**********
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 19 Dương Huy biết Trần Hạo là một người thật thà chất phác.Cho dù là muốn hư vinh đi chăng nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thì cũng sẽ không đợi đám người kia đi rồi mới gọi điện thoại lừa anh em chung ký.túc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho nên mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ lão Trần thật sự có thể khiến mọi người đến sơn trang suối nước nóng được sao? Sao có thể chứt Mà nghe câu hỏi của đám Dương Huy xong, Trần Hạo chỉ cười cười.Ý nghĩa đó là, lát nữa các cậu sẽ biết! “Xin phép quấy rầy các anh một chứt, xin hỏi các vị tiếp tục dùng cơm hay là?” Lúc này, nhân viên phục vụ xinh đẹp trong nhà hàng đã đi đến, lịch sự hỏi bọn họ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù lễ phép nhưng cũng không thể che.giấu được sự khinh miệt trong lòng cô ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tất nhiên cô ta biết người hôm nay mời khách là ai.Nhưng cô ta đã thấy hết chuyện xảy ra ban nãy và biết các người đẹp đã bị hai anh thiếu gia nhà giàu cướp đi rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cùng lúc đó, những người dùng cơm trong sảnh cũng cười cười nhìn bọn Trần Hạo, Dương Huy.Giống như việc bị giành bạn gái trước mặt mọi người là chuyện rất xấu hổ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho nên nhân viên xinh đẹp đến đây hỏi họ xem có muốn dùng cơm nữa hay không, nếu không thì đến quầy tính tiền nhanh đi! Không cần đâu, đóng gói luôn là được, lát nữa chúng ta mang đến sơn trang suối nước nóng ăn!” ‘Sao mà Trần Hạo không nhìn thấy sự khinh bí trong ánh mắt của bọn họ chứ? Nhìn Dương Huy thế này, ai lại còn tâm.trạng ngồi đây dùng cơm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng nếu vút cả bàn thức ăn Tây ở đây thì lại khá đáng tiếc.‘Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp và những người xung quanh nghe Trần Hạo nói xong.
Anh nợ em một câu yêu thương!
thì cười phụt “Mẹ nó, thẳng này bị ngốc à2” “Nghĩ mình là ai vậy? Ăn bữa cơm cũng phải đóng gói mà còn muốn đến sơn trang suối nước nóng dùng bữa?” “Chắng lẽ không biết một đĩa thức ăn trong suối nước nóng còn đắt hơn cả bàn thức ăn của họ hả? Ha ha..” “Có lẽ các người đẹp ban nấy bọn họ mời đã đi với người khác rồi nên mới muốn tìm kiếm sự tồn tại mà thôi. Sinh viên bây giờ.đúng là vì mặt mũi mà không quan tâm đến.
Anh nợ em một câu yêu thương!
hai chữ xấu hổ, chí biết khoác lác thôi!” Những người xung quanh thì thầm nhỏ to, cười nhạo mỉa mai.Làm đám người Dương Huy không thể không gãi đầu, cúi đầu không dám nói gì.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô phục vụ kia thì trợn mắt nhìn Trần Hạo: “Nếu như vậy thì trong các anh ai sẽ là người tính tiền?” “Để tôi để tôi! Dương Huy vội nói.‘Đừng xem thường bàn thức ăn này, khoảng chừng tám trăm đồng lận đấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn nửa tháng phí sinh hoạt của Dương Huy, Còn Trần Hạo thì cầm bao nilong gói thức ăn ở đây.Anh ngoảnh mặt làm ngơ lời mía mai của mọi người! “Rừm rừm rừm..” Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ba chiếc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
siêu xe gào thét.Dừng ngay trước cửa nhà hàng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Wow! Ba chiếc Rolls-Royee Phantom đó!” “Trời, ai vậy, cừ thế! Một chiếc thôi đã là mười triệu rồi” “Không những có xe mới cử thôi đâu, mọi người nhìn biển số xe đi!” Ba chiếc Phantom này, biển số xe đều là một dãy năm con 689.Chỉ riêng biển số xe thôi đã trị giá một hai triệu! Nhất thời, tất cả khách hàng trong sảnh lớn nhà hàng đều nhìn ra bên ngoài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng ngẩn ngơ.Nếu chủ nhân của chiếc xe đến đây dùng cơm, mình tự lên chào đón, có thể lọt vào mắt xanh của người đó không? Cô ta vội vã chỉnh sửa lại quần áo, sau đó rảo bước ra cửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn xem có phải ba người sẽ vào dùng cơm hay không Ba người bước xuống xe.Ba người này mặc vest màu đen rất gọn gàng, đeo kính râm và tai nghe.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giống như vệ sĩ của mấy ông lớn thường hay thấy trên tivi.Khí thế mạnh mẽ, cực kỳ trang nghiêm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Xin hỏi ba anh.” ‘Cô phục vụ xinh đẹp vội vã chào đón.Nhưng không biết tại sao, ba người đó không hề nhìn cô ta mà đi thẳng về phía Trần Hạo đang gói thức ăn “Cậu Trần!I/” Ba người khom lưng chín mươi độ, cung kính gọi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cái gì? Câu Trần?” “Người mà ban nấy ăn nói như tên ngốc, Vậy mà họ lại gọi nó là cậu Trần?” Tất cả mọi người trong sảnh đều cực kỳ ngỡ ngàng.Nhóm Dương Huy còn kinh ngạc hơn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lão Trần lại cừ đến vậy à? Mà lúc này, Trần Hạo mới gói xong phần thức ăn thừa.“Được rồi anh Huy, chúng ta đi xe đến sơn trang đi” “Cậu Trần, để chúng tôi xách đồ ạI” Mấy anh vệ sĩ vội vã chạy đến nhận bọc thức ăn trên tay Trần Hạo.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rồi sau đó nhóm Dương Huy đi theo Trần Hạo ra cửa như thể đang nãm mơ.“Cậu Trần… Cậu đi thong thả!” Lúc đi đến cửa, mặt của cô phục vụ xinh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
đẹp đã hơi xanh mét, vội vàng lễ phép nói Trần Hạo chí gật đầu.Đồng thời mặt hơi đo đỏ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cảm giác đứng giữa đám đông bị người khác nhìn châm châm đúng là ngượng chết mất! Mọi người nhanh chóng lên Phantom, đi đến sơn trang.Trên đường: Dương Huy nhịn không được hỏi Trần Hạo: “Lão Trần, chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Trần Hạo cảm thấy bây giờ mà ngả bài ngay thì vẫn còn hơi sớm nên chỉ nói: “Anh Huy, sau này tôi sẽ từ từ kế chuyện này cho mọi người nghe. Mọi người chỉ cần nhớ rằng, chúng ta là anh em, chuyện của cậu là chuyện của tôi, nhất định hôm nay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
ôi sẽ để cậu được nở mày nở mặt” Nhóm Dương Huy cũng không hỏi nhiều, chỉ kinh ngạc rồi gật gật đầu! Thoáng chốc đã đến sơn trang.Vốn dĩ tài xế nhận được nhiệm vụ đón Trần Hạo và bạn bè của anh đến phòng riêng dùng bữa, còn sắp xếp rất nhiều trò chơi giải trí Nhưng Trần Hạo nhìn nhóm người Dương Huy ở cùng với nhóm vệ sĩ, thật sự không thể thả lỏng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trên thực tế, chính bản thân Trần Hạo cũng có phần không thả lỏng được.Đến cửa, bảo tài xế thả họ xuống để họ đi về, nói họ sẽ chơi tự do ở sơn trang chút đã rồi sau đó mới đến dùng cơm! “Mẹ nó! Lão Trần, cậu khí phách quá đi, sơn rang này mà nói vào là vào!” Lý Duệ đi dạo trong sơn trang, không thế.
Anh nợ em một câu yêu thương!
không nể phục.“Ha ha, tôi quen giám đốc của họ! Hôm nay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
mấy anh em muốn chơi gì thì cứ chơi! Muốn chơi thế nào thì chơi thế đóI” Trần Hạo cười nói.*À! Tôi biết rồi, Tiểu Hạo, cậu quen giám.
Anh nợ em một câu yêu thương!
„ chẳng lẽ cậu cứu con gái người ta nên vì muốn cảm ơn, người ta cho cậu thẻ mua sắm cấp bậc chí tôn đúng không..” “Cũng xem như là có liên quan đi…” Bởi vì tấm thẻ đó là chị anh đã bảo Lý Chấn Quốc gửi bưu điện đến cho anh.Nhóm Dương Huy đều hiểu rõ rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lập tức cũng thoải mái vui chơi.Toàn bộ sơn trang cực kỳ lớn, bao trùm cả nửa ngọn núi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù phong cảnh bên ngoài sơn trang rất đẹp nhưng thật sự không có gì để chơi.Suối nước nóng thật thụ, nói dùng cơm trong trang viên mới là vị trí trung tâm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trần Hạo đã tương đối quen thuộc được.một ít, nói: “Chúng ta đi thắng vào trong đi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi thì tắm suối nước nóng!” “Tôi lên mạng thấy chẳng phải bên trong thu phí mà còn không cho vào sao?” Lý Duệ tò mò hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật ra có thể dạo chơi bên ngoài sơn trang là anh ấy đã rất thỏa mãn rồi.Phải biết rắng, cho dù là bên ngoài cũng không phải là nơi ai muốn vào cũng được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không sao!” Trần Hạo cười cười, tòa sơn trang này, mặc.dù là chị mở nhưng lại dùng chứng minh thư của anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nên tất nhiên anh cũng thấy thoải mái hơn.Từ bên ngoài đi vào bên trong phải đi qua một cây cầu cổ xưa, Lúc bọn Trần Hạo đi đến thì thấy đám người Triệu Nhất Phàm, giờ phút này bọn họ đang chụp hình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Mọi người nhìn kia, là đám người Trần Hạo! Họ vào bằng cách nào?” Lâm Kiều nhìn sang thì thấy bọn Trần Hạo đang đi đến, lập tức kinh ngạc nói.Gòn Triệu Nhất Phàm thì đang tán gấu với Trang Cường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe Lâm Kiều nói, cô ta nhíu mày, nhìn sang hướng đám người Trần Hạo, Quả nhiên là bọn họ.“Sao họ lại vào đây được?” Triệu Nhất Phàm hơi ngạc nhiên, hỏi
Anh nợ em một câu yêu thương!