Mở Mắt Thành Tỷ Phú

Chương 12: 12: Không Tin Tần Kiệt






Hu hu hu ~
Khi Tần Kiệt vừa mở cửa thì nghe thấy tiếng khóc của Trương Lâu.
Anh có chút ngạc nhiên.
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Mấy phút trước không phải cậu ấy vẫn nhắn tin cho mình bình thường đấy sao?
Mới qua một hồi mà giờ lại ngồi đây khóc lóc như đàn bà thế này?
“Tinh Tử, Tiểu Nha, tên béo xảy ra chuyện gì vậy? Khóc cái mẹ gì thế?”, Tần Kiệt hỏi.
“Kiệt Tử ơi, sao giờ cậu mới về? Tôi đau lòng chết mất!”
Trương Lâu béo nhìn thấy Tần Kiệt thì xoay người ôm lấy anh.
Khóc sướt mướt như hoa lê trong mưa vậy.
Tần Kiệt bị dọa cho đờ đẫn.
Xảy ra chuyện vậy?
Tần Kiệt chỉ vào Trương Lâu rồi liếc mắt nhìn về phía Tiểu Nha và phú nhị đại Vương Tinh, ý muốn hỏi Trương Lâu béo rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Phú nhị đại Vương Tinh chậm rãi mở miệng nói hai chữ ‘Thất tình!’
“…”
Tần Kiệt ngẩn người.
Lúc này kí ức trong đầu anh chợt ùa về
Lúc trước, Trương Lâu béo có thích Doãn Văn Văn lớp bên cạnh.
Ban đầu hai người họ là cặp đôi kiểu mẫu điển hình rất tình cảm, luôn khiến Tần Kiệt bọn họ phải ghen tị.
Nhưng quãng thời gian tốt đẹp đó lại không kéo dài được bao lâu.
Vào năm 3 đại học, Doãn Văn Văn phải lòng một phú nhị đại.
Dứt tình với Trương Lâu béo.
Không  ngờ lịch sử lại tái hiện, cảnh tượng này một lần nữa lặp lại.
"Kiệt Tử à, người anh em của tôi! Số tôi sao mà khổ thế này, cậu nói xem tôi nên làm gì bây giờ? Hu hu ~”
Trương Lâu béo khóc lớn với vẻ mặt buồn bã.
Tần Kiệt cạn lời rồi.

Đường đường là một người đàn ông to con, giờ lại ngồi đây ôm mình khóc.
Còn ra thể thống mẹ gì nữa.
Có chút bất lực, Tần Kiệt vỗ vào lưng Trương Lâu béo nói: "Chỉ là bị một người phụ nữ đá thôi mà, tìm người khác là được.

Là đại trượng phu thì sợ gì không tìm được vợ?"
“Hả?”
Phú nhị đại Vương Tinh và Tiểu Nha nghe xong liền ngẩn người ra, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cứ tưởng nghe nhầm chứ.
Vẻ mặt của họ như thể đang nói chuyện.
Anh, anh à.

Anh thật sự không biết sao?
Anh biết rõ phụ nữ là vết sẹo trong tim Trương Lâu béo mà anh vẫn phun ra câu này???
Đây không phải là cố tình rắc muối lên miệng vết thương của người ta sao?
Nhưng mà.
Tiếng khóc của Trương Lâu béo đột ngột dừng lại.
Cậu ta đập mạnh vào chân và hét lên: “Đúng vậy, là đại trượng phu thì sợ gì không tìm được vợ.

Người phụ nữ này không còn thì có thể tìm người phụ nữ khác!”
“…”
Vương Tinh và Tiểu Nha, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cảm thấy có chút bất lực.
Như vậy cũng được sao?
Tần Kiệt đắc ý hướng về phía Vương Tinh và Tiểu Nha giơ tay ra hiệu chữ OK.
Điều này có nghĩa là nhìn thấy chưa, tôi đã ra tay thì phải khác, có cái mẹ gì rắc rối đâu.
Nhưng mà.
“Kiệt Tử, chuyện tôi tìm bạn gái thì phải nhờ cậu rồi, cậu phải giúp tôi tìm một cô đấy nhé!”
Phụt!
Vương Tinh và Tiểu Nha suýt chút nữa phun hết nước ra ngoài.
Sắc mặt của Tần Kiệt xanh mét.
Cử chỉ tay OK vẫn còn chưa hạ xuống.
Trương Lâu béo lại yêu cầu mình như thế.
Đúng là đáng ghét.
Tần Kiệt tỏ vẻ khó xử.
“Kiệt Tử, cậu nói điều gì đó đi”, Trương Lâu béo lắc lư tay của Tần Kiệt.
“Ực…”
Tần Kiệt không nói nên lời.
Chết tiệt!
Đến bạn gái mà tôi còn phải tìm giúp cho cậu.
Trên đời nào có việc như vậy.
Tình tiết ở kiếp trước, hình như không phải như vậy mà, chẳng lẽ lại là hiệu ứng cánh bướm?
Tần Kiệt gãi gãi đầu, đột nhiên 2 mắt sáng bừng lên.
“Lâu Tử, có phải Doãn Văn Văn đi theo phú nhị đại không?”
“Ừ”, Trương Lâu béo gật gật đầu.
“Cậu có muốn tìm một cô gái xinh đẹp hơn Doãn Văn Văn để thể hiện với cô ta không?”, Tần Kiệt hỏi.
“Hả?”, Trương Lâu béo sững sờ tưởng nghe nhầm, nói: “Kiệt Tử, tôi có thể sao?”
“Đương nhiên có thể rồi! Nhưng tôi phải nhắc trước là…”
Nói được một nửa thì Kiệt Tử dừng lại không nói tiếp...
Trương Lâu béo giờ đã sốt ruột lắm rồi.

“Kiệt Tử, người anh em tốt, đừng thừa nước đục thả câu nữa.

Cậu nói đi, tôi phải làm thế nào để tìm được một cô gái đẹp hơn Doãn Văn Văn?”
“Có nhiều tiền hơn tên phú nhị đại kia!”, Tần Kiệt nói.
“…”
Trương Lâu béo không nói nên lời.
“Kiệt Tử, cậu đang mang tôi ra làm trò đùa đấy à? Anh em như thế hả?”, Trương Lâu béo buồn bực trừng mắt nhìn Tần Kiệt.
Ai nói tôi đem cậu ra trêu đùa?
Tần Kiệt lắc lắc đầu nói: "Bây giờ tôi đang làm gì, cậu biết không?"
“Biết chứ, thu gom đồ phế liệu, thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi tìm bạn gái?”, Trương Lâu béo ù hết cả đầu.
"Có liên quan hay không chúng ta tạm thời không nói đến nữa.

Trước tiên, cậu đoán xem trong 7 ngày tôi kiếm được bao nhiêu tiền?”, Tần Kiệt cười nói.
“Hừ.

Thu gom đồ phế liệu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”, Trương Lâu béo tỏ vẻ không thèm tranh luận.
Ở những năm này, việc thu mua đồ phế liệu không có gì lạ cả.
Tần Kiệt duỗi ra 6 ngón tay "số này đây!".
“60?”, Trương Lâu béo tỏ vẻ coi thường.
“Không phải, cậu đoán lại đi!”, Tần Kiệt lắc lắc đầu.
“Không phải là 6… 600 chứ?”, giọng điệu của Trương Lâu béo bắt đầu thay đổi.
“Không phải, cậu tiếp tục đoán đi!”, Tần Kiệt lại lắc lắc đầu.
“Hả? Vẫn không phải? Vậy, vậy là bao nhiêu?”
Đúng lúc này, không chỉ có Trương Lâu béo, mà cả Vương Tinh và Tiểu Nha cũng tò mò muốn biết.
“Hơn 6000 tệ!”, Tần Kiệt nói.
“Cái gì? 7 ngày mà kiếm được hơn 6… ngàn?”
Trương Lâu béo và Tiểu Nha hít sâu một hơi.
Ánh mắt của phú nhị đại Vương Tinh cũng lóe sáng, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bình thường.
Tần Kiệt cười rồi móc ví lấy ra từng tờ, từng tờ 100 tệ đưa qua đưa lại trước mặt ba người.
“Cụ thể mà nói, tôi đã kiếm được tổng cộng 6260 tệ, vừa rồi tôi đã giúp Ôn Thanh Thanh một việc tiêu mất 600 tệ, giờ còn lại 5660 tệ!”
“…”
Trương Lâu béo và Tiểu Nha, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, thần sắc choáng váng.
Trương Lâu béo chấn động giương mắt không nói nên lời rồi xoay đầu khó khăn nhìn Tần Kiệt.

“Kiệt, Kiệt Tử, nhặt ve chai, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”
Sinh viên đại học vốn coi thường nghề lượm ve chai, tưởng rằng nghề này chỉ để kiếm sống cho qua ngày.
Nhưng không ngờ nghề lượm ve chai lại tuyệt vời như vậy.
Fuck!
Mẹ nó, đây là thói đời gì vậy...
Từ lúc nào lượm ve chai lại có thể kiếm ra nhiều tiền như thế chứ.
Cậu 7 ngày kiếm được hơn 6000 tệ, trung bình một ngày gần 1000 tệ rồi, còn một tháng? Chẳng phải là hơn 20 ngàn tệ rồi sao?
Ở thời đại này, mức lương bình quân của người lao động trong các doanh nghiệp nhà nước chỉ hơn 2000 tệ.
Với mức thu nhập hàng ngày là 1000 tệ và thu nhập hàng tháng là 20 ngàn tệ, vậy tức là gấp gần chục lần thu nhập của người lao động trong các doanh nghiệp nhà nước.
Aigu~
Cả hai nuốt nước bọt.
Trong khoảng thời gian dài vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Phú nhị đại Vương Tinh dừng lại chút rồi khẽ cau mày: "Kiệt Tử, số tiền này cậu thật sự kiếm được từ nghề lượm ve chai hay chính là số tiền mà chúng tôi cho cậu vay, giờ cậu đặc biệt muốn đem ra dùng để an ủi Trương Lâu?”
“…”
Trương Lâu béo và Tiểu Nha sửng sốt, sau đó trên mặt họ hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Đúng vậy.

Kiệt Tử, không phải như lời Vương Tinh nói đấy chứ?”
Tần Kiệt có chút bất lực.
Tất nhiên anh biết tại sao Vương Tinh lại nói như vậy.
Hoàn cảnh gia đình Vương Tinh khá giả nên khinh thường nghề lượm ve chai, nghi ngờ như vậy là điều đương nhiên.
“Mọi người đợi tôi chút!”
Nói xong, Tần Kiệt đi tới chiếc bàn đầu giường của anh rồi lấy ra một bản hợp đồng.
Đưa cho Vương Tinh xem.
----------------------------