Mộ Hàn Trọng

Chương 117: Ám Dạ




Nếu có thể, hắn thật muốn đem người này giấu ở một nơi mà người khác vĩnh viễn không thể tìm thấy, khiến cho thế giới của y, chỉ có một mình hắn, khiến cho niềm vui và nỗi buồn của y, đều do hắn tạo nên và xua tan.

Nhưng loại tưởng tượng này, vĩnh viễn chỉ có thể là tưởng tượng...

Vươn tay, nhưng không ngẩng đầu, chỉ dựa vào xúc cảm, sờ soạng gương mặt của nam nhân. Từ cằm, đến môi, từ mũi, đến hai má, từ hai má đến hai mắt, từ hai mắt đến lông mi dài...

Nam Khiếu Hoàn nhắm mắt lại, để cho ngón tay ấm áp kia đảo quanh trên mặt mình. Giờ khắc này, yên tĩnh chiến thắng mọi lời nói.

Mùi thuốc đông y quanh quẩn nơi chóp mũi, y chỉ cảm thấy người bên cạnh trầm xuống, ngay sau đó, một đôi môi mềm mại liền ấn lên môi y, khiêu mở khớp hàm, tiến quân thần tốc, triền miên, ôn nhu như nước, khiến cho y trầm mê trong đó, không thể tự kềm chế.

Trong số rất nhiều lần tiếp xúc thân mật với người này, Nam Khiếu Hoàn thích nhất, đó là môi chạm môi. Trong khoảnh khắc đó, tất cả chuyện khúc mắc trong đầu đều trở nên mơ hồ, chỉ có hình ảnh đôi mắt cụp xuống và nụ cười mỉm của người nọ là cực kỳ rõ ràng.

Si ngốc tưởng tượng gương mặt người nọ ở trong đầu, bàn tay nắm chặt sàng đan của Nam Khiếu Hoàn dần dần thả lỏng...

"Ưm!..."

Trên môi tê rần, y nhíu mày, mở hai mắt, liền thấy người chiếm cứ hơn phân nửa tầm nhìn đang bất mãn nhìn y.

"..." Đỏ mặt lên, Nam Khiếu Hoàn dưới sự quẫn bách, y vô thức đưa tay lên nhanh lau đi vệt nước dính trên khóe môi.

Nhưng không ngờ một màn này xem ở trong mắt Vu Diệp, lại thập phần hấp dẫn, lúc này dục vọng đè ép ở đáy mắt lập tức thoát ra, mạnh mẽ lan tràn toàn thân, kích thích ý nghĩ của hắn nóng lên, liền không nghĩ ngợi đè nam nhân ra hôn môi lần nữa.

Vài cái hôn sâu qua đi, Vu Diệp xúc động hôn liếm xuống cổ nam nhân, từng tảng lớn nước bọt thấm ướt da thịt màu lúa mạch, tóc đen tán loạn quấn lấy nhau, tiếng hít thở nặng nề của cả hai và tiếng rên rỉ trầm đục của nam nhân vang vọng khắp căn phòng.

"A...!" Mút liếm bỗng nhiên biến thành gặm cắn, Nam Khiếu Hoàn bất giác rên rỉ một tiếng, ý thức vốn có chút mơ hồ trong nháy mắt liền thanh tỉnh, khi nhìn thấy trạng huống của người trước mắt, thân thể đã nóng lên trong phút chốc liền lạnh xuống: "Chủ thượng!"

"Ân?" Vu Diệp hừ nhẹ ra tiếng, bởi vì thân thể hắn đang ôm ấp đột nhiên đẩy tay với ám chỉ từ chối.

"Vết thương của ngài..." Hoảng hốt ngồi dậy, hoảng hốt bò xuống giường đi lấy hòm dược, trong lúc bước đi còn vì nóng vội mà va chạm với bàn ghế, đợi đến khi y cầm hòm dược quay trở lại, Vu Diệp đã ung dung ngồi tựa vào đầu giường, mặt mày mỉm cười theo dõi y.

Ánh mắt ôn nhu như vậy, hàm chứa ý cười nhàn nhạt, xuyên qua bụi bặm, giống như hóa thành một cái lưới mỏng, bao phủ lấy y từ đầu đến chân.

Trong lòng rung động, y ngồi xuống trước giường, mở hòm dược, lấy ra băng vải mới giúp Vu Diệp băng bó lại.

Vu Diệp liếc nhìn y, đưa tay ngăn lại: "Không sao, chỉ chảy chút máu mà thôi."

"... Chủ thượng..." Nam Khiếu Hoàn thấp giọng khẩn cầu, tầm mắt vẫn không thể dời khỏi mấy vết máu đỏ thấm ướt băng vải trước ngực người nọ.

"..." Vu Diệp lại không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, một tay ấn nhẹ cánh tay nam nhân, mắt đen lẳng lặng nhìn người trong tầm nhìn.

"Chủ thượng?"

"... Để ta hảo hảo nhìn ngươi." Vu Diệp nói khẽ, thanh âm mềm nhẹ tràn đầy lưu luyến không muốn rời xa. Ánh mắt của hắn chậm rãi lần theo từng tấc từng tấc trên thân thể Nam Khiếu Hoàn, giống như muốn đem hắc y nam nhân trước mặt khắc sâu vĩnh viễn ở trong lòng, hết sức chuyên chú.

Mộ Hàn Trọng... Ta thật hâm mộ ngươi, có thể có được một người như vậy, luôn đi theo bên cạnh ngươi, dùng máu thịt của chính mình thay ngươi chặn lại mọi đao kiếm. Cương nghị trầm tĩnh, ẩn nhẫn im lặng, không có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần ngươi mệnh lệnh, sẽ lập tức đem tánh mạng cùng hết thảy tôn nghiêm giao hết vào tay ngươi.

Mà Vu Diệp hắn có đức hạnh gì, lại có thể vượt qua hàng ngàn thời gian và không gian, gặp được nam nhân ở nơi này, nhận được tình yêu của nam nhân, làm cho nam nhân cam nguyện quy phục dưới thân?

...

"Khiếu Hoàn..." Nhẹ giọng gọi tên của nam nhân, Vu Diệp rũ mi mắt, vươn tay vuốt ve cánh tay còn đang đeo băng vải của nam nhân, hắn tuyệt đối sẽ không quên, bởi vì sơ suất của chính mình, đã khiến cho người này phải gánh chịu bao nhiêu tra tấn cùng sỉ nhục. Hắn lại càng không quên, hết thảy những chuyện người này âm thầm làm vì hắn...

Trong vạn trượng hồng trần này, trong biển người mờ mịt, người duy nhất hắn muốn giữ lại, vĩnh viễn chỉ có người này...

Thế nhưng...

Ngón tay thon dài dời đến trên mặt y, nhẹ nhàng vuốt ve, Vu Diệp nhìn Nam Khiếu Hoàn, để mặc cảm giác chua xót lan tràn khắp cõi lòng, ăn mòn tay chân xương cốt, toàn bộ miệng vết thương trên cơ thể tựa hồ cũng vỡ toang trong nháy mắt, thật sự... Đau quá...

"Chủ thượng..."

Nắm bắt được tia bất an xẹt qua trong mắt thanh niên, Nam Khiếu Hoàn cảm thấy ngực trái mình tê rần, theo bản năng nâng tay lên cầm lấy bàn tay đang lưu luyến trên mặt mình của thanh niên.

Thân mình Vu Diệp run lên, khi phục hồi tinh thần lại, biểu tình trên mặt đã khôi phục bình thường, hắn cong lên khóe miệng, hơi nhướng mày nhìn nam nhân.

Nam Khiếu Hoàn cắn môi dưới, dưới ánh sáng nến, trong đôi mắt đen tựa như có thứ gì đó muốn bức phá lao ra, ngay cả thanh âm luôn vững vàng không gợn sóng cũng mang theo chút run rẩy, nặng nề cùng luống cuống:

"... Thuộc hạ... Có việc bẩm báo..."

"A, đúng lúc, ta cũng có tin tốt muốn nói với ngươi." Vu Diệp nhướng mày cười, nhưng sâu trong nụ cười đó, lại có chút bi thương vụt qua.

"... Chủ thượng hãy nói trước." Nam nhân có chút bất lực cúi đầu.

Tay Vu Diệp trượt xuống, sờ đến bàn tay còn đang đặt trên đùi của y, lần theo khe hở, hắn nắm lấy bàn tay chai sạn, sau đó lật ngược nó lại, dùng đầu ngón tay vẽ theo từng đường chỉ tay trong lòng bàn tay y.

"Tuyết Liên sư phụ mang về... Ta dùng sau mấy ngày... Ngoài dự liệu, có hiệu quả rất tốt."

Vu Diệp cúi đầu nhìn bàn tay nam nhân, lại dùng đầu ngón tay nhẹ bóp vài cái... Ân, có góc có cạnh, rất cứng rắn... Lòng tự trọng cao, có ý chí tốt, làm việc kiên định cẩn thận... Đường số mệnh rất dài... Xem ra sẽ sống lâu trăm tuổi. Đường trí tuệ cùng đường số mệnh nằm gần nhau, lại cách đường tình cảm rất xa, ha ha, xử sự ổn trọng, chỉ là có chút đầu gỗ... Đường tình cảm thì...

Vu Diệp cúi đầu, mi dài khẽ động, tóc đen rũ xuống, càng khiến cho đôi lông mi thêm xinh đẹp.

"Sư phụ nói, "Vô Ngân Thảo" và "Di Tình" hòa lẫn vào nhau, kiên trì dùng Ô Phong Dịch và Tuyết Liên một tháng, có thể nhất cử lưỡng tiện, cả hai loại độc đều có thể giải trừ hoàn toàn..."

Đường tình cảm kéo dài tới ngón trỏ, tình cảm rất thuần túy, có thể vì đối phương trả giá hết thảy... Thậm chí không mong cầu được nhận lại...

Vu Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười nhàn nhạt, trong trẻo như ánh nắng mùa Thu.

"... Đây thật sự là niềm vui bất ngờ, đúng không... Khiếu Hoàn?"

Thế nhưng, hắn không muốn y trả giá hết thảy...

**

Sương mù tràn ngập, đêm Đông thanh tịnh, trăng tròn lơ lửng.

Nam Khiếu Hoàn đẩy cửa vào, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, làm bừng tỉnh người đang nằm úp sấp trên bàn.

"Nam đại ca!"

Theo tiếng nói trong trẻo, thiếu niên chạy tới ôm lấy Nam Khiếu Hoàn.

"Thành Song?"

Nam Khiếu Hoàn đem người kéo ra khỏi ngực mình, ánh nến chiếu rọi rõ ràng gương mặt của hắn, trên gương mặt thanh tú trắng nõn, hai mắt hơi đỏ, tóc có chút hỗn độn... Đúng là Cố Thành Song am hiểu hình xăm xuất thân từ Lăng Tiêu Các.

"Ngươi vào bằng cách nào?" Hai người ngồi xuống trước bàn, Nam Khiếu Hoàn cau mày, đánh giá người đối diện. Sau khi chủ thượng gặp chuyện không may, hoàng đế chỉ cho gọi tam đại hộ pháp và một ít ám vệ tùy thân của bọn họ vào cung, còn thiếu niên không biết chữa bệnh cũng không biết võ công này, đương nhiên là bị bắt ở lại trông giữ vương phủ...

"Ta ở trong phủ nghe trái ngóng phải, nhưng chỉ nghe được tin tức chủ thượng đã không còn đáng ngại... Lại không hề nghe được tình hình sức khỏe của Nam đại ca." Cố Thành Song vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt quan sát Nam Khiếu Hoàn, thấy y mặc dù có vẻ mệt mỏi, nhưng y phục vẫn chỉnh tề, lúc này mới yên lòng, "... Ta đã chuẩn bị chút thuốc trị thương cho chủ thượng và Nam đại ca. Còn chuyện làm sao ta vào cung được, là do có lệnh bài của vương phủ, một đường rất thuận lợi, chỉ là khi tới chỗ này lại bị lính thủ vệ ngăn cản, may mắn có ám vệ đại ca giúp ta giải vây..." [Uyển: bốn chữ "ám vệ đại ca" này nghe nó ngọt làm sao =)) ]

"Yến Tam?" Lúc y không ở đây, chúng ám vệ đều do Yến Tam chỉ huy. Ở trong phạm vi có cấm vệ quân của hoàng đế canh gác lại có thể cho người khác tiến vào, không ai khác chỉ có thể là hắn.

Tròng mắt Cố Thành Song xoay chuyển, nhất thời cũng hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Nguyên lai ám vệ đại ca tên là Yến Tam sao? Cũng chính là hắn bảo ta ở chỗ này chờ Nam đại ca."

"Ngươi vẫn luôn chờ ở nơi này?" Nội tâm Nam Khiếu Hoàn run lên, hôm nay y rời cung, lấy lý do là hồi phủ, mà Cố Thành Song lại là từ trong phủ vào cung tìm y...

"A?" Vẻ mặt Cố Thành Song cứng đờ, nhưng rất nhanh lại dùng tươi cười che giấu, mà nam nhân ở đối diện bởi vì nội tâm đang sốt ruột nên cũng không phát hiện sự khác thường của Cố Thành Song, "Đúng vậy, ta vẫn luôn ở đây chờ Nam đại ca. Cơm canh đều là do ám vệ đại ca giúp đưa tới."

"Ta đã biết." Nam Khiếu Hoàn thở phào một hơi, tinh thần lúc này mới trầm tĩnh lại, ngay sau đó, tiếng "rột rột" phát ra từ bụng ai đó liền lọt vào trong tai hai người.

...!

"Phụt!" Cố Thành Song nhịn không được bật cười, nhưng thấy sắc mặt nam nhân nháy mắt cứng còng, liền vội vàng cố gắng nhịn xuống, đi nhanh đến cái bàn ở gần đó, lấy ra một cái thực hạp, "Khanh Nhan tỷ tỷ biết ngươi chưa ăn, cố ý chừa lại phần này cho ngươi."

Dứt lời, mở nắp thực hạp lấy đồ ăn ra, ba đĩa thức ăn, một bát cơm, một bát canh, vẫn còn nhiệt khí.

Hiện tại đang là nửa đêm, y tuyệt đối không ngốc đến mức tin rằng những thứ này là mới được đưa tới... Như vậy... Hẳn là thiếu niên trước mắt này...

Trong lòng ấm áp, khẩu khí Nam Khiếu Hoàn mềm xuống vài phần: "Đa tạ."

"Hắc hắc, Nam đại ca nhanh ăn đi, nhịn đói lâu không tốt đâu." Mặt đỏ lên, Cố Thành Song ngượng ngùng gảy đầu, sau đó đem đôi đũa đưa cho nam nhân.

"Ngươi cũng cùng ăn đi." Nam Khiếu Hoàn đẩy mấy đĩa thức ăn về phía thiếu niên, khẽ nói.

"Ân!" Theo tiếng trả lời là nụ cười sáng lạn của thiếu niên, hắn lại lấy ra thêm một đôi đũa từ trong thực hạp, rõ ràng là đã tính toán trước.

Nam Khiếu Hoàn chỉ khẽ liếc hắn một cái, trên mặt không có biểu tình gì, sau đó thu hồi ánh mắt, vùi đầu ăn cơm.

Thấy y không có nói toạc ra âm mưu của mình, Cố Thành Song được một tấc lại muốn tiến một thước, đem ghế càng kéo lại gần nam nhân, sau đó mới cùng y ăn cơm.

Cố Thành Song vốn thông minh, rất giỏi trong khoảng nói năng và nhìn sắc mặt người khác, mắt thấy Nam Khiếu Hoàn rõ ràng đang có tâm sự nặng nề, một bữa cơm ăn hết nửa canh giờ, liền không nói nhiều như trước kia nữa, chỉ im lặng gắp đồ ăn, im lặng ăn canh, sau đó lúc nam nhân nhìn ngọn đèn đến xuất thần, hắn cũng im lặng nghiêng đầu nhìn chăm chú y.

"Canh giờ này... Mọi người đều đã ngủ, ngươi đi tìm chỗ ngủ rất bất tiện."

Giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên, Cố Thành Song mạnh giật mình, khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại, liền thấy Nam Khiếu Hoàn đứng dậy, cúi đầu thu dọn chén đũa, "Tối nay ngươi tạm thời ngủ ở chỗ ta đi, được không?"

Cố Thành Song lập tức nhảy dựng lên, vội vàng ngăn cản động tác thu dọn của Nam Khiếu Hoàn, còn không quên gật đầu liên tục: "Để ta dọn là được rồi, Nam đại ca, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

"..." Động tác trên tay Nam Khiếu Hoàn dừng lại, giương mắt nhìn thiếu niên, sau đó không nói gì cúi đầu đem chén đĩa để vào thực hạp, thu dọn xong hết thảy, liền xoay người đi ra ngoài.

Để lại Cố Thành Song ở phía sau nhìn chằm chằm theo bóng lưng của y mà cảm thán, cái gì mà "Một ánh mắt còn hơn tất cả lời nói"... Hiện tại hắn xem như đã hiểu được.

Bị đôi mắt đen trầm tĩnh như vậy nhìn chằm chằm, trong chớp mắt đó, hắn cái gì cũng nói không nên lời, thậm chí một đầu ngón tay cũng khống chế không được...

Sau một giờ đồng hồ, Nam Khiếu Hoàn mới trở lại trong phòng.

Sau khi rửa mặt, rửa chân xong, thiếu niên ngồi ôm chăn ở trên giường, nhìn Nam Khiếu Hoàn vào cửa, nhìn y lấy ra giấy bút, khom người viết gì đó lên mặt giấy, sau đó cuộn lại bỏ vào ống trúc.

Y đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, có một tiếng còi nhỏ vang lên, liền có một con bồ câu trắng từ bên ngoài bay vào, đậu trên cánh tay Nam Khiếu Hoàn.

Đem ống trúc buộc vào chân bồ câu, Nam Khiếu Hoàn vuốt ve đầu và cánh nó, lại cho nó một ít thức ăn.

Con bồ câu kia rất thông minh, sau khi ăn uống no đủ, mổ mổ ngón tay Nam Khiếu Hoàn vài cái, liền mở rộng đôi cánh, giống như mũi tên bay ra cửa sổ, rất nhanh, bóng trắng nho nhỏ kia đã biến mất trong màn trời đêm.

"Ngươi ngủ trước đi." Nam Khiếu Hoàn ngồi xuống đưa lưng về phía thiếu niên, trải phẳng trang giấy ra, tay trái cầm bút chấm mực, sau khi viết được hai chữ, y ngồi nhìn tờ giấy trắng thật lâu, cây bút lơ lửng giữa không trung, không thể nào viết tiếp.

"Nam đại ca?" Cố Thành Song chui vào trong ổ chăn, nhìn y vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, nhưng lúc này lại có vẻ vô cùng tịch liêu, liền lo lắng hỏi khẽ.

"Không sao, ngủ đi." Nam Khiếu Hoàn giơ tay lên, chưởng phong bắn ra, đèn trong phòng liền vụt tắt, cả căn phòng rơi vào hắc ám, chỉ còn lại chút ánh sáng trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió thổi và tiếng lá rì rào ngoài cửa sổ đều có thể nghe thấy. Tiếng hít thở của người trong phòng rất nhẹ rất nhạt, Cố Thành Song phải tập trung hết tinh thần mới xác nhận được là hắn hiện không ở đây một mình.

Hắn không biết mình đã mở to mắt nhìn bóng dáng cao lớn phủ ánh trăng trong bóng đêm kia bao lâu, chỉ nhớ được rằng, người nọ ngồi đưa lưng về phía mình, vẫn không nhúc nhích, không một chút động tĩnh, giống như pho tượng được dựng trong rừng hoang vĩnh cửu, trải qua ngàn năm.

Mà khi hắn bắt đầu mơ hồ sắp tiến vào mộng đẹp, nam nhân chậm rãi đứng dậy, cùng lúc đó tựa hồ có một tiếng thở dài thật khẽ vang lên, bi thương khó giải bày, u uất, quanh quẩn trong đêm đen...

**

Bên trong phòng, thiếu niên phát ra tiếng ngáy khe khẽ, thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu, chăn bông đều đã bị hắn lật tung trong lúc ngủ mơ. Trên cái bàn cạnh cửa sổ, ánh trăng rọi lên một cái hộp gỗ dài màu xanh, bên cạnh là bút mực được sắp xếp ngay ngắn, đặt phía trên hộp gỗ, là một phong thư có chữ ký màu đen.

Trong hương hoa mai thoang thoảng, bóng cây loang lổ, tiếng gió sàn sạt, một bóng người chậm rãi bước đi trên hành lang tẩm điện.

Giày đen giẫm lên phiến đá xanh, tiếng bước chân trống rỗng vang vọng trong viện, dưới ánh trăng lạnh lẽo, vô cùng cô đơn.

Thật nhẹ đẩy cửa ra, nam nhân yên lặng bước vào tẩm điện đế vương, đèn cung đình trong góc chiếu vào gương mặt lãnh ngạnh và thân thể cường tráng của y, đáy mắt hiện lên một tia đau đớn, tại thời khắc yên tĩnh này, không còn che giấu, cũng vô lực che giấu.

Y bước đi thật chậm, mỗi bước chân đều giống như nặng ngàn cân, đều giống như đi lên một con đường không có lối về.

Nhưng mà mặc kệ y bước chậm thế nào, cuối cùng y vẫn đứng ở trước long sàng, đứng ở bên cạnh người nọ.

Trong đôi mắt hiện lên vẻ mê đắm, y lặng lẽ nhìn, dùng ánh mắt âu yếm từng tấc trên cơ thể người nọ, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của người nọ, nhớ lại hơi thở ấm áp của người nọ khi được ôm từ phía sau.

Ngọt ngào nhẹ nhàng, không đậm đà, nhưng lại khiến người ta đắm chìm trong đó một cách vô thức, để rồi đến một ngày, lại thấy đau lòng và không thể buông bỏ.

Nhưng mà, không thể không buông bỏ.

Ngón tay ở bàn tay trái hơi giật giật, trong ánh đèn hôn ám, y vươn tay trái ra, rồi lại cứng ngắc ở giữa không trung.

Y không dám đi xa hơn, thậm chí, cũng không dám... nhìn nhiều thêm lần nữa.

Y chỉ có thể đứng lẳng lặng như vậy, nhắm mắt ngưng thần nghe tiếng hô hấp đều đều của người nọ. Chỉ cần như thế này, y cũng đã thỏa mãn.

Trong bóng đem yên tĩnh dịu dàng, y học theo bộ dáng của người nọ, hơi hơi cong lên khóe miệng, vẽ ra một nụ cười thực nhẹ thực nhạt.

Chủ thượng... Sẽ tiếp tục sống như vậy... Hắn sẽ càng trở nên tuấn mỹ hơn, sẽ càng trở nên trưởng thành hơn... Hắn vẫn sẽ cười như vậy, khí định thần nhàn, tao nhã tự nhiên, vừa như không biết chuyện gì, rồi lại vừa như cái gì cũng biết... Hắn sẽ tiếp tục kề vai sát cánh với người huynh trưởng luôn yêu thương hắn, đó là loại cảm tình không thể thay đổi, tuy rằng có chút khuyết điểm, nhưng lại là sợi dây gắn kết vô cùng bền chặt... Hắn sẽ có hảo bằng hữu cùng hắn uống rượu chơi cờ, miễn là hắn đừng khiến đối phương thua liên tiếp năm ván... Hắn cũng sẽ tìm được một người tốt hơn để cùng hắn đi đến hết cuộc đời, du ngoạn khắp Mạc Bắc Giang Nam, nắm tay hắn cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Y vì người nọ tưởng tượng ra thật nhiều viễn cảnh tốt đẹp ở tương lai, nhưng lại đem chính mình đặt ra ngoài tương lai đó.

Quỳ gối cúi người, thái dương chạm đất.

Chủ thượng... Xin tha thứ cho thuộc hạ đi không từ biệt.

Chủ thượng... Xin cho thuộc hạ, ích kỷ một lần.

Thuộc hạ, cáo từ.

Nam nhân đứng dậy, lại nhìn người trên giường một lần cuối cùng, sau đó... Xoay người rời đi.

...

Gió nổi lên, lá cây xì xào, phòng trong vẫn yên tĩnh như ban đầu, ánh nến vẫn đang cháy.

Gương mặt tuấn mỹ tái nhợt giống như sẽ cứ như vậy ngủ đến ngàn năm.

Bỗng nhiên, mi dài run rẩy, mở ra đôi con ngươi đen, tràn ngập đau lòng.