Mộ Lang Bách Hoa Tu

Chương 27




Tuyết Họa nhi có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Khổng Tước quân, nếu huynh muốn ăn tai heo, có thể ra sau núi săn thú mà, trên núi có rất nhiều heo rừng."

Khổng Tước quân hung tợn nói: "Vị của heo rừng sao có thể giống với heo tinh chứ? Ta không chỉ muốn ăn tai hắn, mà còn muốn ăn móng heo kho tàu kia!"

Gặm chân của hắn ta? Ngươi không sợ thối hay sao? Tuyết Họa Nhi thiếu chút nữa lại nôn khan. Khuê Mộc Lang thấy sắc mặt nàng có vẻ trắng bệch, lập tức ôm bờ vai nàng an ủi, xoa nhẹ mấy cái, rồi đi tới hậu viện.

Trở lại hậu viện, Khổng Tước quân vẫn mang bộ dáng căm giận bất bình, nói với Tuyết Họa Nhi: "Nếu đêm nay nàng không dám làm, thì để cho Vũ Phong làm. Hừ, phải cho hắn biết kết cục của việc đắc tội với ta."

Trong lòng Tuyết Họa Nhi cảm thấy lạnh lẽo, vậy là thật sự định ăn thịt người ta hay sao? Lần đầu tiên nàng cảm thấy hơi sợ hãi tên yêu quái mỹ mạo này.

Vì để an ủi Khổng Tước quân, nên Khuê Mộc Lang đã cố ý lôi kéo hắn ta chơi cờ cho hắn ta được bình tĩnh. . Tuyết Họa Nhi thấy trời đã dần dần xế chiều, trong lòng lại càng cảm thấy bất an và không đành lòng, thừa dịp hai người kia đang tập trung chơi cờ, đã vụng trộm đi tới tiền viện.

Hòa thượng mập đang vô cùng mất mác sầu khổ bị trói ở nơi đó. Tuyết Họa Nhi thương hại nên đã tiến lên tháo hoa tươi trên lỗ tai hắn ta xuống, lại cởi xiêm y hoa hoét kia ra.

Hòa thượng mập vừa thấy nàng, hai mắt đã sáng lên, vội vàng cầu xin, nói: "Ôi chao, cô nương, nhìn cô mỹ lệ hiền hòa như vậy, nhất định là người có tâm địa tốt, cô hãy thả chúng ta ra đi, nếu như không được, thì thả một mình ta cũng được. Ta da dày thịt béo, thật sự là không thể ăn. Ta còn có lão bà, cha già mẹ yếu vẫn còn phải dựa vào ta chăm sóc phụng dưỡng đó."

Nhìn hắn như vậy mà còn có lão bà? Tuyết Họa Nhi vô cùng sửng sốt ngạc nhiên.

Huyền Trang sư phụ bên cạnh thở dài: "Bát Giới, trong lòng con lúc nào cũng bày sẵn một con đường lui, vĩnh viễn cũng không thể toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần vào chuyện đi thỉnh kinh, mỗi một lần đứng trước ranh giới sống chết con lại nói những lời như vậy, con không thấy phiền hay sao?”

Bát Giới nói: "Sư phụ, tham sống là thói thường của con người. Người cũng là con người, vì sao lại không thể hiểu cho con?"

Ngộ Tĩnh cười nói: "Bởi vì huynh là heo, không phải người."

"Ngươi mới không phải người." Bát Giới nổi đóa, há mồm kêu ầm ỹ.

Huyền Trang sư phụ nhíu mày niệm "A di đà Phật.", hiển nhiên là đã nhìn các đồ đệ của mình khắc khẩu với nhau quen rồi nên không trách.

Tuyết Họa Nhi vội nói: "Vị trưởng lão này, ai bảo ngươi nói chuyện mà không lưu chút khẩu đức chứ?"

"Lần sau ta sẽ không như vậy nữa, ta thấy hắn xinh đẹp như một tiểu nương tử, nghĩ rằng hắn không có bản lĩnh gì, ai biết được pháp lực lại rất cao cường, yêu quái thực đúng là không thể nhìn tướng mạo mà."

Tuyết Họa Nhi cực kỳ bất đắc dĩ, Khuê Mộc Lang đã nói rõ không thể thả Huyền Trang, nhưng hắn cũng đã nói muốn thả một người đồ đệ ra ngoài để báo tin cho Tôn Đại Thánh, nếu không phải Bát Giới huynh đột nhiên gọi vài tiếng yêu quái, thì Khổng Tước quân cũng sẽ không nhảy ra quấy phá thế cục này, khiến cho cả hai vị đều bị giam giữ ở đây, làm cho kế hoạch của Khuê Mộc Lang bị xáo trộn. Vị Bát Giới huynh trước mắt này đắc tội Khổng Tước quân, Khổng Tước quân muốn cắt tai và chân hắn để nhắm rượu, có lẽ vẫn nên thả hắn ra thì hơn, tiện thể đi báo tin cho sư huynh của hắn.

Bát Giới sư phụ vừa thấy Tuyết Họa Nhi có vẻ dao động, đã lập tức tỏ ra bi thương, cất giọng cầu xin: "Nương tử nhà ta vẫn còn đang chờ ta đó, nếu ta không còn lỗ tai, bị mất máu quá nhiều mà chết, nương tử nhà ta sẽ phải thủ tiết rồi."

Tuyết Họa Nhi thông cảm với hắn, và cũng rất thông cảm với thê tử của hắn. Nàng cắn răng một cái, cởi dây thừng ra cho hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi mau đi."

Không ngờ, Bát Giới vừa được tự do, đã lập tức bóp chặt cổ nàng, cười ha ha nói: "Mau thả sư phụ và sư đệ của ta ra, nếu không ta sẽ..." Ngón tay hắn lập tức dùng lực, Tuyết Họa Nhi hô hấp khó khăn.

Nàng thật không nghĩ tới điều này, đúng là không thể nào làm người tốt được, hắn lại dám lấy oán trả ơn. Nàng đành phải cởi dây trói cho cả Ngộ Tĩnh và Huyền Trang, sau đó trơ mắt nhìn ba người bọn họ áp tải nàng ra khỏi động.

"Bát Giới, nàng là công chúa của Bảo Tương quốc, con đừng làm thế với nàng, mau buông tay ra."

Huyền Trang sư phụ muốn ngăn cản hành vi uy hiếp cưỡng bức con tin của Bát Giới, nhưng Bát Giới lại khó xử nhìn Tuyết Họa Nhi nói: "Cô nương à, ta cũng là bị ép phải bất đắc dĩ làm như vậy thôi.. Ta vốn là một nam nhân nhã nhặn lịch sự, anh tuấn kiệt xuất, luôn biết thương hương tiếc ngọc. Đáng tiếc, đứng trước ranh giới sống chết, thì bảo toàn mạng sống vẫn là quan trọng hơn. Thương hương tiếc ngọc hay phong hoa tuyết nguyệt gì đó, đều chỉ là kính hoa thủy nguyệt* và phù vân mà thôi."

(* - kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng trong nước, ý nói cảnh tượng huyền ảo, không có thật."

Hắn thở dài một tiếng, lại tiếp tục nói: "Hay là cô cũng đi cùng chúng ta đi, cô đi theo yêu quái như vậy cũng không phải là kế lâu dài. Nương tử nhà ta chính là ví dụ điển hình, ngươi thả ta, ta cứu ngươi, cái này gọi là hỗ trợ nhau để đôi bên cùng có lợi, là chuyện tốt đó."

Tuyết Họa Nhi cứ như vậy mà được "hảo tâm" giải cứu. Cổ vẫn bị bóp bởi bàn tay mập mạp của Bát Giới. Nàng cũng không dám la lên, vì sợ chỉ vừa mới gọi được chữ "Khuê", đã phải đi đời nhà ma rồi.

Đi chưa được bao xa, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm từ phía sau: "Thật to gan, dám cưỡng ép phu nhân của ta."

Tuyết Họa Nhi vừa nghe thấy đã mừng rỡ không thôi, đây chính là giọng Khuê Mộc Lang.

Ba thầy trò Huyền Trang cùng hai người Khuê Mộc Lang và Khổng Tước quân đứng đối diện thành tư thế giằng co với nhau, mà Tuyết Họa Nhi trở thành con tin.

"Mau thả nàng ra."

"Ngươi thả chúng ta, thì ta sẽ để nàng lại."

"Được." Khuê Mộc Lang sảng khoái đáp ứng.

"Vậy các ngươi hãy lui về phía cửa động, ta ra khỏi đây sẽ để nàng lại." Kỳ thật, trong thời khắc mấu chốt, Bát Giới trưởng lão lại là một người thô trung hữu tế*.

(* - thô trung hữu tế: chỉ một người ăn nói, làm việc mặt ngoài dường như thô lỗ, tùy tiện nhưng trên thực tế là cẩn thận, tỉ mỉ.)

Khuê Mộc Lang gật đầu, lui ra phía sau cùng Khổng Tước quân.

Bát Giới trưởng lão nói: "Công chúa, trước tiên cô cứ quay về động phủ đi, chờ chúng ta trở lại Bảo Tương quốc sẽ dẫn người tới cứu cô." Tuyết Họa Nhi ngơ ngẩn đứng đó, lắc đầu nói: "Chuyện giữa ta và chàng không phải như trưởng lão nghĩ đâu, sau này ta sẽ giải thích rõ ràng với phụ vương của ta, đa tạ trưởng lão đã quan tâm."

Thầy trò ba người vừa mới đi, Tuyết Họa Nhi đã được Khuê Mộc Lang đỡ lấy, hắn vội hỏi: "Nàng không sao chứ?"

Tuyết Họa Nhi cực kỳ hổ thẹn lắc đầu. Muốn làm người tốt, ai dè lại trở thành con tin, thật là quá mức thất bại mà.

Khỏng Tước quân không kiềm chế được, phi thân đuổi theo bọn họ. Khuê Mộc Lang vội vàng la lên: :Nhất định phải thả một tên đồ đệ ra, để hắn đi báo tin cho Tôn đại thánh đó!"

Khổng Tước quân trả lời: "Được."

Sau đó, Khuê Mộc Lang mang theo Tuyết Họa Nhi quay về động phủ.

Tuyết Họa Nhi kể lại cho hắn nghe chuyện vừa rồi, Khuê Mộc Lang nở nụ cười: "Bát Giới kia nhìn thì thật thà phúc hậu, nhưng thực chất lại rất có tâm nhãn, may mà bọn họ là người xuất gia, nên sẽ không làm hại người khác."

Khổng Tước quân cũng chưa cần dùng đến nhiều công phu, đã bắt được hai người về. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của Tuyết Họa Nhi, Bát Giới huynh ảo não chán chường bị bắt giam trở lại.

Lần này, Bát Giới huynh đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, trước mặt Khổng Tước quân tỏ ra nhã nhặn lịch sự, nói ngọt như mật.

"Ôi chao, phong thái của vị tiên trưởng này thật sự là ngay cả thần tiên trên trời cũng không sánh được, là ta đã ghen tị đến chết đi sống lại, nên miệng mới nói những lời độc ác như thế, tiên trưởng mỹ mạo như vậy, hẳn là bụng dạ cũng rộng lớn như Đông Hải."

Khổng Tước quân nhướng mày lên, âm hiểm cười: "A..., vị huynh đài này không biết rồi, sở dĩ ta có dung mạo giống như hiện giờ, đó là vì thích ăn hai món ăn, một là tai heo ngâm ớt, hai là móng giò kho tàu. Hai món ăn này đều là thánh phẩm dưỡng nhan. Ngươi có muốn thử một lần hay không?"

Bát Giới huynh thấy lúc này mới vỗ mông ngựa thì đã muộn, nhất thời vẻ mặt cầu xin, nước mắt lưng tròng.

Tuyết Họa Nhi âm thầm cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không dám tự ý thả hắn ra nữa, ngộ nhỡ lại bị trở thành con tin thì không ổn.

Khổng Tước quân thấy sắc trời đã tối muộn, cố ý thét to, sai Tuyết Họa Nhi đi hạ đao. Tuyết Họa Nhi nào dám, rùng mình trốn sau lưng Khuê Mộc Lang. Khuê Mộc Lang ôm lấy nàng, bất mãn nhìn Khổng Tước quân: "Ngươi đừng trêu nàng nữa, sao nàng có thể xuống tay được chứ? Mà ngươi thực sự muốn ăn Bát Giới kia à? Không sợ bị đau bụng hay sao?"

Khổng Tước quân giận: "Tất nhiên là ta sẽ không ăn, nhưng phải hù dọa hắn một chút, phải cho hắn biết sự lợi hại của ta."

"Vậy ngươi hù dọa thế là đủ rồi đấy, ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai Tôn Ngộ Không chắc chắn sẽ tới đây khiêu chiến, đến lúc đó, ngươi tạo một kết giới ở Thiên Trì, che chở cho nàng và Vũ Phong."

"Sao vậy? Ngươi không cần ta giúp à?"

"Chuyện này là việc riêng của ta, sao có thể để ngươi nhúng tay vào chứ? Ngươi không tin vào bản lĩnh của ta sao?"

"Không phải thế. Chẳng phải là ta đang rảnh rỗi tới mức đau đầu hay sao?"

Khổng Tước quân chợt nói: "Vậy ta đi cắt lỗ tai heo!"

Một lát sau, đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ phía động phủ.

Tuyết Họa Nhi bị dọa hoảng sợ, vội la lên: "Phu quân, chàng mau khuyên nhủ hắn đi."

Khuê Mộc Lang cười nói: "Hắn đang rảnh rỗi nhàm chán, cứ mặc kệ cho hắn chơi đùa với Thiên Bồng nguyên soái đi."

Quả nhiên, một lát sau, Khổng Tước quân sảng khoái tinh thần quay trở lại, vẻ mặt có chút nghi hoặc: "Tại sao năm đó Thiên Bồng nguyên soái lại được lên làm nguyên soái vậy? Vì sao lại khiếm nhã dọa người như vậy?"

Sáng hôm sau, quả nhiên bên ngoài cửa động truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa. Tuyết Họa Nhi có dự cảm rằng Tôn Ngộ Không vô pháp vô thiên kia đã tới, lập tức cảm thấy lo lắng thấp thỏm. Nhưng không ngờ, Khuê Mộc Lang lại có vẻ rất hưng phấn, giống như chờ đợi bạn bè từ rất lâu.

Khổng Tước quân cũng bị kinh động, vội vàng đi qua. Khuê Mộc Lang nói với Tuyết Họa Nhi: "Nàng lên Thiên Trì tránh một lát, chờ Tôn hầu tử kia cứu được sư phụ của hắn ra, thì nàng hãy trở lại."

Khổng Tước quân mang theo Tuyết Họa Nhi lên Thiên Trì. Vũ Phong đang đứng cạnh căn nhà gỗ bên bờ Thiên Trì, vẻ mặt kinh nghi. Nhìn bộ dáng nàng ta như vậy thì dường như cũng không phải là rất sợ hãi. Suy cho cùng thì vẫn là yêu quái, nên lá gan vẫn lớn hơn Tuyết Họa Nhi.

Khổng Tước quân tạo kết giới, để cho Vũ Phong và Tuyết Họa Nhi đứng trên đóa hoa sen, sau đó hắn từ trên Thiên Trì bay xuống, đi quan chiến. Tôn Ngộ Không và Khuê Mộc Lang đánh nhau, sao mà hắn có thể bỏ qua được chứ?

Trong kết giới, thì có thể nhìn thấy rõ ràng cũng như nghe thấy rõ ràng toàn bộ những sự việc bên ngoài. Chỉ thấy cát bay đá chạy, phong vân biến sắc, binh khí va chạm đến đinh tai nhức óc. Tuyết Họa Nhi chưa từng được chứng kiến trận pháp nào như vậy.. Cho dù ngày hôm ấy, Khuê Mộc Lang và bầy Thanh Loan che khuất mặt trời hỗn chiễn cũng không kịch liệt đến mức hoảng sợ như vậy. Thiên quân vạn mã trên thế gian có lẽ cũng không hơn gì trận pháp này.

Vũ Phong bình tĩnh nhìn tình huống bên ngoài, rồi đột nhiên cười cười với nàng.

Tuyết Họa Nhi âm thầm bội phục nàng ta đối mặt với hiểm nguy mà không tỏ ra sợ hãi, vẫn nở được nụ cười. Quả nhiên là người ngoài cuộc, nên không quan tâm cũng như không nóng nảy. Không giống nàng, cứ lo sợ Khuê Mộc Lang bị thương, lại lo sợ Tôn Ngộ Không không cứu được Huyền Trang. Cái này mâu thuẫn với cái kia.

Bỗng nhiên, sau gáy nàng bị đâm đau đớn, nàng cảm thấy toàn thân không hề có sức lực như một đám phù vân, khẽ bay bay rồi ngã nhào xuống đóa hoa sen. Nàng không thể tin nhìn Vũ Phong, trong tay nàng ta có một cây trâm rất dài, mặt trên còn dính một giọt máu của nàng. Nàng ta đưa cây trâm đến khóe môi, liếm một cái, rồi cười một cách quỷ dị.

Hết chương hai mươi bảy.