Khuê Mộc Lang lập tức hất tay đứng lên, sau khi đứng lên hắn mới cảm thấy cái hất tay vừa rồi của mình không chỉ có chút thiếu tự nhiên, mà ngược lại còn hơi có vẻ chột dạ ái muội, thật sự là phản ứng hơi thái quá, thất sách mà.
Hắn đứng thẳng người, hắng giọng, vẻ mặt tự nhiên ra lệnh cho Tuyết Họa Nhi: "Sao lại thất thần vậy, bưng trà lên đây."
Lúc này, Tuyết Họa Nhi mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nàng có chút đỏ mặt, cẩn thận bước tới.
Nói thật, lúc vừa rồi khi nhìn thấy Khổng Tước quân kéo ống tay áo Khuê Mộc Lang, đang định sờ vuốt lên trên, mà nàng bị dọa đến mức toàn thân nổi da gà, chẳng lẽ hai người bọn họ... Nàng nghĩ như vậy, mấy tia ửng đỏ trên mặt cũng hóa thành một rặng mây hồng, xấu hổ nhìn hai người bọn họ, dường như nàng vừa mới làm một chuyện trái với lương tâm là đi quấy rầy chuyện tốt của người ta.
Hiển nhiên là Khuê Mộc Lang cực kỳ để ý đến vẻ mặt của nàng, vì thế hắn quay đầu lườm tên đầu sỏ gây chuyện kia một cái. Tên đầu sỏ gây chuyện chưa phát hiện ra, vẫn đang dùng một tay chống cằm, ngón tay thon dài tinh tế gõ nhịp trên chiếc bàn đá xanh, vô cùng thích ý đợi trà bưng tới.
Tuyết Họa Nhi đặt ly trà xuống, đỏ mặt lui về phía sau, hai mắt chỉ dám nhìn mũi giày của chính mình, không dám ngẩng đầu lên, tầm mắt di chuyển trái phải giữa hai bàn chân.
Khuê Mộc Lang thấy vẻ mặt của nàng cực kỳ không bình thường, rõ ràng là đã hiểu sai. Hắn híp mắt, âm thầm cười với nàng, tiểu nha đầu, ta có phải đoạn tụ hay không, nàng cứ chờ mà xem. Hắn suy nghĩ như vậy, không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nhộn nhạo không thôi.
Nơi này phong cảnh thanh u, non xanh nước biếc. Trà mới thượng hạng dùng nước suối ngọt lành để pha, khi ngậm trong miệng, răng môi cũng tỏa ra mùi hương thơm ngát. Khổng Tước quân cảm thấy hết sức mãn nguyện, Khuê Mộc Lang quả thật vô cùng tinh mắt, ở nhân gian chọn được một nơi có phong cảnh tươi đẹp như vậy.
Sau một hồi say mê ngây ngất, hắn tự nhiên vỗ tay một cái, thành tâm thành ý nói: "Ừm, nơi này của ngươi có phong cảnh không tệ, non xanh nước biếc, lại còn có người hầu hạ, vậy ta ở lại nơi này cùng ngươi đi."
Khuê Mộc Lang hoảng sợ, suýt nữa thì bị sặc nước trà.
Nếu như trước đây, thì tất nhiên Khuê Mộc Lang cầu còn không được. Nhưng mà hiện giờ, thực lòng hắn chỉ muốn người khác ở cùng hắn mà thôi. Hắn cũng đã cố ý tìm một vùng đất trù phú là núi Lãm Nguyệt này, hi vọng có thể khiến cho hai người được song tu một cách viên mãn. Nào ngờ, ý tưởng này còn chưa thực hiện được, đã có một kẻ tự tiện chen ngang giữa hai người. Trong đầu Khuê Mộc Lang cứ nghĩ tới hai câu tục ngữ "Một ngày không gặp, như cách ba thu" và "Tiểu biệt thắng tân hôn" suốt mấy ngày hôm nay, dự định chờ Tuyết Họa Nhi trở về, sẽ tự mình lén lút nếm thử cái cảm giác kia. Nhưng mà, Vũ Tường là bằng hữu của hắn, nếu như không đồng ý, thì hiển nhiên là trọng sắc khinh bạn rồi, không nên như vậy chút nào.
Vì vậy, Khuê Mộc Lang đành phải sảng khoái gật đầu đồng ý: "Cũng được! Nếu như ngươi không có việc gì, thì cứ ở lại đi." Nói xong, ánh mắt của hắn không kìm được nhìn về phía Tuyết Họa Nhi, chỉ thấy nàng vẫn đang đứng cúi đầu không nhúc nhích, trên người đã cởi ra chiếc áo choàng màu đen ban nãy, chỉ còn mặc một bộ xiêm y váy áo màu tím nhạt mà Vũ Anh đưa cho. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Da thịt của nàng trắng nõn như mỹ ngọc, bộ tử y kia lại vừa mỏng vừa nhẹ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến xiêm áo của nàng tung bay phất phơ như một làn khói tím lượn lờ, phiêu dật tú nhã không sao kể xiết. Trong lòng Khuê Mộc Lang khẽ động, không muốn dời mắt.
Nhưng mà, trước mắt vẫn còn một vị khách, đang gõ gõ chiếc bàn đá và nói chuyện phiếm cùng hắn. Vì thế mà hắn cực kỳ khó khăn thu hồi ánh mắt, ngồi nghe Vũ Tường nói chuyện mà tư tưởng vô cùng không tập trung.
Khuê Mộc Lang vốn tưởng rằng sau một phen tĩnh tu, thì Vũ Tường phải mắt tinh tâm sáng, nhìn ra được tâm tư của hắn. Hắn cũng đã cố ý thỉnh thoảng di chuyển ánh mắt đến trên người công chúa, để hy vọng Khổng Tước quân có thể sát ngôn quan sắc*, mà tự giác để cho hai người có cơ hội ngồi riêng với nhau nói chuyện vài câu. Ai ngờ, Khổng Tước quân cứ nói thao thao bất tuyệt, không biết là vô tình hay cố ý, từ đầu đến cuối mặc kệ Khuê Mộc Lang thấp thỏm không yên, tán gẫu từ Phật Tổ ở Tây Thiên đến Ngọc Đế ở Thiên Đình, cũng không định nhúc nhích cái mông về phòng nghỉ ngơi để bọn họ được ngồi cùng nhau một lúc.
(* - đoán ý qua lời nói và sắc mặt.)
Khuê Mộc Lang đau lòng mỹ nhân đang đứng một bên, nói khẽ: "Tuyết Họa Nhi, nàng cũng ngồi xuống đi."
Tuyết Họa Nhi sửng sốt một lúc rồi mới ý thức được là hắn gọi nàng. Nàng cũng không dám cự tuyệt, chỉ đành bước đến cạnh bàn, cúi đầu ngồi xuống, vừa sợ hãi vừa xấu hổ ngước mắt lên nhìn hai người bọn họ, dường như nàng đang cảm thấy vô cùng có lỗi vì liên tục chen ngang vào hai người bọn họ.
Khuê Mộc Lang vừa thấy vẻ mặt nhăn nhó của nàng, đã đoán ra tâm tư của nàng tám chín phần, hắn khẽ mỉm cười mà không nói gì, rồi rót cho nàng ly trà. Tuyết Họa Nhi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy. Nàng vừa nhấc tay lên, Khuê Mộc Lang đã phát hiện ra ống tay áo kia bị tuột xuống, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng. Khuê Mộc Lang vội vàng nói: "Nàng vẫn nên đi xuống chuẩn bị cơm tối đi thôi."
Tuyết Họa Nhi khó hiểu đứng lên, vô cùng thắc mắc. Hắn gọi người ta tới đây, rót cho ly trà nhưng lại không cho uống, mà lập tức đuổi đi, như vậy là có ý gì chứ? Yêu quái quả nhiên là khó hiểu!
Sau khi dùng bữa cơm chiều xong, Khuê Mộc Lang cứ nghĩ rằng Vũ Tường cuối cùng cũng sẽ đi nghỉ ngơi, ai dè Vũ Tường lại lôi kéo hắn muốn chơi cờ. Vì thế, Khuê Mộc Lang đành phải chơi vài ván cờ cùng cái kẻ có tiếng là chơi cờ dở trên Thiên giới này mà cảm thấy một ngày dài tựa cả năm. Khó khắn lắm Khuê Mộc Lang mới trông thấy Vũ Tường ngáp một cái, vì thế hắn vội vàng nói: "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ một chút đi." Nói xong, hắn đưa tay về hướng bên cạnh phòng bếp, chỉ tay một cái, ngay lập tức, một gian nhà cho Khổng Tước quân đã hiện ra.
Bố trí chu đáo cho Khổng Tước quân xong, Khuê Mộc Lang mới quay trở lại phòng mình. Phòng của Khuê Mộc Lang và Tuyết Họa Nhi chỉ cách nhau một bức tường. Vậy nên, hắn không thèm đi vào từ cửa mà trực tiếp đi xuyên tường, khiến Tuyết Họa Nhi đang buồn ngủ bị dọa đến mức nhảy dựng lên từ trên ghế, cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất.
"Lang quân* có gì dặn dò ạ?" Tuyết Họa Nhi cung kính hỏi, nàng nghĩ thầm, may mắn là không đi ngủ sớm, hình như đám cung nữ của nàng cũng đều phải chờ nàng ngủ say rồi mới có thể đi nghỉ ngơi.
Khuê Mộc Lang nghe được hai chữ "Lang quân **", tâm tình bỗng trở nên vui vẻ. Hắn từ từ đi tơi, ngồi xuống trước mặt nàng, nheo mắt cười cười.
(* và ** là hai từ đồng âm khác nghĩa, Lang trong câu nói của Tuyết Họa Nhi là lang sói, còn Lang quân trong suy nghĩ của Khuê Mộc Lang là người chồng, người tình. Khuê Mộc Lang hiểu sai ý tứ của Tuyết Họa Nhi.)
Trong phòng chỉ dùng một viên dạ minh châu lấp lánh để thắp sáng, nụ cười của hắn quả thật như xuân về hoa nở, ráng chiều kéo đến.
Trong lòng Tuyết Họa Nhi cả kinh, không hiểu đêm đã khuya thế này, cô yêu quả nữ mà hắn cười đẹp mắt như vậy là có ý gì. Trong đầu nàng, câu nói "Tiếu lý tàng đao*" bất chợt hiện ra.
(* - nham hiểm, miệng nam mô, bụng bồ dao găm; khẩu Phật tâm xà (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác)
Khuê Mộc Lang kéo bàn tay nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng nói: "Tuyết Họa Nhi, ta đưa nàng tới nơi này."
Tuyết Họa Nhi gật đầu, bỗng nhiên nàng cảm thấy lòng bàn tay của mình rịn ra một ít mồ hôi.
Khuê Mộc Lang nắm tay nàng, phất tay áo một cái rồi bay lên. Tuyết Họa Nhi kinh ngạc nhìn chính mình xuyên qua nóc nhà bay ra ngoài, trong lòng bàn tay nhất thời thêm một tầng mồ hôi nữa.
Hắn mang theo nàng bay lên cao, thác nước và đỉnh núi càng lúc càng gần hơn, gần tới nỗi hơi nước mịt mờ đã làm ẩm ướt cả tà áo.
Lúc này, vầng trăng vừa mới lên cao, vạn vật yên tĩnh.
Tuyết Họa Nhi sửng sốt nhớ lại, chẳng lẽ hắn muốn kéo nàng vào thác nước để tắm hay sao? Mắt thấy sắp phải chui vào thác nước, công chúa nheo hai mắt lại, chuẩn bị lập tức nhắm chặt mắt nếu bị chạm vào nước.
Nhưng không ngờ, Khuê Mộc Lang lại kéo nàng vượt qua thác nước, bay thẳng lên đỉnh núi.
Tuyết Họa Nhi sợ ngây người, nơi này thế nhưng lại có một thiên trì, chính là ngọn nguồn của thác nước kia.
Ánh sáng trong trẻo màu bạc của vầng trăng tỏa ra ngập tràn Thiên Trì, mặt nước phẳng lặng rộng rãi, sóng nước lăn tăn lung linh huyền ảo. Ánh trăng phản chiếu dưới nước, khẽ lay động theo làn gió.
Ở chính giữa Thiên Trì có một đóa hoa sen khổng lồ đang nở rộ, giống như được điêu khắc từ tảng băng tuyết, óng ánh trong suốt.
Khuê Mộc Lang nhấc cánh tay lên, chỉ vào đỉnh núi ở hai bên, nói: "Tuyết Họa Nhi, nàng nhìn xem, hình dáng của hai đỉnh núi kia có giống đôi cánh tay hay không?"
Tuyết Họa Nhi ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, không một gợn mây, núi Lãm Nguyệt giống như hai cánh tay đang duỗi ra, vươn thẳng tới bầu trời, ôm lấy vầng trăng sáng. Thì ra đây là lý do vì sao hắn lại đặt cái tên đó cho ngọn núi này, quả nhiên là chuẩn xác.
"Nàng có nhìn thấy đóa hoa sen trong Thiên Trì kia không?"
Tuyết Họa Nhi gật đầu: "Ta nhìn thấy." Nàng vô cùng kinh ngạc, trên thế gian cư nhiên có loài hoa sen lớn như vậy!
Khuê Mộc Lang nói khẽ: "Ta chọn nơi này làm chỗ ở, chính là bởi vì đóa hoa sen kia."
Lang quân thích hoa sen sao? Nàng cũng rất thích hoa sen, bởi vì nó là loài hoa không chỉ có phẩm hạnh cao quý thanh khiết mà còn duyên dáng xinh đẹp thơm mát. Xem ra hắn quả thực là yêu quái phong nhã.
Bỗng nhiên, hắn ôm lấy eo nàng, bay vào giữa đóa hoa sen trong Thiên Trì.
"Đóa hoa sen này đã hấp thụ không biết bao nhiêu tinh hoa nhật nguyệt, mới có thể nở rộ mấy trăm năm trong Thiên Trì giá lạnh này mà không úa tàn. Cho nên ta đã lựa chọn ở nơi này." Hắn dừng lại một chút, mới thấp giọng nói: "Vì một người."
Tuyết Họa Nhi nghe không hiểu lời hắn nói, nàng chỉ cảm thấy ánh mắt của Khuê Mộc Lang lúc này dịu dàng như ánh trăng.
"Ta vẫn biết nàng ấy thích ta, nhưng mà ta lại vờ như không biết. Kỳ thật, không phải là ta vô tình với nàng ấy, mà vì bởi vì e ngại thanh quy của Thiên đình, nên ta sợ liên lụy đến nàng ấy mà thôi. da.nlze.qu;ydo/nn Nhưng không ngờ, nàng ấy lại vì ta mà rời bỏ Thiên đình. Cho nên ta đã đi theo nàng ấy. Phàm nhân còn biết coi trọng chữ tín, huống chi là thần tiên chúng ta."
Hắn thở dài một tiếng yếu ớt, nhìn nàng, rồi lại nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nói: "Nơi này có thể hấp thụ ánh trăng, có lợi cho việc tu tiên. Cho nên ta đã tạo ra một cái động tiên ở nơi này, hi vọng có thể cùng trải qua với nàng ấy."
Bốn phía âm u yên tĩnh, duy chỉ có hơi nước lượn lờ cùng ánh trăng mờ mịt và hương thơm thanh nhã của hoa sen, mông lung mê ly giống như khung cảnh huyền ảo trong mơ.
Mà lúc này, Khuê Mộc Lang cũng không giống một tên yêu quái, bộ dáng của hắn vừa thâm tình vừa khẩn khoản, lời nói nhu tình đắm đuối, rõ ràng là một nam tử si tình, quả thật là khiến người khác bị đắm chìm vào đó. Tuyết Họa Nhi nhìn thấy mà giật mình, đầu óc hôn mê. Nhưng ngay sau đó linh quang chợt lóe, nàng tỉnh táo lại, chẳng lẽ, người mà hắn nói đến là Khổng Tước quân?
Hắn nói với nàng những điều này, hẳn là đang ngại ngùng không dám mở miệng, sợ bị Khổng Tước quân cự tuyệt, thì về sau ngay cả làm bằng hữu của nhau cũng không thể, cho nên muốn nhờ nàng làm mối?
Tuyết Họa Nhi lại nhớ đến tư thế có phần ái muội không rõ ràng và cái vung tay kích động của Khuê Mộc Lang lúc chiều, nên nàng càng thêm tin tưởng.
Vì thế Tuyết Họa Nhi cảm thấy vui vẻ, nếu như nàng có thể giúp hắn đạt thành tâm nguyện, hắn cao hứng lên có thể sẽ đưa nàng về nhà.
Nàng bắt đầu cảm thấy kích động, cơ hội lập công tới rồi!
"Lang quân muốn sai ta làm gì, xin cứ phân phó."
Khuê Mộc Lang cúi đầu nhìn con ngươi sáng long lanh rực rỡ như vì sao của nàng mà giật mình.
Chẳng lẽ nàng vẫn chưa quên ký ức kiếp trước, lúc này thiên thời địa lợi nhân hòa, nên nàng đã nhớ ra rồi?
Khuê Mộc Lang cực kỳ hưng phấn, ánh mắt cũng phát sáng.
Hai cặp mắt lấp lánh đều ẩn chứa tâm tư đối diện nhau, dần dần, đốm lửa nhỏ trong mắt hắn biến thành một ngọn lửa. Hắn kìm lòng không đậu chậm rãi cúi đầu, hướng tới đôi môi của nàng.
"Thực là keo kiệt, cảnh sắc tươi đẹp như vậy mà không gọi ta tới để thưởng thức. Ai... Khuê Mộc Lang, rõ ràng là ba người có thể cùng đứng trên đóa hoa sen này mà!"
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Khuê Mộc Lang bị dập tắt trong nháy mắt.