Mộ Quân Duệ đầy thâm ý nhìn người vốn đang thiu thiu buồn ngủ bỗng dưng giống như biến thành người khác, đeo lên gương mặt lạnh lùng, nhanh chóng đứng dậy, mở cửa, rồi đóng cửa.
“A, không ngờ sống hơn 20 năm rồi mà cũng có ngày dục vọng không được thoả mãn”
Mộ Quân Duệ oán thầm hai câu, muốn quay về trùm chăn lên đầu hạ hoả.
“Vương gia”
Bên ngoài phòng trúc, một nam nhân mặc thanh y quỳ trên mặt đất, lúc Dận kéo cửa ra thì không nhịn được tò mò nhìn vào.
“Ra ngoài rồi nói”
Dận kéo ra cửa trúc rồi nhẹ nhàng đóng lại. “Hoá Nam, đi thôi”
“A, vâng!”. Nhận ra giọng Dận hơi bất mãn, ý thức được mình vô lễ, Hoá Nam vội vàng thu hồi ánh mắt tò mò của mình, nhanh chóng đứng dậy theo sau Dận, trong lòng vẫn tràn ngập tò mò và kinh ngạc.
“Có chuyện gì?”
“Vương gia, thứ này sáng nay được đưa đến”
Hoá Nam lấy trong ngực ra một dây lụa vàng, cung kính trình lên.
Dận cầm lên nhìn – mười ngày sau, đợi quay về.
“Hừ!”
Nói thì hay lắm, Dận siết chặt tay, đem dây lụa vàng biến thành tro.
“Ngươi lui xuống đi”
“Vương gia, giờ vẫn giữ nguyên kế hoạch mà làm sao? Thời hạn hai tháng…”
Dù biết bây giờ chọc tới vị vương gia lạnh lùng nhưng lại có chút nóng nảy này là rất không thông minh, nhưng vì làm tốt bổn phận thuộc hạ, Hoá Nam vẫn to gan nói ra.
Chân mày tuấn mỹ của Dận theo thói quen nhăn lại, hai tay siết thành nắm đấm sau lưng, sau khi cân nhắc một chút thì khoé miệng cong lên tạo thành một tia châm chọc.
“Về kế hoạch, ta có dự tính khác. Hoá Nam, ngươi thông báo với Hồ Tước, bảo nàng tuỳ thời nghe lệnh. Còn nữa, chuẩn bị một chiếc xe ngựa, sáng mai ta rời đi”
“Xe ngựa? Vương gia, không cưỡi ngựa sao?”
Hoá Nam hơi khó hiểu, Vương gia không phải luôn ghét ngồi xe ngựa sao? Bây giờ không có nhiều thời gian vậy mà lại không cưỡi ngựa?
Dận xoay lưng về phía Hoá Nam, trên mặt hiện ra biểu cảm phức tạp, hơi thiếu kiên nhẫn.
“Xe ngựa! Nhanh chuẩn bị đi!”
“A, vâng!”
Hoá Nam nhìn Dận vung tay, vội vã rời đi, trong lòng kì quái.
“Ơ? Chẳng lẽ vết thương chưa lành ư, Vương gia đi đường sao lạ lạ nhỉ?”
Vừa nãy bước hơi nhanh, đụng tới chỗ không nên đụng, nhất thời mồ hôi lạnh đổ ra, lại nghe thấy người nào đó không lớn không nhỏ lầm bầm, Dận chỉ có thể hận đến nghiến răng, âm thầm chửi rủa.
“A, vương gia giá lâm, tiểu nhân không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi a!”
“Biết sai rồi thì cút ra ngoài cho ta!”
Dận vừa bước vào thì thấy người nào đó khoa trương lăn từ trên giường xuống, bay tới bày ra bộ dạng nịnh nọt trước mặt mình.
Hôm nay từ sáng sau khi Hoá Nam đến thông báo thì phải bận rộn cả ngày, đến tối mịt mới có thời gian về nghỉ ngơi, quả thật mệt rã rời. Dận nhịn xuống một bụng tức giận, đúng là cần phát tiết một chút.
« Vương gia đừng đuổi tiểu nhân đi, tiểu nhân muốn minh oan ! »
Mộ Quân Duệ cười hì hì kéo Dận ngồi xuống giường, rồi pha một bình trà ngon tự tay dâng lên, dáng vẻ ân cần khiến Dận cảm thấy buồn cười, một ngày mệt mỏi cũng thư giãn không ít. Trong lòng tò mò, muốn xem nam nhân luôn khiến mình ngạc nhiên này bày ra trò gì.
“Minh oan? Có gì oan khuất, ngươi nói nghe thử”. Uống một ngụm trà nóng, Dận tựa vào thành giường nhìn nam nhân khom lưng đứng một bên.
“Vương gia, ngài nghe kĩ đây!”
Gương mặt tuấn tú của Mộ Quân Duệ mếu máo, tủi thân nói. “Ta phong lưu phóng khoáng không ai sánh bằng, toàn tâm toàn ý thích một người, nhưng người nọ lừa gạt ta thật thảm, cái gì cũng không cho ta biết, còn gạt ta, lừa trái tim tiểu nhân, lừa thân thể tiểu nhân. Vương gia, người nói kẻ như vậy phải làm gì bây giờ?”
“Mộ – Quân – Duệ!”
“Dận, ngươi lừa ta thật thê thảm a! Còn không mau khai thật ra!”
“Khai cái gì? Ta lừa ngươi cái gì?”
“Ngươi là Vương gia, không phải sao?”
“Phải”
“Vậy là không được rồi!”
“Ta có nói với ngươi ta không phải ư?”
“Ngươi không trung thực!” Mộ Quân Duệ nghiêng người về phía trước, tỏ vẻ bất mãn.
“Vậy ngươi trung thực sao?”
“Thôi bỏ đi, làm chồng không ăn thua đủ với vợ!”
Mộ Quân Duệ thoả hiệp buông tay, chen lên, cũng may chiếc giường khá lớn, hai nam nhân to xác nằm chung cũng không thành vấn đề.
Mộ Quân Duệ đem lai lịch của mình kể rõ đầu đuôi, chuyện tá thi hoàn hồn, chuyện đến từ dị quốc. Có điều, cũng có mấy chuyện không kể ra, ví dụ như dị năng, ví dụ như trước kia là ôm trùm mafia, ví dụ như hơn một nửa nguyên nhắn hắn chết là vì huyết thống Trung Hoa. Ai ngờ đâu một tiểu tử Trung Hoa tàn bạo sẽ kết liễu cả băng mafia Ý?
Mấy thứ này có kể ra thì người trước mặt chưa chắc hiểu được, vậy nên đơn giản kể thành – báo thù. Mặc dù một nửa nguyên nhân là do hắn “tự sát”.
Dận nhìn chằm chằm Mộ Quân Duệ vài giây, nhưng không hề lộ ra kinh ngạc hay bất cứ cảm xúc nào.
“Vũ Linh Kiêu Dận”. Chậm rãi nói ra bốn chữ ngắn ngủn, đây là tự giới thiệu sao?
Mộ Quân Duệ đầy thâm ý gật đầu.
“Vũ Linh Kiêu Dận, văn võ song toàn, được xưng là đệ nhất nam tử của Vũ Linh quốc. Người cũng giống như tên kiêu hùng không ai sánh bằng, thế nhưng sinh ra không đúng thời thế. Từ nhỏ đã có tài nhưng khổ nỗi tuổi nhỏ không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế. Sau đó lại có một hoàng chất cũng rất ưu tú. Hiện tại đang là hoàng thúc của Hoàng đế Vũ Linh quốc”
Mộ Quân Duệ liếc nhìn Dận đang trầm mặc, nhếch miệng cười, tiếp tục nói. “Ngươi rõ ràng có năng lực cướp ngôi, thậm chí có dã tâm này, sao lại cam nguyện dưới một người trên vạn người vậy?”
“Ngươi biết thật nhiều”. Dận đặt chén trà xuống, cười nhạt. “Ta mệt mỏi”
Biết Dận không muốn nói nhiều, Mộ Quân Duệ cũng thông minh hiểu được người yêu cần không gian riêng, nên không nói thêm gì nữa.
Trong bóng tối…
“Dận…”. Mỹ nhân trong lòng lại không thể ăn, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ “khổ” mà thôi!
“Còn sờ bậy nữa thì ta điểm huyệt ngủ của ngươi”. Dận ngủ tiếp.
Mộ Quân Duệ trong lòng khóc lớn. Hắn còn nói sao mà Dận ở trên giường ngây ngô đến vậy, không ngờ lại là Vũ Linh Kiêu Dận – một kẻ khiến nữ nhân toàn quốc khóc hận vì tính tình lãnh đạm!
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Nói vậy chứ Mỹ Ngân thấy Dận Dận rất chiều chồng ~
Giờ mới để ý, qua quyển 2 đã không còn xưng “ta” nữa, mà chuyển sang song thị giác rồi. Chắc vì có nhiều nhân vật mới sắp xuất hiện ~