Mưa thu rả rích suốt mấy ngày, nhuộm đẫm một loại sắc thái bi ai nhàn nhạt. Tâm trạng u buồn bất giác thấm vào trong lòng người, tựa như giữa mặt hồ sóng biếc rung động tạo thành từng tầng bạch sắc. May mà khi mưa thu qua đi, nắng ấm cũng không hề keo kiệt lan toả. Ngày thu nhẹ nhàng khoan khoái cùng với ánh nắng như bàn tay mềm mại của người con gái vuốt lên mặt đất, gieo xuống tầng tầng sắc vàng rực rỡ…
“Cái gì? Không được, ngươi không thể đi! Nếu muốn thì cũng phải để ta đi cùng”
Sự độc tài của Mộ Quân Duệ chưa từng thay đổi, nhưng khi đối diện với Dận sẽ lập tức mềm xuống.
“Đại quân của Vũ Linh và Cô quốc đang đến gần, ngươi vừa mới đăng cơ nếu không ở trong nước chỉ huy sẽ khiến lòng dân rối loạn, huống hồ Ô Phương không thể thất thủ”
“Để ngươi một mình đi Kỳ Lân quốc, ta lo lắng”
“Ta là loại người không biết tự bảo vệ mình sao? Cứ yên tâm đi”
Ta có thể yên tâm sao? Mộ Quân Duệ nhìn đám người xem trò vui xung quanh, vẫy tay bảo Ngọc Diệp cho bọn họ lui xuống. Dận nhấn nhấn huyệt thái dương, mỗi khi Mộ Quân Duệ cho người lui xuống thì hắn luôn có dự cảm không tốt.
“Dận, nếu là ngươi bình thường ta đương nhiên yên tâm. Nhưng ngươi nên biết hiện tại ngươi không phải là một người mà là hai người”. Mộ Quân Duệ lập tức đưa ra con át chủ bài, ngồi xổm xuống tựa đầu lên bụng đã bắt đầu nhô ra của Dận. “Kỳ Lân quốc là đất nước thần bí nhất trong bảy nước, bên trong có gì cũng không ai biết. Ta không muốn ngươi mạo hiểm, nhưng không đi Kỳ Lân quốc thì không được”
“Duệ, ta…”
Dận muốn nói hắn không phải đi một người, còn có thuộc hạ của hắn nữa, nhưng Mộ Quân Duệ một lời cắt ngang.
“Không phải ‘ta’ mà là ‘chúng ta’, muốn đi thì chúng ta cùng đi có được không? Để ta một lần nữa cách xa ngươi mấy tháng thì thà chết còn hơn. Ngươi biết đó, chuyện ta đã quyết thì sẽ không thay đổi. Nói ta tuỳ hứng cũng được, ngoan cố cũng được, ngươi chỉ cần biết rằng chuyện này ta tuyệt đối không thương lượng. Hiện giờ ta là vua của Ô Phương, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm, ta biết phải làm sao mà, đừng lo. Còn chuyện chiến tranh với các nước thì cứ yên tâm đi, ta biết phải làm thế nào”
Dận thở dài, vuốt tóc Mộ Quân Duệ, nói. “Ngươi luôn nói trong lòng ngươi đều có tính toán, nhưng ta lại không biết ngươi đang nghĩ cái gì, cho dù ta tuyệt đối tin tưởng ngươi”
Mộ Quân Duệ ngẩng đầu, khoé miệng cong lên thành một nụ cười. “Xin lỗi”. Mộ Quân Duệ hôn lên môi Dận, hút lấy chất dịch ngọt ngào.
“Giờ thì nói cho ta biết, ngươi định chỉ huy thế nào?”
“Chuyện đó hả, vậy phải để vật cưng Dạ Kiêu của ngươi chịu khổ rồi”
Mộ Quân Duệ trong lòng cười thầm, tốc độ bay của Dạ Kiêu không gì vượt qua được, hơn nữa một thân màu trắng rất khó để địch nhân phát hiện. Hắn còn khám phá ra một vấn đề nghiêm trọng là Dận rất cưng chìu con chim kia, nói chính xác là Dận rất thích những thứ đáng yêu.
Dận nhăn mặt, hay quá nhỉ, còn muốn dùng Thánh vật của hắn để truyền tin tức.
“…Nó sẽ hận ngươi đó”
Sau khi phân tích tình thế, buộc phải đi Kỳ Lân quốc.
Trước khi Mộ Quân Duệ đăng cơ, Nữ vương Lam quốc đã đưa tin nói sẽ toàn lực giúp đỡ Ô Phương, có điều cũng nhắc tới việc phải nhanh chóng đặt quan hệ với Kỳ Lân quốc, để Kỳ Lân quốc gia nhập vào phe mình.
Ngày tiếp theo, để tranh thủ thời gian Mộ Quân Duệ và Dận liền thu xếp hành lý xuất phát, đồng hành ngoài một số cao thủ bí mật bảo vệ còn có Tây Kiêu và Nghê Thường.
Xe ngựa sau khi đặc biệt cải tiến lại thì rất rộng, trải đệm mềm, có một chiếc lư hương màu tím toả ra mùi hương thơm ngát thanh nhã. Trong góc còn có vài quyển sách và dụng cụ học tập, tóm lại là Dận chuẩn bị để rèn chữ cho Mộ Quân Duệ. Một Đế vương ngay cả chữ cũng không viết được thì thật sự rất mất mặt.
Dận mặc áo choàng màu đen thật rộng, thứ nhất vì thời tiết lâu dần sẽ chuyển lạnh, nhưng quan trọng hơn là cái bụng chết tiệt ngày càng nhìn rõ! Thế là Dận xem việc “ngược đãi” Mộ Quân Duệ như ăn cơm bữa, ví dụ như hiện tại.
“Dận, cho ta nghỉ ngơi một chút được không?”
Mộ Quân Duệ vẩy vẩy bàn tay đã bủn rủn hết chịu nổi của mình, viết chữ bằng bút lông đúng là khó quá! Vì sao không thể dùng bút lông gà thay thế chứ? Trời ạ, tay hắn nhất định sẽ tàn tật mất.
Dận đang nghỉ ngơi bèn mở mắt nhìn một chút, vươn tay cầm lấy chữ Mộ Quân Duệ viết, nói. “Ừ, có tiến bộ, nhưng vẫn quá xấu. Viết thêm nửa canh giờ nữa rồi kêu ta”. Vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Mộ Quân Duệ ngơ ngác nhìn cây bút trong tay một chút, lại nhìn sang Dận kẻ đang hành hạ mình, rồi khẽ cắn môi tiếp tục vùi đầu đau khổ viết. Tuy rằng rất muốn nổi giận, nhưng khi Mộ Quân Duệ nhìn thấy bộ dạng nghỉ ngơi của Dận thì cục tức trôi đi mất. Cũng tại hắn không biết tiết chế mà.
Mộ Quân Duệ viết hai chữ bèn ngừng lại, nhỏ giọng gọi. “Dận?”
Không phản ứng.
“Dận?”
Vẫn không có phản ứng.
“Xem ra lư hương quả thật có hiệu quả an thần”. Lư hương này là Tây Kiêu làm, nói Vương gia của bọn hắn bình thường không chú ý giữ gìn sức khoẻ, dùng cái này có thể khiến hắn nghỉ ngơi cho tốt.
Mộ Quân Duệ cẩn thận nhích qua, vươn tay chạm vào cái bụng hơi nhô lên, chỗ này có con của bọn họ. Mộ Quân Duệ không khỏi thở dài, bây giờ hắn đã yên tâm, bởi Dận từng nói dị năng sẽ không truyền cho đời sau, vì Tân đế không phải di truyền theo huyết thống mà là một linh hồn riêng biệt. Nói cách khác trừ khi hắn đầu thai trong bụng người khác mới tính, thế nên em bé sẽ không sao.
“Không biết em bé sau khi sinh ra có kêu Dận là mẹ không, ha ha ha”
“Sờ đủ chưa? Đi viết chữ cho ta!”
Dận đột nhiên mở mắt ra, doạ Mộ Quân Duệ một trận. Hắn ngoan ngoãn bò qua tiếp tục viết.
Mẹ? Hừ! Dận nhắm mắt, trong lòng nghĩ thầm, cứ chờ xem, em bé sinh ra sẽ kêu ai là mẹ!
Được rồi, bên trên chính là một ngày bình thường trong chuyến du hành của hai con người nhàm chán này.
Kỳ Lân cách Ô Phương quốc không quá xa, chỉ là nằm trên đảo nhỏ, nhiều năm qua cách xa các quốc gia khác nên tăng thêm không ít cảm giác thần bí.
Đoàn người Mộ Quân Duệ sau mấy ngày ngồi xe xóc nảy thì đến bến đò dẫn sang Kỳ Lân quốc, kết quả lại vô cùng trùng hợp gặp phải đoàn người của Vũ Linh Vân Tiêu.
“Hừ! Nói vậy vị này chính là Tân vương của Ô Phương quốc đấy à? Lần đầu gặp mặt, tại hạ là Vũ Linh Vân Tiêu”
Vũ Linh Vân Tiêu xa xa đã thấy Dận và Mộ Quân Duệ xuống xe ngựa, quả nhiên là hành động nhanh chóng.
Mộ Quân Duệ lười trả lời Vũ Linh Vân Tiêu, chỉ sợ chính mình bất cẩn sẽ tiến lên đá bay hắn. Nếu không phải Dận nhắc nhở ở trong phạm vi Kỳ Lân quốc không được làm ẩu thì hắn đã sớm quăng ra một quả lựu đạn nổ chết tên khốn kia rồi.
Thấy Mộ Quân Duệ không đáp lời, thuộc hạ bên cạnh Vũ Linh Vân Tiêu tức giận nói. “Một tên cẩu hoàng đế của tiểu quốc mà dám vô lễ với Tiêu đế à!”
“Hử? Sao dám bất kính với Quân Hoàng như thế?”
Mộ Quân Duệ lạnh lùng hừ một cái, thân hình khéo léo tiến lên cản trở đường nhìn của Vũ Linh Vân Tiêu. Mẹ nó ngươi mà nhìn nữa thì ta móc mắt ngươi ra đó!
“Hừ! Tiêu đế, ngươi quản cẩu nô tài của mình cho tốt, sao có thể để hắn sủa loạn lúc gặp người như thế?”
Có thể nói tình địch gặp nhau thì đặc biệt đỏ mặt tía tai, lúc hai người đang giương cung rút kiếm thì Dận vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nói.
“Thuyền tới rồi”
Chỉ thấy một chiếc thuyền lớn chậm rãi từ xa đến, trang trí đều bằng vàng, chạm trổ hình phượng, phượng lấn át rồng, vô cùng đặc biệt.
Mặc áo choàng thật rộng, che nửa khuôn mặt, Dận kéo áo giấu thân hình. Lúc nhìn thấy chiếc thuyền trong lòng hắn đã hơi suy tính.
“Duệ, đi thôi”
Mộ Quân Duệ khiêu khích liếc Vũ Linh Vân Tiêu, cố ý tiến lên đi sát bên Dận.
Dưới ống tay áo rộng thùng thình hai tay Vũ Linh Vân Tiêu đã siết chặt thành nắm đấm, hay cho một Mộ Quân Duệ!