Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

Chương 1




« Chủ tử ! Ngài tỉnh lại đi, hu hu… »

Ưm… Toàn thân đều rất đau, ai đang gọi ta đó? Ta còn chưa chết mà ! Xem ra mạng ta rất lớn a !

Ha hả ! Mệt muốn chết, chắc ta mới dạo qua một vòng quỷ môn quan trở về.

Trong lòng cười khổ một tiếng, hiện tại ta ở đâu đây? Chậm rãi mở mắt ra, ta thấy một nữ tử mặc trang phục cổ trang vẻ mặt lo lắng. Đồ dùng bằng gỗ lim hoa lệ, rất có hơi hướm cổ điển, ánh sáng vàng vọt dư âm từ cửa sổ phảng phất chiếu vào. Ta nhắm mắt, thân thể nhịn không được run rẩy một chút.

« Để ta nghỉ ngơi một chút ». Âm thanh mềm mại vô lực này không phải của ta, nhưng lại xác thực từ miệng ta phát ra, ta dường như hiểu được một chút tình cảnh của mình…

Không để ý tới mọi thứ xung quanh, hiện tại ta chỉ muốn yên tĩnh, yên tĩnh ngẫm lại.

Nữ nhân bên cạnh do dự một chút, cuối cùng vẫn cẩn thận đóng cửa lại rời đi, lúc gần đi hơi nức nở. « Chủ nhân, người… người nghỉ ngơi cho tốt, Ngọc Diệp ở ngay bên ngoài, có việc gì ngài cứ gọi, nô tỳ sẽ đến ».

Bên tai vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, ta thở ra một hơi cho thanh tỉnh đầu óc. Ta sống lại, nhưng rời khỏi thế giới cũ, linh hồn bị hút đến thế giới xa lạ này.

…………………………………………………………

Nhàn nhã nằm dưới tàn cây hưởng thụ ánh sáng ấm áp đầu xuân, mùi cỏ xanh tươi non xen lẫn bùn đất khiến ta cảm giác thật sảng khoái. Ta phải hưởng dụng thật tốt sinh mệnh mới. Con người chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng.

Ta, một chàng trai của thế kỉ 21, đại nạn không chết, lẽ ra phải banh xác nhưng nay lại nhàn nhã tựa vào nhuyễn tháp, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Ta nghĩ nếu kẻ thù của ta biết kế hoạch tỉ mỉ của bọn họ chỉ đổi lấy cuộc sống trong tù cùng với tài khoản trống trơn, mà ta lại còn sống, bọn họ sẽ có vẻ mặt thế nào? Ha ha ! Nhất định rất thú vị, dù ta không được tận mắt nhìn nhưng tự tưởng tượng ra cũng thấy vui.

Ta hơi xoay người, một cơn đau bất ngờ truyền tới. Thân thể hiện tại của ta cũng không tốt như ở thế kỉ 21, phải nói là kém xa. Nghĩ đến đây ta không khỏi thở dài, tuy rằng không thích thân thể này nhưng cũng đành cải tạo nó một chút.

« Ngọc Diệp ». Nhẹ nhàng cất giọng gọi nữ nhân nhu thuận kia giúp ta vào phòng. Thân thể này quá yếu, khó trách sẽ bị người ta ức hiếp.

Ngọc Diệp là nha hoàn từ nhỏ hầu hạ bên cạnh « ta », từ nàng mà ta biết được chủ nhân trước của thân thể này là một hoàng tử vô cùng yếu đuối, thường xuyên bị các hoàng tử khác bắt nạt. Vài ngày trước, hoàng tử đáng thương này tự sát, về nguyên nhân, nghe nói là tỏ tình bị từ chối, không thể không nói thật sự quá hèn nhát. Mà ta hiện tại hiển nhiên tiếp nhận thân thể này, sở hữu tất cả mọi thứ.

Cung đình tranh đấu vốn tàn khốc vô tình, thế nhưng « hoàng tử » là ta cũng bởi vì vô năng lại thêm tự sát mất trí nhớ mà hết sức an toàn. Bất quá nếu ông trời cho ta cơ hội như vậy, sao lại không trải nghiệm một chút ? Cuộc sống yên bình như vậy, biết đâu cũng tốt ?

Một ngày trôi qua, ta đến nơi này kể ra đã hơn nửa tháng. Khép lại quyển sách dày, ta xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, ngón tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương hai vòng.

Đã nhiều ngày trừ bỏ dưỡng thương, ta đều ở thư phòng trang nhã này đọc sách, may mắn văn tự tuy rằng là chữ phồn thể, nhưng chung quy là chữ Trung Quốc, nhìn hiểu là tốt rồi.

Đối với thế giới xa lạ này, ta chỉ có thể tìm hiểu từ sách và người hầu. Có một tin vui là thuật thôi miên của ta có tác dụng rất lớn. Thế giới hiện tại đối với ta hoàn toàn xa lạ, hình như còn không có trong sách giáo khoa lịch sử. Nhưng càng đáng sợ là nơi đây quả thật là một triều đại của Trung quốc.

Nói bằng tiếng Trung, viết chữ phồn thể, trang phục giống như Minh triều, nhưng lại so với Minh triều thoáng hơn một chút, địa danh cơ bản cũng giống Trung Quốc cổ đại.

Thời đại này có 7 quốc gia, nơi ta ở là Ô Phương quốc. Bảy quốc hình thành cục diện thế lực tương đương. Thất Hoàng tử nho nhỏ là ta, hình như gọi là cái gì Ô Hàm, thật sự khó chấp nhận, ta quyết định thông minh không gọi tên này, quay lại gọi tên cũ – Mộ Quân Duệ.

Ô Hàm là một hoàng tử yếu đuối vô năng, ít bạn bè, điều này sau khi hắn tự sát ta tỉnh lại thì phát hiện. Trừ bỏ thái y thì không có ai tới tẩm cung, cũng yên tĩnh không ít. Hiện tại Ô vương đang hấp hối, đúng là lúc các hoàng tử náo nhiệt tranh quyền đoạt thế.

Xuyên qua cửa sổ điêu khắc bằng gỗ liêm, bên ngoài là đầu xuân, hoa đào tại sảnh đường dưới ánh sáng nhu hoà nở từng đoá phấn hồng, tựa như những thiếu nữ xinh đẹp. Khẽ cười một tiếng, ta duỗi ra tứ chi hơi cứng ngắc, đẩy cửa thư phòng chuẩn bị tuỳ tiện ra vườn hoa dạo một chút.

« Chủ tử ». Ngọc Diệp là nha hoàn bên người ta, trước mắt coi như người duy nhất có thể tin cậy.

Ta thuận miệng đáp trả. Ngọc Diệp phủ thêm cho ta áo choàng lông cừu màu trắng. Dù sao đầu mùa xuân hơi lạnh, mà thân thể này quả thực yếu ớt ! Điều này càng khiến ta một lần nữa quyết tâm xây dựng một phong cách khác.

« Ngọc Diệp, gần đây trong cung có phát sinh chuyện gì không ? »

Chậm rãi đi trên con đường gấp khúc lát đá, những đoá hoa mai xinh đẹp mịn màng hai bên đường đập vào tầm mắt, ánh sáng đan vào cây cối khiến tâm tình ta tốt lên, tựa hồ cảm giác hôm nay sẽ phát sinh chuyện tốt.

Thanh âm mềm nhẹ của Ngọc Diệp bật lên trên cảnh trí nhu hoà này. « Chủ tử, mấy ngày nay trong cung vẫn rất hỗn loạn, tháng sau trong cung thiết yến, Cô quốc Thái tử Cô Thần, hoàng tử Cô Tinh, Cô Nguyệt đến thăm ».

Ta không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhật Nguyệt Tinh Thần, vậy còn người nào gọi Cô Nhật hay không ? Thế giới này mọi người đặt tên như vậy sao ?

Ta kéo áo choàng, cúi đầu tránh một cành cây nằm ngang chắn qua . « Ngươi có biết Cô quốc tới đây làm gì không ? »

Ngọc Diệp lắc lắc đầu. « Nô tì không biết, chỉ nghe nói… Nghe nói… »

Thanh âm Ngọc Diệp ngày càng nhỏ, nàng là một nữ nhân cẩn trọng, ta mỉm cười, nụ cười tin rằng có thể làm tan cả tuyết đọng.

« Ngọc Diệp, nhìn ta ! » Cho dù mỉm cười vô hại, nhưng nữ nhân trước mắt vẫn bị ta doạ sợ đến choáng váng. « Chủ nhân của ngươi là ai ? ».

« Là, là ngài… chủ tử… » Nhìn vẻ mặt hơi bối rối của Ngọc Diệp, ta nhẹ giọng. « Trả lời tốt chuyện ta hỏi, hiểu không ? »

Ngọc Diệp kiên định gật đầu. Tốt lắm, nàng là một nữ nhân thông minh.

« Nhớ kỹ, là Mộ Quân Duệ ! Chỉ có ta ! »