Quả nhiên đúng như nữ thủ lĩnh trên thuyền Kỳ Lân quốc nói, không quá mấy canh giờ sau khi bọn họ rời thuyền thì trên biển nổi gió lớn, sóng cuộn mãnh liệt, khó mà tưởng được lúc đi trên biển vẫn còn trời yên bể lặng. Thế mới thấy một đảo quốc như Kỳ Lân quốc quả thật am hiểu đặc thù tác chiến trên biển.
“Chậc chậc, trên biển khí trời biến hoá khôn lường, quả nhiên đất liền thích hợp với ta hơn”
Mộ Quân Duệ ngồi trong căn phòng Kỳ Lân quốc chuẩn bị cho bọn họ, phòng cạnh bờ biển nên có thể thấy rõ biến hoá trên mặt biển.
“Nghê Thường, hắn đang ngủ sao?”
“Vâng, uống xong thuốc của Tây Kiêu thì đã ngủ”. Nghê Thường đứng cạnh Mộ Quân Duệ đáp.
“Ừ, ta ra ngoài một chút, các ngươi săn sóc hắn cho tốt”
“Chủ tử, Nghê Thường muốn cùng đi”
Mộ Quân Duệ khoát khoát tay, cười nhạt. “Ngươi ở lại đi, ta không sao, chẳng qua là đi xem Nữ vương Kỳ Lân quốc rốt cuộc là thần thánh phương nào thôi. Ta cũng rất hứng thú với nữ nhân mạnh mẽ nha”
“Nhưng nếu Vương gia tỉnh…”
“Ôi chao, các ngươi đừng khiến hắn tỉnh không phải là được rồi sao, được rồi, được rồi!”
Mộ Quân Duệ không nhịn được liên tục xua tay, ném Nghê Thường qua một bên một mình chạy ra ngoài. Nghê Thường chỉ có thể cắn môi dõi theo bóng lưng Mộ Quân Duệ, Kiêu vương gia cũng không phải dễ chọc nha!
Mộ Quân Duệ linh hoạt mà thuần thục băng qua cung điện khổng lồ. Nữ vương Kỳ Lân nói thân thể không khoẻ, tạm thời không thể tiếp khách, ai biết còn phải trì hoãn đến lúc nào, hơn nữa cũng không đảm bảo đám người Vũ Linh không hành động trước.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, lần lượt tránh né đội quân tuần tra cung điện, Mộ Quân Duệ thuận lợi lọt vào hoa viên Kỳ Lân. Xem ra Mộ Quân Duệ cũng là kẻ thường lẻn vào du ngoạn nhà người khác.
Đang là mùa thu, Nữ vương Kỳ Lân quốc là người yêu hoa nên trong vườn các loại hoa thu đều tụ họp. Có điều Mộ Quân Duệ lúc này không có tâm trạng ngắm cảnh. Tại sao biết Nữ vương Kỳ Lân nhất định ở trong vườn hoa, Mộ Quân Duệ chỉ có thể nói: Nữ nhân cô đơn đều thích một mình trốn trong vườn, tự hưởng thụ cảm giác đau thương lẫn vui sướng, nhất là nữ nhân quyền cao chức trọng không thể biểu lộ tâm tình ra ngoài. Nhớ lần đầu tiên Mộ Quân Duệ gặp nữ hoàng xã hội đen Nhật Bản cũng trong một vườn hoa anh đào.
A, quả nhiên là ở chỗ này! Hay cho một bức tranh phù dung xinh đẹp dưới sắc thu! Không ngờ Nữ vương Kỳ Lân cũng là mỹ nhân, lại toát ra vẻ cao quý tao nhã khác với nữ tử bình thường.
“Gió thu thổi, phù dung nở rộ”
“Thật không ngờ Nữ vương Kỳ Lân cũng là người đa sầu đa cảm như vậy”
Nữ vương Kỳ Lân nghe thấy có người tới bèn lập tức thu lại vẻ thảnh thơi, bày ra nét mặt uy nghiêm của vị vua một nước. Nàng thấy người tới là một thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ, thong thả bước, vừa nhã nhặn lại có chút phóng túng.
“Ngươi là ai? Dám tự tiện đột nhập vào lâm uyển Hoàng gia, đây chính là tử tội!”
“Nữ nhân nên dịu dàng một chút thì hơn nha!”. Mộ Quân Duệ cười như lưu manh, tiện tay hái một đoá phù dung nở rộ, nói. “Phù dung thật đẹp, muôn ngàn sắc thái giống như Nữ vương vậy”
“Hừ, chỉ giỏi khua môi múa mép!”
Nữ vương Kỳ Lân dừng một chút, thấy Mộ Quân Duệ bộ dạng ung dung kèm theo vẻ quyết đoán khó tả, liền nói. “Ngươi không phải người bình thường, rốt cuộc ngươi là ai?”
Mộ Quân Duệ tiếp tục ngắm nhìn đoá phù dung trong tay, ánh mắt không hề đặt trên người Nữ vương Kỳ Lân, nói. “Nữ vương bệ hạ, ngươi tin lời người xưa rằng Tân đế tái thế sao?”
Trong lòng Nữ vương Kỳ Lân khẽ động, chốc lát sau nói. “Người có thể thắng được trời, lời người xưa nói dù có đạo lý, nhưng một quốc gia không phải nói một câu mà đoạt được”
“Không sai”. Mộ Quân Duệ ném đoá phù dung trong tay xuống, vỗ tay một cái, nói. “Quả thật ngôi hoàng đế không phải nói một câu là ngồi lên được. Tại hạ Mộ Quân Duệ, lần đầu tiên gặp mặt có nhiều mạo phạm…”
………………………………………………………………..
“Ngươi đi đâu đó?”
Mộ Quân Duệ vừa về phòng đã thấy một vị đại thần ngồi trên ghế thái sư trước cửa uống trà, mặc dù nhẹ nhàng nói một câu, nhưng lọt vào tai Mộ Quân Duệ cũng hệt như một quả bom.
“Ha ha, Dận, tỉnh nhanh vậy? Nhớ ta không, lại ôm cái coi!”
“Không giỡn với ngươi, đừng nghĩ ta không biết ngươi làm gì, nếu có lần sau thì chờ ăn đòn đi!”. Dận né qua đòn ôm ấp của Mộ Quân Duệ, nói. “Sao thế? Ngươi tự mình ra trận chắc là dễ như trở bàn tay nhỉ?”
“Thân ái! Ta đã có ngươi rồi thì sao dám trêu hoa ghẹo nguyệt! Tuy Nữ vương Kỳ Lân cũng là một đoá phù dung xinh đẹp, nhưng chồng người ta vừa mới chết nha!”
“A? Nghe ra ngươi có vẻ thất vọng nhỉ?”. Dận túm lấy Mộ Quân Duệ áp lên bàn, kề sát mặt hắn nói. “Đừng đánh trống lảng, nói đi, thế nào rồi?”
“Thật là, cũng không chịu ghen một chút nữa”. Mộ Quân Duệ khẽ nâng đầu hôn Dận, cười nói. “Như vậy so ra ta giống hệt như một bình dấm chua. Được rồi, ngươi không phải nói ta tự mình ra trận không phải dễ như trở bàn tay sao, ha ha! Bây giờ chúng ta là ba chọi bốn!”
Dận nhíu mày, đứng dậy khỏi người Mộ Quân Duệ, một lần nữa ngồi lại ghế thái sư uống trà. Dận sao lại có cảm giác mình giống như một cô vợ nhỏ, quá mức cưng chìu nam nhân này, hoặc là hắn quá cưng chìu mình.
“Ngươi lấy được cái hộp rồi nhỉ”. Dận làm như không có chuyện gì, uống trà bồi bổ thân thể của Tây Kiêu, vị cũng được, chua chua ngọt ngọt.
“Chậc chậc, có cái hộp rồi thì không cần chồng nữa, thân ái, ngươi đúng là tuyệt tình quá”. Mộ Quân Duệ móc trong ngực ra một chiếc hộp gấm, mở nắp rút ra dây lụa màu vàng. “Một sợi dây nho nhỏ rách nát, chậc chậc, đây chính là giá trị của ta sao”
Dận thấy Mộ Quân Duệ đang ngồi tự kỷ, nhịn không được khẽ cười nói. “Được rồi, đưa ta. Đừng làm giống một cô vợ bị ăn hiếp nữa, Quân Hoàng đại nhân của ta à!”
“Ôi, không được! Đây chính là thứ ta trèo đèo lội suối, trải qua bao nhiêu gian khổ mới lấy được. Dận, cứ đưa ngươi như vậy, ta không cam lòng”
Mộ Quân Duệ nhét lại dây lụa vàng vào ngực, khoanh tay, cười hì hì như kẻ trộm nhìn Dận.
Dận thản nhiên cười, bước tới một tay ôm lấy Mộ Quân Duệ trao một nụ hôn nóng bỏng, tay kia mò vào trong người ai đó lấy đồ. Mộ Quân Duệ cười như kẻ trộm, hôn sâu hơn. Từ khi Dận có cái kia thì nhu cầu ở phương diện nào đó giảm rõ rệt, khổ cho hắn một đại nam nhân như hoa như ngọc mà phải chăn đơn gối chiếc. Dận võ công cao cường không thể đánh, hơn nữa hắn cũng không nỡ đánh. Dùng thuốc? Trải qua nhiều lần kinh nghiệm Dận đã quá rành, đến lúc đó chỉ sợ không vụng trộm được mà ngược lại còn bị vợ đánh! Cho nên hắn phải nắm bắt mọi cơ hội! Thanh danh cả đời của Mộ Quân Duệ hắn rốt cuộc bị huỷ trên tay nam nhân này rồi.
“Mỹ nam kế sao?”
Mộ Quân Duệ chưa thoả mãn liếm môi, vươn tay vuốt ve mái tóc đen dài của Dận.
“Ha ha, ngươi nói xem?”
“Ừm, cảm giác không tệ. Có điều ta bắt đầu oán hận đứa bé còn chưa ra đời đã giành ngươi với ta này rồi”. Mộ Quân Duệ xoa bụng Dận, duy trì tư thế ôm nhau. Được rồi, chỉ là ở giữa còn có một vật cản mà thôi!
“Vương gia, nên ăn cơm rồi! A, ta không thấy, cái gì cũng chưa thấy, các ngươi cứ tiếp tục đi!”
…
“Vừa nãy là Tây Kiêu hả?”. Mộ Quân Duệ nhìn Dận, nói. “Hắn luôn tỉnh bơ vào phòng mà không gõ cửa như vậy hả?”
“Không, tại ngươi không khoá cửa đó”
“…Ừm, thôi đi ăn cơm đi”
………………………………………………………………..
Kỳ Lân, hậu hoa viên.
“Người kia quả nhiên là Tân đế, có lẽ hắn có năng lực cai trị tốt quốc gia này”
Nữ vương Kỳ Lân nhớ lại nam tử đột nhiên xuất hiện lúc nãy, dùng tay vuốt ve tấm bia đá. “Ngươi cũng nghĩ giống ta, đều hi vọng dân chúng Kỳ Lân có thể sống cuộc sống hoà bình. Chiến tranh liên tục suốt bao nhiêu năm, cha mẹ ta và ngươi đều hi sinh vì chiến tranh. Một người sống rất cô đơn, cai trị một quốc gia thật sự mệt muốn chết. Quân Hoàng, nhìn xem ngươi có năng lực đạt được tín nhiệm của con dân nước ta không…”