Mộ Đông

Chương 5




Diệp Sơ Thần chưa bao giờ chủ động liên lạc với Tần Mộ Đông, ngay cả khi cô đang rất cần sự giúp đỡ, cô cũng không bao giờ liên lạc với anh.

Sau khi huấn luyện quân sự, Diệp Sơ Thần tìm được một công việc làm thêm dài hạn ở gần trường để trang trải cuộc sống, thỉnh thoảng còn đi làm gia sư vào cuối tuần kiếm thêm tiền.

Không phải cô không có tiền, chỉ là cô không muốn dựa vào bố mẹ nữa, cô âm thầm phân cao thấp, không trả lời điện thoại, càng không xin tiền, tự đột phá bản thân bằng cách độc lập tài chính.

Trong ngày Quốc Khánh, cả nước cùng nhau ăn mừng.

Diệp Sơ Thần gọi điện cho ông nội kể về cuộc sống hiện tại, sau đó nghe ông nội lo lắng nói tới chuyện Tần Mộ Đông nhập viện rồi giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng, đó là đến bệnh viện thăm Tần Mộ Đông.

Diệp Sơ Thần cầm bó hoa ly cô mua ở cổng bệnh viện, cô chưa từng đi thăm bệnh, nhưng khi nhớ đến những cảnh xem trên tivi thì đột ngột quyết định mua một bó hoa.

Lúc đến cổng bệnh viện quân y, cô đã gọi điện cho Tần Mộ Đông.

Tần Mộ Đông nhìn Diệp Sơ Thần cầm bó hoa ly ở cửa, cô gái mặc một chiếc váy trắng, trên khuôn mặt thuần khiết tràn đầy sức sống trẻ trung.

Xung quanh là một vòng đồng đội đang đứng nhìn anh, khi cô phát hiện trong phòng còn có người khác, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, Diệp Sơ Thần lập tức trở nên ngượng ngùng, ngón tay vô thức siết bó hoa trong tay.

"Chúng tôi ra ngoài trước đây, tránh ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của hai người."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chẳng biết là ai thức thời lên tiếng trước, lúc nhóm đồng đội rời đi đều nhìn cô chào hỏi, ánh mắt tập trung đến mức khuôn mặt của Diệp Sơ Thần đỏ bừng vì xấu hổ.

Người đi hết thì cô mới đến bên giường anh, hắng giọng nói: “Ông nội tôi nói chú bị tai nạn phải nhập viện, nên tôi đến xem sao."

Tần Mộ Đông liếc nhìn bó hoa trên bàn đầu giường, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, cô nói thêm: "Chú Tần, tặng hoa rất là phong cách đó nhé."

Cô chỉ vào giỏ trái cây bên cạnh rồi nói tiếp: “Tôi biết chắc hẳn sẽ có rất nhiều người cùng đơn vị đến thăm chú, họ đều tặng hoa quả cho chú, nếu tôi lại tặng chú nữa thì rõ ràng quá thừa thãi. Chú xem, tôi thông minh biết mấy mới nghĩ tới tặng hoa cho chú chứ, Tây lắm đúng không?"

Tần Mộ Đông ngước mắt, lẳng lặng liếc nhìn cô vài giây, ánh mắt anh chất chứa chút gì đó chất phác mà bối rối, Diệp Sơ Thần nghĩ thầm chắc có lẽ do anh chưa từng được tặng hoa chăng? Trong lòng cô không tránh khỏi có cảm giác hơi đắc ý.

Ánh mắt cô đảo quanh tìm một chiếc bình cắm hoa. Trong khi cô cắm hoa vào chiếc bình bằng nhựa, anh giơ tay lấy di động xem thời gian: "Sao em lại đến vào buổi trưa? Chắc chưa ăn cơm đúng không?"

Diệp Sơ Thần ngồi ở giường trống bên cạnh, chống tay lên giường, chân đung đưa trong không trung: "Đi xe buýt đó~ Tôi ăn sáng rồi, còn cơm trưa thì chưa ăn."

Tần Mộ Đông ung dung tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn cô, bình ổn mà thâm trầm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đột nhiên im lặng khiến Diệp Sơ Thần khá ngượng nghịu, cô cố gắng tạo chủ đề: "Chú bị thương ở đâu?"

"Không có gì nghiêm trọng, chân tôi chỉ bị thương một chút thôi."

Diệp Sơ Thần ngồi một lát, cảm thấy hơi chán, lúc đứng dậy khỏi giường, cô dùng tay vuốt phẳng ga trải giường rồi nói: “Vậy tôi không quấy rầy chú nghỉ ngơi nữa, thấy chú không việc gì thì tôi cũng yên tâm rồi."

Câu nói này cô đã nghĩ sẵn từ khi vào cửa rồi. Cô dùng giọng điệu chín chắn nhất để nói mấy lời này khiến Tần Mộ Đông nghe có cảm giác khá xa lạ.

"Tôi sắp xếp người đưa em về." Tần Mộ Đông nói rất nhẹ nhàng, cô bèn đùa: "Chú Tần, chú sắp xếp một anh trai đưa tôi về nha, cái người vừa rồi mặc quân phục đứng ở chỗ đó nhìn rất đẹp trai."

Tần Mộ Đông cau mày, động tác mở điện thoại ngừng lại: "Ai chứ?"

Diệp Sơ Thần khoa tay múa chân một lúc lâu, Tần Mộ Đông chăm chú lắng nghe. Sau khi Diệp Sơ Thần ảo tưởng một màn tình cảm kỳ lạ trên đời xong, có một người đàn ông lớn hơn Tần Mộ Đông rất nhiều tới gõ cửa, giọng nói thô không chịu nổi. Ông ta hô to ầm ĩ: “Chú Tần, nếu bị bắt quả tang sử dụng xe công vào việc riêng thì sẽ bị xử lý kỷ luật đó. Có chuyện gì chú phải chịu trách nhiệm đấy.”

Diệp Sơ Thần trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Đông, mẹ nó chứ cái anh trai này, sao có thể thẳng tay sỉ nhục thẩm mỹ của cô như vậy?

Cô đột nhiên cảm thấy dáng dấp Tần Mộ Đông trông cũng khôi ngô lắm chứ.