“Ha ha! Hành động thật nhanh nha”
Cô Nguyệt nháy mắt với Bích Sơn Nguyệt đang có chút sợ sệt vì đối mặt với Mộ Quân Duệ. Bích Sơn Nguyệt cũng không dám nhìn Mộ Quân Duệ, chỉ bắn ánh mắt ghen ghét về phía Dận.
“Quân Duệ, xem ra ngươi đúng là Tân đế. Đáng tiếc, hôm nay ngươi chỉ có thể chôn thây nơi này”
Cô Nguyệt quan sát Mộ Quân Duệ, dù từng hứng thú với người này nhưng tình hình hiện tại không được phép chứa chấp tình cảm riêng tư. Nam nhân này nhất định phải tiêu diệt!
“Biết ta là Tân đế mà còn đi theo người khác sao, Cô Nguyệt?”
Mộ Quân Duệ cong khoé môi tạo thành một nụ cười lạnh lùng, cảm giác áp bách khiến ngực Cô Nguyệt thắt lại. Không biết tại sao lúc trước ở cạnh hắn Cô Nguyệt không có cảm giác này, chắc tại hắn nguỵ trang quá tốt.
“Ha! Tiêu đế trước giờ vẫn cảnh cáo ta không nên tin lời ngươi, mà ta cũng không phải kẻ ngốc”. Cô Nguyệt chậm rãi rút ra thanh kiếm nhuốm máu bên hông, nói. “Nếu ta quy thuận ngươi, cũng không đảm bảo ngươi sẽ không giết ta. Quân Duệ, ngươi là một kẻ đáng sợ, từ xưa đế vương luôn vô tình, điểm ấy ta biết”
Cô Nguyệt vừa nói vừa ẩn ý liếc Dận bên cạnh Mộ Quân Duệ.
Dận nãy giờ vẫn không chút động tĩnh bỗng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói với hai người bên cạnh. “Bích Sơn Nguyệt giao cho ta, Tây Kiêu đối phó mấy kẻ đi theo, Duệ ngươi đối phó Cô Nguyệt không thành vấn đề đúng không?”
Mộ Quân Duệ nghiêng đầu cười nói. “Ta đối với mọi người vô tình nên đành đem hết tình cảm cho ngươi”
Đối với việc Mộ Quân Duệ bất cứ lúc nào cũng có thể thản nhiên nói ra mấy lời cực kì buồn nôn như vậy, Dận hơi cong khoé miệng. “Sống sót trở ra rồi hãy nói tiếp mấy lời này”
Có mấy người nhịn không được ra tay trước, Tây Kiêu nhạy bén nhảy qua giao đấu với bọn họ. Tây Kiêu dù là thần y, nhưng công phu không kém, cho dù một chọi mười cũng có thể chống đỡ.
Dận thấy vậy nói. “Nhân cơ hội lấy Đế vương phù đi”. Rồi đón lấy tấn công của Bích Sơn Nguyệt.
Bích Sơn Nguyệt dù là nữ nhưng cũng biết võ công, so với cao thủ hạng nhất cũng không hề kém cạnh. Trường kiếm trong tay ánh lên xanh biếc, vừa nhìn đã biết nhuộm kịch độc.
Lòng dạ hung ác kết hợp với chiêu thức hung ác, công kích mãnh liệt ẩn chứa vô số đố kị và oán hận của Bích Sơn Nguyệt như nước lũ ùn ùn hướng về phía Dận. Dận tinh tế xoay người né tránh, thuận thế rút từ áo choàng ra một thanh kiếm, tản ra hàn khí bức người, cho dù thân thể hơi bất tiện cũng không giấu được kiếm pháp cao siêu.
Bích Sơn Nguyệt cực kì đê tiện hướng về phía bụng Dận mà đâm tới, mỗi một chiêu đều sử dụng toàn lực. “Bá” một tiếng, một góc áo choàng bị cắt, ánh mắt Dận chợt biến đổi, xoay người rời khỏi chỗ nhiều người đang hỗn chiến này, mũi chân nhẹ nhàng bay sang đầu bên kia hang động. Bích Sơn Nguyệt sát ý nhiễm đỏ mắt, lập tức theo sát phía sau, nhưng không ngờ giữa đường Dận đột nhiên dùng kiếm đâm vào hang động lấy thế xoay người, mũi kiếm lạnh băng không hề báo trước xuyên qua thân thể Bích Sơn Nguyệt.
Nhìn Mộ Quân Duệ, Cô Nguyệt xoay thanh kiếm dưới tay mà cười. “Ta chấp ngươi ba chiêu”
“Hừ!”. Mộ Quân Duệ kéo áo, ngạo mạn nói. “Ta chấp ngươi ba chiêu cũng được”
Mộ Quân Duệ cười rất lưu manh, từ bên hông rút ra một thanh loan đao kì lạ, lưỡi đao phảng phất lửa đỏ mà lại băng lãnh thấu xương, loé ra ảo ảnh như vô số u hồn gào khóc, cực kì quái dị.
Cô Nguyệt liếc nhìn thanh đao kia, trong lòng một trận cảnh giác nói. “Vậy thì… không cần nói nhiều!”. Chưa nói hết người đã như mũi tên rời khỏi dây cung bắn về phía Mộ Quân Duệ.
Mộ Quân Duệ không né tránh, cậy mạnh trực tiếp đối mặt thế tấn công mãnh liệt của Cô Nguyệt. Đao kiếm chạm nhau toé ra tia lửa chói mắt, Cô Nguyệt khó tin nhìn Mộ Quân Duệ tiếp được kiếm chiêu sắc bén của mình. Hắn rõ ràng không có nội lực, sao lại như vậy?
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng Cô Nguyệt, Mộ Quân Duệ cổ tay tăng thêm một phần lực bức Cô Nguyệt lui ba bước.
“Thế nào? Ngạc nhiên sao?”. Mộ Quân Duệ nhàn nhã vẩy vẩy loan đao trong tay, hung ác mà hứng thú nói. “Có thể chết trên tay ta cũng là một loại hạnh phúc nha”
Nếu như hắn chỉ có một chút dị năng cộng thêm một tí thông minh thì không có khả năng leo lên vị trí trên vạn người trước kia. Thực lực của hắn đâu chỉ có mấy thứ này.
“Hừ!”. Cô Nguyệt nhanh chóng thoát khỏi khiếp sợ mà điều chỉnh lại tâm trạng, nói. “Chút khí lực ấy mà cũng muốn đánh bại ta sao?”
Sau đó Cô Nguyệt lập tức sấn tới, vẫn phong cách chiến đấu sắc bén, kiếm chiêu càng thêm tinh diệu liên tục đâm về phía Mộ Quân Duệ. Mộ Quân Duệ cũng đỡ lấy từng chiêu, dù không có nội lực nhưng thân thủ vẫn bất phàm. Trước kia vì linh hồn mới nhập vào thân thể cần thời gian dài để thích ứng, nay Mộ Quân Duệ đã khôi phục lại bản lĩnh ngày xưa, lúc này chính là lúc biểu hiện.
“Thế nào? Cô Nguyệt, ta vẫn thích hương hoa sen trên người ngươi, nếu như hút hồn ngươi vào chắc trên đao sẽ có mùi của ngươi nha!”
Cô Nguyệt lần đầu tiên cảm giác được một loại sợ hãi khó tả. Nam nhân trước mặt một khi lộ ra bản chất tà ác thì trở nên biến thái và tàn nhẫn không gì sánh nổi.
“Thắng bại còn chưa định!”. Giọng Cô Nguyệt đã hơi run.
Mộ Quân Duệ liếc sang bên một cái, không thấy bóng Dận, thầm nghĩ nên kết thúc trận chiến này nhanh một chút.
“Vậy … nhanh kết thúc thì hơn!”
Đao kiếm giao nhau toát ra ánh sáng cường liệt chói mắt, Mộ Quân Duệ vươn tay chế trụ Cô Nguyệt dưới ánh sáng chói mắt đó.
“Dùng linh hồn của ngươi đến tế đao cho ta đi!”
“A…”
Thanh âm kim loại lạnh lẽo đâm vào cơ thể vô cùng rõ ràng, Cô Nguyệt vô lực, cảm thấy ý thức từng chút bị hút ra khỏi cơ thể. Hắn cứ chết như vậy sao? Không!
“A! Chết tiệt!”
Lúc hấp hối, Cô Nguyệt dùng hết sức đâm rách đùi Mộ Quân Duệ, máu tươi nhất thời phun ra. Mộ Quân Duệ chửi một tiếng, buông ra xác chết Cô Nguyệt, xé ống tay áo đơn giản băng bó một chút. Thấy Tây Kiêu trên người đã nhiễm màu máu, Mộ Quân Duệ bèn qua giúp đỡ. Những người đó thấy Cô Nguyệt đã chết, trong lòng không khỏi hoang mang, Mộ Quân Duệ và Tây Kiêu nhân cơ hội nhanh chóng giải quyết hết bọn họ.
“Dận đâu?”
Mộ Quân Duệ kéo Tây Kiêu lại hỏi, sát khí mãnh liệt khiến Tây Kiêu chân mềm nhũn.
“Vương gia qua bên kia rồi!”