**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 174 Oan gia ngõ hẹp.Chẳng lẽ là của Trần Hạo? Lại liên tưởng đến chuyện sạc dự phòng lần trước, bây giờ Mạnh Thái Như thật sự không thể không tin.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chắc chắn Trần Hạo có gì đó là lạ, chắc chẳn có rất nhiều chuyện giấu mọi người.Đúng vậy, lần thứ nhất đầu tiên biết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
th bị đưa đến khách sạn, có vẻ như Trần Hạo là người ‘Cho nên cứu mình kịp thời.Hơn nữa cô ta phát hiện ta sạc dự phòng của Trần Hạo trên xe của Lý Phi Hồng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn lần này, Trần Hạo lại là người đề kịp thời.iên biết tin, bốn người cũng được cứu ‘Thì lại phát hiện được áo khoác và điện thoại của Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vốn dĩ cho rằng mọi thứ do cậu Trần làm, nhưng lần này thì sao, cậu Trần không hề thiên vị mình mà là thiên vị Mã Hiểu Nam.Ai thân với Mã Hiếu Nam nhất, tất nhiên là Trần Hạo rồi? Còn nữa còn nữa! Lần trước Trần Hạo tức giận đánh phó chủ tịch hội sinh viên, kết quá cứ nhìn thái độ cung kính của trưởng khoa với Trần Hạo đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, không biết tự khi nào Trần Hạo bắt đầu trở nên giàu có, cực kỳ giàu cót Quan trọng nhất là, cậu Trần họ T/ần, mà Trần Hạo cũng họ Trần.Trời ơi Nếu Trần Hạo là cậu Trần thì mọi thứ đã được giái thích! Sắc mặt Mạnh Thái Như chợt trắng bệch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay cả nhóm Hàn Tư Dư cũng chợt hiểu ra vài chuyện.Mọi người đều rất sợ hãi “Chẳng lẽ Trần Hạo là cậu Trần? Cũng là anh Bình Phàm?“ Hàn Tư Dư sốt ruột thì thầm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không biết nhưng chín mươi phần trăm là cậu ấy rồi!” Mạnh Thái Như bất lực nói: “Nhưng các em đừng sốt ruột, chúng ta cứ âm thầm quan sát Trần Hạo đã, cho đến khi hoàn toàn xác định thân phân của cậu.rồi tính tiếp!” Mạnh Thái Như chỉ có thể nghĩ như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta cũng không thể nào ngờ, mình lại yêu Trần Hạo? Tóm lại bữa cơm này cực kỷ quái lạ, có một vài cô gái, lòng đang rối râm.Lại nói đến Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giờ phút này anh đã đến sơn trang lái chiếc RV cao cấp đi đón nhóm người quần gia cúa chị mình.Nghe nói đây là những người được gia tộc trực tiếp sắp xếp nên cũng có ít chỗ đứng trong gia tộc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo thì từ trước đến giờ chưa bao giờ được đi máy bay nên cũng không.biết khu vực đón ở sân bay thế nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng đâu thể cầm báng đứng trước cửa được đúng không? ‘Cho nên dứt khoát lái chiếc RV nâu đến cứa phía Bắc, đậu ở một nơi tương đối dễ thấy, dù sao cũng không được đậu giữa sân.Mà anh đã nói cho quản gia kia biết biển số xe thông qua số điện thoại mà chị anh để lại Nhưng mà, thoáng chốc Trần Hạo đã thấy hơi hối hận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có rất nhiều thanh niên dừng lại đây, đặc biệt là con gái, đều liên tục nhìn về phía bên này.‘Có vài người còn chụp hinh chiếc RV.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Trần Hạo đang ngồi trong xe cảm thấy rất ngại.Mà lúc này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ở cửa sân bay.“Ông nội, chẳng phải cậu Trần đã sắp xếp người đến đón chúng ta rồi sao? Người đâu?” Có bốn người bước ra Là một ông cụ tóc bạc chất phác đôn hậu đất theo một cô gái trẻ trung khoảng mười bảy mười tám tuổi Sau lưng họ còn có một cặp anh em song sinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi.Mặc vest nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất kiêu ngạo trên người họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Xem ra, hẳn là bảo vệ của hai ông cháu này.“Ừ ữ, cậu Trần sẽ sắp xếp người đến đây, đã nói biển số xe cho ông rồi, Thiên Long, Địa Hổ, hai cậu đi tìm thử xem!” vâng, bác Khang!” Hai vệ sĩ tìm kiếm khắp nơi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông nội, nghe nói thức ăn vặt của Kim Lãng là món đặc sắc nhất, cháu chưa.bao giờ được ăn, đợi lát nữa cháu đi ăn được không a?” Có vẻ như cô gái rất tinh nghịch nên cầu xin ngay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi, chúng ta sẽ ở Kim Lãng một khoáng thời gian, cháu muốn ãn gì cũng.được” Đúng lúe này, hai anh em Thiên Long, Địa Hổ đã trở lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rõ ràng đã tìm thấy chiếc RV đó rồi.Trước khi mọi người đến thì Trần Hạo đã đợi họ trước rồi Nhưng mà, Trần Hạo nghe cô gái bên cạnh ông cụ nói, phút chốc xấu hổ không dám tự giới thiệu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông nội, mọi người nói xem, có phải cậu Trần cũng rất đẹp trai hay không? Chị Trần Hiểu cực kỷ xinh nên chắc chắn cậu Trần cũng cực kỳ đẹp!” Chưa kịp bước đến đã nghe cô gái đó nói “Tất nhiên cậu Trần đẹp trai có khí chất rồi, nhưng mà Đóa Đóa, đợi lát nữa gấp.cậu Trần, cháu không được nói bây nghe chưa, cũng không được làm loạn. Cô ấy không phải công chúa con nhà giàu mà lại thương cháu như vậy, lỡ như cháu làm cậu Trần giận thì ông nội cũng không còn cách nào! Tính tùy hứng của cháu đấy!” “Cháu biết rồi, cháu đã nghe ngóng rồi, nghe nói cậu Trần rất khó chịu, hơn nữa cực kỳ hẹp hỏi, hình như cậu ấy còn có rất nhiều vợ nữa!” Cô gái thè lưỡi cười cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Con bé này, ông đánh miệng cháu bây.cháu nghe ở đâu đấy!” “Thì là mấy thẳng nhóc của những gia tộc khác ở Nam Dương lan truyền đó, họ nói cậu Trần sắp quay về gia tộc, sống ở Kim Lãng quen thói chơi bởi, hơn nữa còn làm rất nhiều cô gái mang thai! Ai làm lỗi với anh ta, anh ta sẽ làm người đó mang thai, cho nên cháu rất sợ anh tal” Cô gái sờ bụng mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ông thấy mấy thẳng nhóc thối đó không muốn sống nữa đó. Cậu Trần là người chúng nó có thể đoán mò được à, hơn nữa lại ăn nói hoang đường như vậy.‘Đóa Đóa, nghe cô chú nói, cậu Trần là người tốt! Mấy thắng nhóc đó nghe phong phanh rồi nói bậy bạ thôi, cháu đừng qua lại với chúng nó nữa!” “Chị ấy là chị ruột cúa cậu Trần mà, tất nhiên sẽ nói tốt cho cậu Trần rồi!” “Được rồi, con nhóc này, im miệng cho ông!” Bác Khang tức đến mức thổi râu trừng mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lập tức để ý đến Trần Hạo đang đứng bên cạnh, mặt đã đỏ rực.‘Còn Trần Hạo thì sao, bị cô ấy nói như vậy, xấu hổ không dám tự giới thiệu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuyện gì xảy ra? Sao mình lại trở nên như vậy? “Ha ha cậu em này, để cậu phải cười rồi, đây là cháu gái tôi, không hiểu biết về cậu Trần nhiều nhưng mà cậu cứ yên tâm, tuyệt đối không hề có ý sỉ nhục cậu Trần. Cậu là tài xế chuyên của cậu Trần hả?” Bác Khang cười hỏi Dù sao, đây là người của cậu Trần, mà cậu Trần thì là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, thân phận cao hơn Trần Hiểu nhiều.‘Cho nên, cho dù chỉ là tài xế của cậu Trần thì trong mắt mọi người, vẫn có địa vị cao, Huống chí, cháu gái mình lại dám miêu tả cậu Trần như vậy, hiển nhiên cậu tài xế này đã nghe thấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói thật, trong gia tộc này, có quá nhiều người đang thảo luận về cậu Trần.Cái gì cũng nói Có người nói cậu Trần khiêm tốn sống nội tâm, có người nói cậu Trần quen thói chơi bời! Có lời hay ý đẹp, cũng có những lời ác ý của những người gan dạ không sợ chết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao, là người thừa kế tương lai của gia tộc nhà họ Trần, chắc chắn sẽ bị bàn tán.“Hả? Ha ha, tôi.. Tôi không phải..” Trần Hạo gượng gạo cười cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất nhiên Trần Hạo nghe rõ những câu đó, nên xấu hổ không dám trực tiếp thừa nhận.Làm con gái người ta có thai, ai đắc tội với mình là sẽ làm người đó sẽ có thai Đừng nói là mình có chịu được hay không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu là thật, chắc chắn toàn bộ sinh viên nữ của Đại học Kim Lăng sẽ gặp rắc rối rồi, vì ai mà chẳng từng đắc tội với mình chứ! ‘Cho nên, nếu mình thừa nhận thì không khí ngượng ngập quá Cứ cười ha ha đi.Lúc này, cô gái reo lên: “Ha ha, vậy thì tốt quá, nếu anh là tài xế của cậu Trần, chắc chắn sẽ hiểu khu này, anh dân tôi đi ăn những món đặc sắc của Kim Lãng đi. Chắc chản anh sẽ rõ những nơi ăn uống chơi bời ở Kim Lăng đúng không?” Đóa Đóa vui vẻ hỏi Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ừ, cũng bình thường thôi!” Nói thật lòng, có một vài món ăn vặt đặc trưng của Kim Lãng, Trần Hạo chưa.bao giờ ấn thứ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc trước anh nào có tiền ăn đâu.“Ha ha ha, thế thì tốt, bây giờ đưa tôi đi đi!” Cô gái kêu lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi Đóa Đóa, cháu đừng nghịch nữa, tài xế đưa cháu đi ãn cơm thì ai sẽ lái xe đây?” Bác Khang cười hỏi “Hữ hữ, có anh Thiên Long với anh Địa Hổ mà. Ông nội, cháu mong chờ ngày này lâu lắm rồi đó, để anh tài xế này đi với cháu đi, yên tâm, hôm nay cháu sẽ mời!” “Được không? Nếu không, lúc gặp cậu Trần, cháu sẽ nói những lời đồn thổi về anh ta ra, cùng lầm thì cậu Trần làm cháu mang thai thôi! Hừ hữ!” ‘Đóa Đóa kêu lên.Bác Khang cũng không còn cách nào với đứa cháu gái này, cười nói: “Ây da, sợ cháu luôn đấy! Cậu em, thế này đi, chúng tôi có thể tìm được sơn trang suối nước nóng, để chúng tôi tự đi đi, cậu đi dạo với cháu tôi đi, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu Trần!” “Được!” Trần Hạo gãi đầu Haiz, vốn dĩ Trần Hạo muốn gặp người trong gia tộc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng không ngờ, hình tượng của mình lại là thế này.Nhưng nếu bây giờ mình đi ăn với Đóa Đóa thì các người gặp ai đáy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thôi bó đi, cứ thừa nhận là được.“Chào bác Khang, thật ra tôi là..” “Chính là cậu ta!” Lúc này, bên ngoài, có một giọng nói kinh ngạc của con gái vang lên, trong giọng nói còn có cám xúc phẩn khích! “Liêu Hồng, ai vậy!” “Hừ, cậu Từ, đây là người đã đánh em vào bệnh viện đó, anh ta và Bạch Tiểu Phi đã đánh em! Anh nói về nước sẽ báo thủ cho em, bây giờ người đó ở đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
rồi” Liêu Hồng nháy nhớt tung tăng, cặp mắt đó rực.Mà sau lưng cô ta, có một đám vệ sĩ đang mặc tây trạng, những chiếc xe sang trọng quý phái màu đen đang ngừng trước cửa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Thậm chí bên cạnh cô ta là một cậu ấm đeo kính râm, thu hút vô số ánh mắt của phái nữ, anh ta chính là Từ Vệ.“Mẹ nó, Liêu Hồng, em chắc chưa?” Từ Vệ ném kính râm, lạnh lùng nhìn về phía Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”