Mở Màn Lưu Đày Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 36: Chương 36





Ở trong tẩm cung hoàng hậu, đều dựa theo vị trí để sắp xếp chỗ ngồi, Tô Oản Nhan chỉ là một chính thê của vương gia, đến hậu cung này, cũng không có vị trí của nàng.

Tô Oản Nhan nhìn ghế nhỏ đặt ở cuối cùng kia, trực tiếp cự tuyệt nói: "Hoàng hậu nương nương, ta chỉ tới thỉnh an ngài, thỉnh an xong là phải đi, dù sao Vương gia trong phủ còn chờ ta trở về chiếu cố!"
"To gan, Hoàng hậu nương nương ban thưởng chỗ ngồi, ngươi cũng dám không ngồi?" Lại có một vị phi tử nhảy ra, lần này trực tiếp chỉ trích Tô Oản Nhan không biết điều.

Tô Oản Nhan nhếch miệng, nhìn về phía hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hỏi đến hết sức nghiêm túc, "Xin hỏi hoàng hậu nương nương, đây là! tẩm cung của ngài sao? Sao chủ cung như ngài còn chưa có nói, liền bị người ta ba lần bảy lượt nhảy ra đoạt lời rồi?"
Tô Oản Nhan nói xong, còn che miệng cười cười.

"Làm càn! " Đức phi tức giận vỗ ghế, muốn đứng lên.

Hoàng hậu nghe vậy, cũng biến sắc, ba lần bảy lượt bị người đoạt câu, nàng tất nhiên là mất hứng, nàng mặc dù quý vì Hoàng hậu, lại bởi vì Thái tử vô tài, không được Hoàng thượng sủng ái, cũng bị chèn ép.


Nếu không phải thế lực mẫu tộc nàng cường đại, đừng nói hậu vị trung hoàng của nàng, chỉ sợ ngay cả vị trí thái tử, đều phải chắp tay nhường người.

Người càn rỡ mơ ước vị trí của hai mẫu tử bọn họ nhất, chính là Đức phi.

"Đức phi, có người ngoài ở đây, cũng đừng diễn mấy tiểu xiếc thường ngày giữa các tiểu tỷ muội các ngươi, miễn cho Tiêu vương phi chê cười.

"
Đức phi nhíu mày, là biết có Tiêu vương phi ở đây, chắc chắn nàng sẽ không phản bác, đúng không?
Tiêu vương cưới đích nữ của Tô Hoành An, chuyện này đặt ở chỗ ai, người đó lại không sốt ruột?
Tô Oản Nhan mặc dù ngoại trừ mỹ mạo ra thì vô tài vô đức, nhưng phía sau nàng là phú thương Mạnh gia ở Tấn Châu a, Mạnh gia phú khả địch quốc, tiểu nữ nhi Mạnh gia đã chết, bọn họ cũng không đem đống tiền tài kia nâng đến trước mặt Tô Oản Nhan?

Không biết Hoàng thượng nghĩ gì? Chỉ là Quý Tiêu Hàn đã đủ làm cho người ta nghẹn khuất, giờ lại còn đưa tới cho Quý Tiêu Hàn một túi tiền lớn?
Đây chẳng phải đang dùng bánh bao thịt ném chó, có đi không có về sao?
Tô Oản Nhan cũng mặc kệ mâu thuẫn giữa những nữ nhân này, trong mắt của nàng, một đám nữ nhân vì tranh đoạt một khúc dưa chuột xanh, còn là một khúc dưa chuột xanh sắp bị tuốt hói, loại chuyện này!
Nàng cũng không có thời gian ở lại đây để nghe các nàng xé mặt nhau, vào cung tạ ơn, cẩu hoàng đế keo kiệt ngay cả ban thưởng cũng không có, mới sáng sớm đã phải tiến cung, đến bây giờ chỉ ăn mấy khối bánh ngọt, đều sắp chết đói tới nơi.

Nàng cũng không muốn lãng phí thời gian vào mấy loại trò khôi hài nhàm chán này, trở về vừa vặn đúng giờ cơm, ăn xong lại nghỉ ngơi, buổi tối đến dọn sạch hoàng cung, thật kích thích a!
Đại khái là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài? Tóm lại trong ánh mắt hóng chuyện vui của Tô Oản Nhan, hoàng hậu thưởng một đôi vòng ngọc liền đuổi nàng đi.

Lần này, người đưa nàng cùng Tiểu Ngũ rời đi cũng không phải tiểu cung nữ kia nữa, mà là một cung nữ rải rác trong sân, ngũ quan anh khí, bước đi tiêu sái, Tô Oản Nhan nháy mắt với Tiểu Ngũ, "Ai, người này, cũng là người của Vương gia nhà các ngươi sao?"
Biểu tình trên mặt Tiểu Ngũ cứng đờ, Vương phi quá thông minh phải làm sao đây?
Tiểu Ngũ hạ giọng, "Vâng, đây là ám cọc Vương gia chôn trong cung trước khi rời cung, ẩn núp trong cung Hoàng Hậu nhiều năm, chưa từng bại lộ.

"