Mở Mắt Thành Tỷ Phú

Chương 13: 13: Phân Hóa






Phú nhị đại Vương Tinh nhận được hợp đồng thì xem qua một lượt.
Ở dưới cùng có chữ ký của 28 người quản lý ký túc xá của ĐH Hồ.
Trong đó là nội dung liên quan đến hợp đồng hợp tác thu mua đồ phế liệu với Tần Kiệt.
Cậu ta ngay lập tức hiểu ý của Tần Kiệt.
“Sao rồi? Bây giờ thì tin tôi rồi chứ?”, Tần Kiệt lấy lại hợp đồng, nhìn về phía Trương Lâu béo: “Nhặt rác tuy rằng không lấy gì làm hãnh diện, nhưng mà có thể kiếm tiền”.
“Năm đó kinh doanh cá thể lúc đầu không phải cũng bị người khác xem thường à? Kết quả thì sao? Nổi tiếng khắp miền nam, bắc Đại Giang, nhận được sự ủng hộ của toàn thể nhân dân”.
“Lâu Tiểu, cậu lúc nãy không phải hỏi tôi mua đồ phế liệu với việc cậu có người yêu hay không thì có liên hệ gì à?”
“Bây giờ tôi nói với cậu là có mối liên hệ mật thiết.

Chỉ cần cậu vào đội chúng tôi.

Chúng ta sẽ làm cho mối làm ăn này lớn hơn”.
“Không nói là quá lớn, một năm tầm khoảng 300 ngàn tệ không thành vấn đề”.
“Khi có đủ vốn rồi, chúng ta lại mở rộng.

Việc gì phải lo tương lai cậu không có tiền nữa?”
“Khi ví cậu đã có nhiều tiền, việc gì phải lo không có vợ? Lâu Tiểu, cậu thấy có đúng không?”
“Đúng!”
Trương Lâu béo vỗ mạnh vào chân nói: “Ý kiến hay.

Một tháng không cần kiếm được 20 ngàn tệ, chỉ cần 10 ngàn tệ thì một năm cũng kiếm được 120 ngàn tệ.

Đến lúc đó, muốn tìm người yêu đúng là quá đơn giản.

Được, Kiệt Tiểu, tôi làm cùng cậu!”
“Phải như thế chứ.

Đại trượng phu, có tiền, lo gì không tìm được vợ?”
Tần Kiệt và Trương Lâu béo bắt tay nhau.
Anh nhìn về phú nhị đại Vương Tinh và Khương Tiểu Nha.
“Tinh Tiểu, Tiểu Nha, hai cậu cũng gia nhập nhé.

Tổ bốn người chúng ta trở thành 4 kiếm hiệp ở ĐH Hồ trong lĩnh vực kinh tế.


Được không?”
Tần Kiệt xúc động nói.
“Kiệt Tiểu, hoàn cảnh gia đình tôi như thế nào cậu không phải là không biết.

Mua bán phế liệu tuy rằng có thể kiếm tiền nhưng cũng rất mất thể diện, không phải là kế hoạch lâu dài.

Tôi mà làm cùng cậu, không may bố mẹ tôi biết, không đánh chết tôi mới lạ?”
“Thôi vậy.

Cậu và Lâu Tiểu muốn làm thì làm đi.

Tôi không làm cùng các cậu.

Đương nhiên vẫn câu nói đó, nếu như thiếu tiền vốn, chỉ cần tìm đến tôi.

Tôi nhất định sẽ giúp các cậu!”
“Ồ, thế à!”
Trong mắt Tần Kiệt lộ ra vẻ thất vọng.
Lúc đầu anh cho rằng kiếm được tiền thì có thể khiến Vương Tinh thay đổi ý nghĩ.
Nhưng anh không ngờ rằng Vương Tinh lại xem thường phi vụ làm ăn này như vậy.
Nhưng điều này cũng dễ hiểu bởi vì cậu ấy sinh ra trong gia đình giàu có, tài sản của nhà cậu ấy phải lên tới mấy chục triệu tệ.
Coi thường cũng không lấy làm gì lạ.
Nghĩ đến đây, anh bỗng hiểu ra.
Nhìn về phía Khương Tiểu Nha kính cận: “Tiểu Nha, còn cậu? Đồng ý ra nhập đội chúng tôi không?”
“Tôi à …”, Khương Tiểu Nha kính cận liếc mắt về phú nhị đại Vương Tinh, do dự một chút: “Kiệt Tử, nói thật với cậu, nhìn thấy cậu có thể kiếm được nhiều tiền, tôi cũng thấy vui.

Nhưng tính cách của tôi cậu cũng không phải là không hiểu.

Không thích náo nhiệt, chỉ thích yên tĩnh đọc sách.

Vì vậy …”
“Tôi biết rồi”, Tần Kiệt có phần hơi thất vọng.
Nhà Vương Tinh có tài sản hàng triệu tệ không làm là điều dễ hiểu.
Hoàn cảnh gia đình của Khương Tiểu Nha thì khó khăn nhất trong các bạn cùng phòng ở ký túc xá.

Mà cũng không làm cùng…
Nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng, anh cũng không thể ép buộc được.
“Được rồi, cậu nói đúng.

Không làm thì không làm.

Nhưng mà Tinh Tử, Tiểu Nha, tôi còn có việc này, muốn các các cậu giữ bí mật giúp tôi!”, Tần Kiệt do dự nói tiếp.
“Ừ, việc gì thế, cậu nói đi!”, phú nhị đại Vương Tinh nói.
“Những người biết việc tôi và các dì quản lý ký túc xá làm công việc mua phế liệu không nhiều, bây giờ tôi tạm thời cũng không muốn cho người khác biết, hy vọng các cậu có thể giữ bí mật giúp tôi và Lâu Tử được không?”
Tần Kiệt nói.
“Cái này thì được”, Vương Tinh hứa.
“Tôi cũng thế!”, Khương Tiểu Nha cũng nói.
“Được.

Hai cậu đã nói thế thì tôi cũng yên tâm rồi.

Có thời gian tôi sẽ mời các cậu đi ăn!”, Tần Kiệt tươi cười nói.
“Ô dê”
……
Vào lúc tối muộn.
Các bạn cùng phòng trong ký túc xá đang say giấc mộng.
Tần Kiệt lại không tài nào ngủ được.
Trong đầu luôn nghĩ về đến việc Vương Tinh và Khương Tiểu Nha từ chối làm cùng mình.
Hai người bọn họ không làm cùng, nguyên nhân là việc thu mua đồ phế liệu không lấy gì làm hãnh diện, không phải việc mà sinh viên nên làm.
Ngoài ra, từ trong lời nói của Vương Tinh, Tần Kiệt cũng hiểu ra ý tứ khác trong lời nói của cậu ấy.
Thu mua đồ phế liệu không thể làm lâu dài mà chỉ có thể làm tạm thời thôi.
Việc lớn không thể chỉ làm việc này.
Việc lớn.
Đúng vậy.
Tự mình muốn gây dựng việc lớn, chứ không phải chỉ làm việc nhỏ này.
Nhưng có đúng là thu mua đồ phế liệu không thành việc lớn được không?
Tần Kiệt thấy rằng phải nghiên cứu kỹ về vấn đề này.

Một đêm trôi qua rất nhanh.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Hôm nay là thứ hai, buổi sáng được nghỉ.
Tần Kiệt ngủ dậy hơi muộn.
Khi anh ngủ dậy, ngoài Trương Lâu béo vẫn ở trong phòng, Khương Tiểu Nha và Vương Tinh không biết đã đi đâu rồi.
“Kiệt Tử, dậy rồi à?”, Trương Lâu béo lại gần.
“Ừ.

Sao cậu không ra ngoài chơi?”, Tần Kiệt hỏi vu vơ.
“Ừ… Tôi thất tình rồi, còn có thể đi đâu bây giờ!”, Trương Lâu béo lắc lắc đầu, có chút thẹn thùng.
“Ừ, là do tôi lỗ mãng”, Tần Kiệt nói lời xin lỗi rồi xuống khỏi giường: “Đợi tôi chút nhé, tôi sẽ đưa cậu đến nơi này!”
“Đâu thế? Thu gom đồ phế liệu à?”, từ tối hôm qua biết đến việc nhặt phế liệu có thể kiếm nhiều tiền, cậu ta đã rất xúc động, nghe Tần Kiệt muốn đưa mình đi, đương nhiên là muốn đi ngay.
“Không phải, lát tới nơi cậu sẽ biết thôi! Đợt lát là biết!”
Nói xong, Tần Kiệt đi đánh răng rửa mặt.
Trương Lâu béo biết được không phải là đi thu gom đồ phế liệu thì có chút gì đó thất vọng.
Cậu ta quay trở lại giường của mình
Một lúc sau.
“Lâu Tử, đi thôi”.
“Đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết!”
“OK!”
Mười lăm phút sau.
Tiệm cắt tóc Lượng Lượng truy lạc ở ĐH Hồ.
“Tiệm cắt tóc?”
Trương Lâu béo sững sờ, tay sờ lên đầu: “Kiệt Tử, tóc của tôi cũng không dài.

Cậu rủ tôi đến đây làm gì?”
“Con người đẹp là dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên.

Đừng nói nhiều nữa, nghe tôi đi, vào thôi.

Sẽ không làm cậu thất vọng đâu”.
“Tôi chưa cần phải cắt tóc”, Trương Lâu béo có chút miễn cưỡng.
“Đừng có lằng nhằng, bảo cậu vào thì cứ vào.

Có bắt cậu phải trả tiền đâu!”
Tần Kiệt đẩy Trương Lâu béo tiến vào.
“Mấy người?”, một thợ cắt tóc đi đến hỏi.
“Hai người!”, Tần Kiệt nói.
“Đi theo tôi!”

Rất nhanh, Tần Kiệt và Trương Lâu béo ngồi xuống.
“Xin chào, các cậu muốn cắt kiểu tóc gì?”
Thợ cắt tóc hỏi ý kiến của Tần Kiệt và Trương Lâu
“Cắt hết tóc hai bên và đằng sau, ở trên thì cắt để lại ít, tóc mái ngắn, chải về hai bên.

Nhưng mà hai người phải khác nhau một chút.

Tóc phía bên tai trái phía dưới tôi cắt một hình No.1, còn anh ấy cắt một hình No.2.

Hiểu ý tôi chứ?”
“…”
Nghe xong lời Tần Kiệt nói, thợ cắt tóc và Trương Lâu béo đều sững sờ.
Kiểu tóc mà Tần Kiệt nói, còn chưa nghe thấy bao giờ.
“Biểu cảm của hai người là sao? Tôi nói như thế vẫn chưa rõ à?”, Tần Kiệt nói.
“Kiệt Tử, cậu quyết định cắt như thế thật hả?”, Trương Lâu béo nghiêng đầu về phía Tần Kiệt thăm dò.
“Đúng vậy, cậu này, cậu có chắc chắn không?”, thợ cắt tóc kinh ngạc nói.
Anh ta là thợ cắt tóc cơ mà.
Anh ta biết rõ những kiểu tóc hot bây giờ.
Kiểu tóc mà vị khách này vừa miêu tả, anh ta chưa nghe thấy mà cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Anh ta cảm thấy Tần Kiệt là một người không theo kịp trào lưu, không biết nói gì cho phải.
“Đúng vậy, cứ làm theo lời tôi bảo”, Tần Kiệt nghe thấy thợ cắt tóc và Trương Lâu béo có gì hoài nghi thì nói thêm.
Anh mới nhớ ra rằng bây giờ mới là năm 2007, kiểu tóc anh nói vừa rồi, thời gian này còn chưa xuất hiện.
Chẳng trách lại kinh ngạc.
“Được rồi.

Đấy là cậu nói nhé.

Tí nữa mà hối hận, đừng bảo là tôi cố ý chơi cậu!”, thợ cắt tóc liên tục nhắc nhở anh, nhằm tránh trách nhiệm.
“Được, tôi sẽ không hối hận, anh cứ cắt theo tôi nói là được!”
“Được rồi.

Tôi bắt đầu đây! Hy vọng anh sẽ không hối hận!”
Tần Kiệt: “…”
Trong lòng phỉ báng.
Ông tôi ơi.
Dài dòng quá.
Bao giờ mới xong đây?
----------------------------