của mình chấn động, sau đó đuôi xe quệt vào chiếc xe bên cạnh, mà còn rất nghiêm trọng nữa!

“Con mẹ nó chứ!”
Lý Việt vỗ mạnh vào vô lãng, tức giận đi ra ngoài
“Anh Lý, phải làm sao bây giờ?” Vương Lượng hơi căng thẳng nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hoảng cái đếch gì chứ, gọi cho chủ xe đi, chẳng qua là ném cho họ mười nghìn hai mươi nghìn tệ thôi mà!”

Lý Việt không quan tâm nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không phải đâu anh Lý, anh nhìn Kĩ lại đi, chiếc xe này không phải là Phideon
đâu, mà là Phaeton, còn là biển số chữ nữa!”

“Cái gì?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Việt kinh hoàng, phải biết là Phideon, ít nhất ba trăm nghìn tệ là có thể mua
được.

Nhưng Phaeton thì không giống vậy, mặc dù đã ngừng bán rồi nhưng bây giờ giá cũng phái một hai triệu đấy!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn Kĩ lại, thì đúng là Phaeton rồi!

Tiêu rồi..

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”