Mở Mắt Thành Tỷ Phú

Chương 36: 36: Kết Nhóm Làm Chung Chứ Không Phải Là Làm Thuê






"Tục ngữ có câu rất hay, người đầu tiên làm liều thì mới “ăn” nhiều, tôi thấy ý tưởng của giám đốc Tần rất khớp với suy nghĩ của tôi, cuộc gặp mặt nói chuyện lần này là rất cần thiết! Xem này, không phải bây giờ tôi và giám đốc Tần cũng đã ngồi cùng một chỗ, trò chuyện trực tiếp với nhau đấy sao?"
Cuối cùng Tần Kiệt cũng đã biết được động cơ của Châu Phàm rồi
Nói dông nói dài, quanh đi quẩn lại chẳng qua cũng chỉ là muốn có một cái tiền đồ rộng mở hơn.
Nhưng vẫn có một điều mà giám đốc Tần vẫn không hiểu được.
Nếu như Châu Phàm cũng nhìn trúng miếng bánh Nam Hồ này, anh ta hoàn toàn có thể tự đứng ra làm ăn riêng mà, tại sao cứ muốn hợp tác với Tần Kiệt chứ.
Lý do là gì nhỉ?
Có lẽ Châu Phàm cũng đã nhìn ra được Tần Kiệt đang nghĩ ngợi điều gì.
Anh ta bổ sung thêm:
"Thật ra, kế hoạch ban đầu của bản thân tôi là tự làm một mình, tất cả đều đã chuẩn bị xong cả rồi nhưng đáng tiếc kế hoạch ấy lại không theo kịp với những thay đổi!"
"Ồ? Sao vậy?", Tần Kiệt biết vấn đề mà mình đang quan tâm nhất đã tới rồi, lập tức dỏng tai lên nghe.
"Em gái tôi bị bệnh nên gia đình cần tiền gấp, nếu như tôi ra làm ăn riêng thì sẽ không đủ tiền, thế nên...."
Không cần phải nói quá nhiều Tần Kiệt cũng đã nghe hiểu hết.
Thật không ngờ Châu Phàm lại tìm tới mình, lại còn có nguyên nhân như vậy.
Như vậy xem ra, Châu Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa.
Hiếu thảo với bố mẹ.
Là một người anh rất có trách nhiệm với em gái.
Lại là một người tận tâm trong công việc.
Quả đúng là một nhân tài phù hợp.
Nhưng người mà Tần Kiệt muốn là một nhân tài quản lý để làm việc ổn định lâu dài.

Chứ không phải là một nhân tài vì người nhà bị bệnh nên phải tạm thời chịu thiệt làm việc cho mình.
Nếu như anh nhận Châu Phàm vào làm, đến một ngày nào đó, em gái của anh ta khỏi bệnh, thời kỳ khó khăn cũng trôi qua, lúc ấy anh ta yêu cầu rời đi thì mình phải làm sao?
Chẳng lẽ phải tìm người mới một lần nữa?
Không được.
Tần Kiệt không cho phép tình huống như vậy xảy ra.
"Tôi cũng đã hiểu được tình hình của giám đốc Châu.

Nói thật thì dù xét về nhân phẩm hay tài hoa, giám đốc Châu đây đều rất ưu tú, tôi rất tán thưởng!"
"Cảm ơn!"
"Nhưng ...", lời nói của Tần Kiệt lại đột nhiên thay đổi, anh nhún vai một cái có chút bất đắc dĩ: "Tôi vẫn không thể mời giám đốc Châu đến công ty chúng tôi làm việc được!"
"Hả?", Châu Phàm ngẩn người, hơi khó hiểu, dù sao mình đã vô cùng thẳng thắn nói ra tất cả mọi chuyện với Tần Kiệt.
Trên phương diện nghiệp vụ, có thể nói anh là người tận tâm cống hiến hết sức lực cho ông chủ.
Theo lý thì Tần Kiệt không nên từ chối như vậy chứ.
Nhưng tại sao Tần Kiệt lại vẫn từ chối?
"Cho tôi biết lý do được không?", Châu Phàm nhìn Tần Kiệt.
Tần Kiệt uống một ngụm trà sữa, rồi nói với giọng thản nhiên: "Bởi vì giám đốc Châu đây quá tài giỏi!"
"Tài giỏi cũng là cái tội sao?", Châu Phàm có chút khó hiểu, không hợp lý chút nào.
"Không, giám đốc Châu, anh hiểu sai ý tôi rồi! Tài giỏi tất nhiên là không phải tội rồi!", Tần Kiệt vẫy ngón tay: "Ý của tôi là siêu thị và khu vui chơi bạt nhún của tôi vừa mới thành lập, trước mắt, người tôi cần là một tổng giám đốc chuyên nghiệp có thể làm việc lâu dài, ổn định và an phận, giúp tôi quản lý công việc, chứ không phải là rồng chơi bãi cạn, chỉ tạm thời ẩn mình cam chịu, giám đốc Châu anh hiểu ý tôi chứ?"
Châu Phàm không phải kẻ ngốc, anh ta vừa nghe là đã hiểu ngay.

Nói thật thì, anh ta quả đúng là người không biết an phận.
Ngay từ khi tốt nghiệp đại học xong, anh ta vẫn luôn ấp ủ một kế hoạch, sau khi tích lũy kinh nghiệm thì sẽ tự mình gây dựng cơ nghiệp riêng.
Gây dựng một giang sơn thật sự thuộc về mình.
Cuộc sống như vậy mới thật sự là thứ mà anh ta mong muốn.
Sỡ dĩ anh ta lựa chọn hợp tác với Tần Kiệt thật sự chỉ là phương án tạm thời như những gì Tần Kiệt nói.
Không gắn bó lâu dài.
Dù sao, bản thân anh ta cũng tài năng hơn người, kinh nghiệm trong ngành lại phong phú, sao có thể cam chịu làm thuê cho một ông chủ tư nhân nhỏ được chứ?
"Tôi hiểu ý của giám đốc Tần rồi.

Cảm ơn giám đốc Tần đã cho tôi cơ hội được trò chuyện với anh như thế này!"
Châu Phàm biết dù có nói thêm điều gì nữa cũng vô ích, đành phải tìm một lý do thoái thác rồi chuẩn bị rời đi.
Chỉ có điều anh ta vừa mới đứng dậy, câu nói "đợi chút" của Tần Kiệt đã vang đến bên tai.
"Không biết giám đốc Tần còn có điều gì muốn nói với tôi, tôi xin rửa tai lắng nghe!", Châu Phàm nói.
"Đừng vội đi, ngồi xuống đã rồi nói!", Tần Kiệt vừa cười vừa nói.
"Ừm!," Châu Phàm từ từ ngồi xuống: "Giám đốc Tần, anh có thể nói rồi!"
"Thật ra, trên thế giới này có hai kiểu hợp tác! Một kiểu chính là anh làm công cho tôi, tôi trả lương cho anh! Còn một kiểu nữa chính là kết nhóm làm ăn chung! Thứ mà tôi muốn nói với anh bây giờ chính là kiểu thứ hai!", Tần Kiệt nói
"Kết nhóm?", ánh mắt của Châu Phàm sáng lên, thấy hứng thú: "Không biết giám đốc Tần định làm chung như thế nào?"
Tần Kiệt biết Châu Phàm đã nghe lọt tai kiến nghị này của mình, anh ta cũng dao động rồi.
Anh biết Châu Phàm vẫn không cam lòng nếu không khi nãy anh ta đã không ngồi xuống mà lập tức rời đi rồi.

Anh ngừng một lát rồi nói: "Tôi có một ý tưởng muốn nói với giám đốc Châu! Hiện giờ tôi vẫn đang đi học, nhiều lúc không tiện xuất hiện ở siêu thị và khu bạt nhún!"
"Nếu như hợp tác làm ăn chung, tôi bỏ tiền vốn, còn giám đốc Châu thì bỏ năng lực quản lý.

Tiền kiếm được trong hai năm đầu, giám đốc Châu có thể nắm được 30% tổng lợi nhuận".
"Đến lúc đó, nếu như giám đốc Châu vẫn muốn tiếp tục ở lại, thì kể từ năm thứ ba, 30% lợi nhuận đó, chúng ta có thể định giá thành cổ phần cố định tương ứng.

Lúc đó siêu thị Kiệt Tuyết sẽ thật sự có phần của giám đốc Châu rồi!"
"Cứ như vậy, giám đốc Châu không chỉ có thể dựa vào lợi nhuận của Tần Tuyết vượt qua thời kỳ quá độ, còn có thể mượn nền tảng Kiệt Tuyết này để thực hiện hoài bão cao cả trong lòng của anh.

Có thể nói là một công đôi việc!"
"Không biết đề nghị này của tôi, giám đốc Châu có cảm thấy khả thi không? Nếu như giám đốc Châu thấy được thì chúng ta có thể kí kết hợp đồng.

Nếu như không được, tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác!"
Nói xong, Tần Kiệt lặng lẽ nhìn Châu Phàm.
Giao lại quyền quyết định cho anh ta.
Anh bình tĩnh không gấp gáp vội vàng.
Dù sao thì dục tốc thì bất đạt.
Sau khi Châu Phàm nghe thấy vậy thì cũng yên lặng một lúc.
Anh ta từ từ suy ngẫm về từng câu mà Tần Kiệt nói khi nãy.
Suy xét xem trong lời đề nghị của Tần Kiệt có mặt có lợi cũng có mặt không có lợi đối với anh ta.
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút.
Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng Châu Phàm đã đưa ra quyết định.

"Được, tôi chấp nhận kiến nghị của giám đốc Tần.

Cứ quyết định vậy đi!"
Anh ta đồng ý với Tần Kiệt, không chỉ bởi vì lời hứa hẹn sau ba năm sẽ cho anh ta cổ phần tương ứng của Tần Kiệt.
Mà còn bởi vì Tần Kiệt và anh ta có cùng chung một hoài bão.
Từ trong lời nói của Tần Kiệt, Châu Phàm có thể nghe ra được Tần Kiệt thật sự muốn ăn sâu bén rễ vào ngành siêu thị và khu vui chơi bạt nhún này, muốn gây dựng một sự nghiệp thật sự.
Có thể hợp tác cùng làm ăn với người có chung chí hướng há chẳng phải là làm một ăn mười sao?
Ngoài ra, cũng giống như Tần Kiệt nói.
Tần Kiệt vẫn là một sinh viên đại học, còn chưa tốt nghiệp nữa.
Lại có mắt nhìn giống anh ta, nhìn trúng được khu nội thành mới Nam Hồ.
Có thể thấy Tần Kiệt rất có tầm nhìn.
Là một người đáng để hợp tác làm ăn.
Hơn nữa, bản thân anh ta bây giờ tuy nói là đứng đầu thành phố Cánh Lăng.
Nhưng dù sao Cánh Lăng cũng chỉ là thành phố cấp huyện, so với thành phố lớn nhất Hoa Trung - Thành phố Hán thì căn bản chẳng đáng để so bì.
Bất luận về kinh tế hay về triển vọng phát triển tương lai, căn bản là không cùng một đẳng cấp.
Nếu muốn đột phá vượt qua giai đoạn khó khăn này, chỉ dựa vào thăng cấp lên chức bình thường thì không biết phải đến năm tháng nào.
Trong cái thời đại làm giàu cấp tốc này, Châu Phàm tự hỏi bản thân, bản thân anh ta không đợi được lâu đến vậy.
Cứ do dự mãi ngược lại sẽ càng thêm rối.
Nếu không chờ được, vậy cần phải đưa ra lựa chọn, kiên quyết một chút.
Hợp tác với Tần Kiệt một lần cũng không sao.
----------------------------