“Chuyện gì xảy ra vậy? Trên người không có vết thương, chẳng lẽ là trúng độc?”. Mộ Quân Duệ để Dận tựa vào ngực mình, dùng tay áo lau mồ hôi liên tục toát ra trên trán hắn, trong mắt hoảng loạn không còn chút sát khí như ban nãy.
Tây Kiêu vội vã chạy tới, quỳ trước mặt Dận tỉ mỉ xem xét một phen, nói. “Quả thật không có bất kì vết thương nào”. Hắn yên tâm thở ra một hơi. “Quân Hoàng! Vương gia không bị thương cũng không trúng độc mà là sắp sinh. Tính ra chỉ mới tám tháng, có lẽ thể chất nam nhân không giống với…”
“Cái gì?”. Mộ Quân Duệ không vui mà ngược lại còn nổi giận trừng mắt. “Cái thứ này! Sớm không sinh muộn không sinh, lựa ngay thời điểm mấu chốt mà chui ra!”
Tây Kiêu cười khổ. “Quân Hoàng, giờ không phải lúc oán trách. Vương gia không phải nữ tử, nhất định phải mổ bụng lấy đứa bé ra. Nếu như trễ sợ rằng người lớn và em bé đều không giữ được”
“Vậy ngươi còn ngớ ra làm gì? Nhanh! Bây giờ phải làm sao? Dụng cụ ngươi vẫn mang theo đúng không? Còn, còn thuốc mê nữa! Thuốc cầm máu…”
Khó thấy được Mộ Quân Duệ hốt hoảng như vậy, nhưng lúc này Tây Kiêu cũng không rảnh mà nghiên cứu vấn đề này. Hắn đóng vai bóng đèn đi theo bọn họ mọi lúc mọi nơi cũng chỉ vì giây phút này thôi. Lưu loát lấy ra các loại công cụ dược liệu trên người, Tây Kiêu nói. “Quân Hoàng, đặt Vương gia nằm xuống, còn có cái này…”
Dưới ánh lửa lờ mờ, loé lên bóng dáng hai kẻ đang vội vội vã vã liên tục qua lại như thoi đưa…
“Oa…”. Tiếng khóc trẻ con nỉ non vang vọng khắp hang động lạnh băng, như muốn chứng minh một sinh mạng mới đã ra đời.
“Thật nhiều máu… nhất thiết không được xảy ra chuyện gì”. Mộ Quân Duệ ôm lấy đứa con mới sinh, trong mắt lại toàn là dáng vẻ đẫm máu của Dận, không hề phát hiện vết thương trên đùi mình đã chảy máu nhuộm đỏ y phục.
“Không sao rồi, máu đã ngừng”. Tây Kiêu may mắn vì mình còn sức nói. Trán hắn tuôn ra mồ hôi hột, vươn tay lau lau một chút rồi hoàn thành công đoạn cuối cùng, thay Dận mặc quần áo vào. “Quân Hoàng, đưa đứa bé cho ta, Vương gia chắc là chút nữa sẽ tỉnh”
Tây Kiêu ôm đứa bé đi chỗ khác, Mộ Quân Duệ hít một hơi thật sâu, sờ trên mặt lại phát hiện không biết từ lúc nào khoé mắt đã chảy ra chất lỏng không tên. Mộ Quân Duệ nắm lấy tay Dận, loại cảm giác này thật hư ảo.
“Nhanh nhanh tỉnh lại được không? Tỉnh lại xem đứa nhóc đã hành hạ ngươi lâu như vậy kìa. Có phải em bé mới sinh đều cùng một kiểu không nhỉ? Đúng là cực kì giống một con khỉ ròm, còn là một con khỉ xanh xao nữa chứ, ha ha! Rất tốt đúng không? Dận, ta ở cạnh bảo vệ ngươi, ta biết ta nói chuyện rất buồn nôn, nhưng những lời này dẫu có nói thế nào vẫn không đủ. Nhanh nhanh tỉnh lại, nếu không ta cứ nói tiếp, chẳng phải ngươi không thích nghe ta nói sao?”
Thật ra nếu Mộ Quân Duệ tinh ý một chút sẽ phát hiện mí mắt người trong ngực hơi động đậy. Đáng tiếc hắn không thấy, nên cứ nói không ngừng cả buổi. Vậy nên lúc Tây Kiêu tắm rửa mặc quần áo cho đứa bé xong thì thấy cảnh tượng như sau.
“Ngu ngốc! Ngươi câm miệng cho ta, để ta nghỉ ngơi một chút không được sao? Cái gì mà nhanh nhanh tỉnh lại, y như ta sắp chết tới nơi vậy!”. Dận thật sự không nhịn nổi nữa, hung hăng nói. Có điều sau khi nói ba câu thì hết hơi, nét mặt lại lộ ra đau đớn.
“Ngươi… lớn già đầu còn khóc cái gì?”
Dận kinh ngạc nhìn từng giọt mặn mặn trên mặt mình, trong lòng chua xót.
“A, ai nói ta khóc! Ngươi vừa sinh con xong, yên phận một chút cho ta, đừng nhích tới nhích lui”. Mộ Quân Duệ cười nói, một tay bế Dận lên. “Đi, Đế vương phù ta đã lấy rồi, bây giờ nhanh chóng rời khỏi chỗ này thì hơn!”
Dận nắm lấy cổ áo Mộ Quân Duệ, nhìn đứa bé trong ngực Tây Kiêu, vui vẻ cười. Trong lòng hắn cảm động khó tả, có lẽ đây là tâm trạng của những người làm mẹ đối với cốt nhục mang thai mười tháng.
“Là một nam hài, tương lai nhất định tuấn mỹ bất phàm giống Vương gia và Quân Hoàng vậy”
Tây Kiêu ôm đứa bé tới, Dận nhìn đứa con mới sinh đang nhắm mắt ngủ say, khó có thể tưởng tượng được vật nhỏ này trước kia còn nằm trong bụng mình.
“Đi thôi! Nhanh một chút rời khỏi nơi này!”
Tây Kiêu liếc thấy trên đùi Mộ Quân Duệ đã là một mảnh máu thịt lẫn lộn, khẩn trương nói. “Quân Hoàng, cần băng bó vết thương của ngươi một chút!”
Mộ Quân Duệ thản nhiên liếc bắp đùi mình, hơi nhíu mày.
Dận cau mày. “Dẫu sao cũng không thể để nửa đường mất máu mà chết đúng không?”
“Không sao”.
Mộ Quân Duệ buông người trong ngực xuống. Dận nhìn rõ vết thương dữ tợn của Mộ Quân Duệ, trong lòng căng thẳng. Mộ Quân Duệ nháy mắt với Tây Kiêu, ý bảo Tây Kiêu làm cho Dận ngủ. Lúc nãy gọi hắn tỉnh cũng rất sợ xảy ra chuyện, giờ thấy hắn không sao trong lòng Mộ Quân Duệ cũng thả lỏng. Trở lại nơi tiếp viện còn cách một quãng đường nữa, đoạn đường này sợ Dận không chịu được, hôn mê so ra tốt hơn.
Tây Kiêu hiểu ý, từ phía sau điểm huyệt ngủ của Dận. Mộ Quân Duệ xé xuống một mảnh vải trên y phục, tuỳ tiện xức thuốc cầm máu lên băng lại.
Ra khỏi hang động, không ngoài dự tính nhìn thấy xác chết đầy đất, như rắn bò trên đá gồ ghề. Nhớ đến lúc nãy mình và đám tử sĩ này đánh nhau một hồi với Cô Nguyệt, Mộ Quân Duệ phát hiện còn hai tên sống sót, có điều một tên đã bị chặt đứt tay. Dẫu sao cũng nên mang theo hai con rối vô hồn này để ngừa rủi ro.
Đột nhiên cảm giác không khí không thích hợp, Mộ Quân Duệ dừng chân.
“Sao vậy?”. Tây Kiêu ôm đứa bé mới sinh cũng dừng theo.
“Có mai phục”. Mộ Quân Duệ ôm chặt người đang hôn mê trong lòng, lui về phía sau hai bước cùng mọi người tạo thành một vòng, nói nhỏ. “Tây Kiêu, ngươi chăm sóc hai người bọn họ không thành vấn đề đúng không?”
“Quân Hoàng!”. Tây Kiêu kinh ngạc trợn mắt.
Mộ Quân Duệ không để Tây Kiêu nói nhiều, đưa người cho hắn, một lần nữa lấy ra loan đao, cùng hai tử sĩ tiến lên phía trước.
Mộ Quân Duệ lớn tiếng nói. “Ra đi!”
Nói xong, quả nhiên thấy trong rừng bước ra hơn mười người, dẫn đầu là một nữ tử xinh đẹp. Người này chính là Cẩm Tú tới tiếp viện cho Cô Nguyệt.
“Bắt bọn họ!”. Ra lệnh một tiếng, hơn mười người liền lập tức xông tới.
Mộ Quân Duệ không biết Cẩm Tú, cười lạnh một tiếng, giống như Tu La tái thế khiến người ta sợ hãi, ánh mắt càng đỏ như máu. Mộ Quân Duệ và hai tử sĩ đánh nhau với bọn họ, loan đao của Mộ Quân Duệ đột nhiên biến hình, trên đao phóng ra xích sắt thật dài, vươn ra rồi lại thu về, phút chốc đã thấy đầu người rơi xuống đất.
Thừa dịp Mộ Quân Duệ bận ứng phó với những người đi cùng, Cẩm Tú nhẹ nhàng băng qua chỗ Tây Kiêu.
Tây Kiêu đương nhiên nhận ra Cẩm Tú, bảo vệ Dận đang hôn mê và đứa trẻ, quát lên. “Hoàng hậu, Vương gia là sư huynh của ngươi a! Ngươi cũng là kẻ hiểu chuyện, sao lại giúp kẻ xấu làm điều ác vậy? Cần gì phải ép người như thế?”
Đôi mày đẹp của Cẩm Tú nhíu chặt, quay đầu liếc nhìn Mộ Quân Duệ còn đang chiến đấu hăng say. Dù thân thủ bất phàm nhưng dẫu sao cũng là lấy ít chọi nhiều, trên người Mộ Quân Duệ đã đầy vết thương. Phút chốc chạm phải ánh mắt Mộ Quân Duệ, chấp niệm đáng sợ kia khiến Cẩm Tú vội quay đầu đi, lại thấy một đứa trẻ bên cạnh Dận.
“Tây Kiêu, lấy kiếm khống chế ta!”. Cẩm Tú bỗng nhiên đến gần Tây Kiêu.
“Hoàng hậu…”. Tây Kiêu còn chưa kịp phản ứng, đây là sao?
………………………………………………………………..
Lời Translator: