Mở Cửa Trái Tim

Chương 66




Ai đó va phải khiến cô bé ngã nhào xuống, Hân Nhiên vội vàng đỡ, còn điện thoại của Thái Đăng thì đáp thẳng xuống đất. Cái người kia chỉ nói một câu xin lỗi rồi bỏ đi, hắn ta đang nghe điện thoại, cùng hãng với Thái Đăng nhưng là màu đỏ. Trông hắn ta tức giận lắm, nhưng nó còn tức hơn, bể mất cái màn hình rồi

- Em có sao không?- Hân Nhiên hỏi, tay phủi phủi tí bụi bám trên mép áo của cô bé.

- Dạ không, em ổn, mà cái điện thoại...

Hân Nhiên nhìn chiếc điện thoại một cách xót xa, bể hết màn hình rồi, thay lại thì cũng chẳng ít tiền đâu. Nhưng chủ của nó nghe vẻ không tiếc lắm, tay vẫn cầm nó lên lướt lướt. Bỗng sắc mặt khó chịu,Thái Đăng hỏi cô bé

- Em đã chụp được tấm nào chưa?

- Dạ chưa, em đang định thì….

Cô bé chưa nói hết câu thì Thái Đăng đã hùng hổ bước tới chỗ tên kia. Hắn ta vẫn nói chuyện điện thoại nên chẳng thèm để ý. Hân Nhiên vội vàng ngăn lại:

- Này, cậu định làm gì vậy?

- Nói chuyện với tên đó chứ gì nữa!- Thái Đăng trả lời, ánh mắt hằn lên tia tức giận. Trời đất, kiểu này là nói chuyện bằng nắm đấm luôn đấy chứ. Nó sợ hãi can ngăn:

- Thôi đừng! Để tôi nói cho, tôi sẽ bảo cậu ta bồi thường lại.

- Mấy tấm hình thì cậu ta bồi thường kiểu gì?

- Cái gì? Ra là cậu tiếc mấy tấm hình ư? Hân Nhiên nghe mà bất ngờ, nãy giờ nó còn tưởng cậu đang tiếc cho cái điện thoại chứ.

- Tất nhiên!- Thái Đăng nói rồi tiếp tục bước đến, Hân Nhiên lại giữ cậu lại, cái lý do của cậu vô lý quá, nói chuyện với bên kia thì đánh nhau thật chứ chẳng đùa.

- Thôi bỏ đi. Tôi chụp lại với cậu lần nữa là được chứ gì.

- Nhưng bây giờ tâm trạng ai cũng không vui hết sao mà chụp?- Thái Đăng nói, hậm hực như một đứa trẻ đang ăn vạ vì lỡ mất món đồ chơi mình yêu thích.

- Thì lần sau chúng ta đi chơi rồi chụp.- Nó nói, mong Thái Đăng đừng tức nữa kẻo chuyện không hay xảy ra.

- Là cậu nói đấy nhé! - Thái Đăng liền vui vẻ trở lại rồi kéo tay Hân Nhiên đi chỗ khác. Hôm nay cậu cũng có vấn đề rồi, điện thoại hỏng thì không tiếc, vì mấy tấm hình lúc nào cũng chụp được thì lại tiếc.

Sau khi đi chơi thêm vài tiếng nữa thì nó đề nghị đi dạo ở gần bờ hồ. Trời buổi tối se se lạnh công nhận thích thật. Nhưng trông Thái Đăng có vẻ không thích, cậu hỏi:

- Cậu không thấy lạnh à?

- Có. - Nó trả lời

- Vậy về xe đi.- Cậu nói rồi kéo tay Hân Nhiên.

- Ơ, tại sao?- Nó giữ tay lại, thắc mắc hỏi.

- Thì trời lạnh như vậy về xe ngồi cho ấm. Mà cậu nữa, về sau đi buổi tối thì đừng mặc váy. Cậu có biết đi có nửa vòng hồ mà bao nhiêu tên nhìn rồi không?- Thái Đăng nói như mắng nó. Nó cũng không vừa mà nói lại:

- Tất nhiên là biết, nhưng chẳng lẽ dán mắt họ lại không cho nhìn, chi bằng mình đừng để ý.

- Nhưng như vậy rất nguy hiểm.

- Nguy hiểm? Không phải tôi đi với cậu sao? - Nó nhìn Thái Đăng rồi nói một cách chắc chắn. Cậu nhận thấy được nó tin tưởng cậu vì thế nên cũng chẳng phản đối nữa. Cậu giả bộ miễn cưỡng, hắng giọng ra vẻ đồng ý mặc dù trong lòng thì vui lắm vì Hân Nhiên xem cậu là chỗ dựa:

- Thôi được, đi nửa vòng nữa cho tròn rồi về.

- Ô kê!!!!- Hân Nhiên vui vẻ đồng ý.

Thế là cả hai lại tiếp tục đi, bỗng phía trước nó thấy thứ gì lấp loáng, tiến lại thì nhận ra đó là một chiếc điện thoại cái màu đỏ. Nó nhận ra đây là của cái người va phải cô bé lúc nãy. Hân Nhiên nhặt chiếc điện thoại lên, màn hình đã vỡ rồi. Nó chẹp miệng, đúng là luật nhân quả không chừa một ai, thậm chí trông cái điện thoại này còn tan nát hơn cái của Thái Đăng nữa, cứ như kiểu bị ném mạnh xuống đất ấy. Nhưng tại sao nó lại nằm ở đây, chẳng lẽ điện thoại rớt mà anh ta không biết sao, hay là anh ta cố tình vứt nó đi.

- Thôi bỏ đi, mình đi về nào.

Thái Đăng nói rồi kéo tay nó về, nó lại níu lại, mặt đăm chiêu suy nghĩ:

- Từ từ đã, cậu không thấy lạ sao. Làm sao mà chỉ rớt xuống thôi mà màn hình lại nát như vậy được. Rồi cũng chẳng ai dư của mà vứt cái điện thoại đời mới nhất đi hết. Có khi đây là tàn dư của một cuộc xô xát đấy, hồi nãy tôi thấy anh ta nói chuyện điện thoại căng thẳng lắm. - Nó nhíu mày suy đoán, trong lòng có chút sợ hãi. Thái Đăng thấy thế thì phì cười, đưa tay xoa đầu Hân Nhiên rồi nói:

- Cậu xem phim nhiều quá rồi đấy! Nhìn thử xem, xung quanh đây cách ba bước chân là có người, xảy ra xô xát mà không ai biết hay can ngăn hả?

Lập luận của Thái Đăng vô cùng có lý, nó nghe thế thì bình tĩnh lại. Đúng là nó suy diễn quá rồi, đến khi suy nghĩ thông suốt vấn đề thì nó lại chẳng biết xử lý thế nào với cái điện thoại này. Mang về sửa thì nó chẳng dư thời gian mà giờ để lại đây thì nó thấy cứ sao sao ấy. Bỗng điện thoại đó reo lên làm nó giật cả mình. Vì màn hình đã nát nên nó chẳng biết được ai gọi đến. Nhưng tiếng chuông điện thoại nghe rất dồn dập, tim đó chẳng hiểu sao cũng đập theo liên hồi. Thái Đăng khuyên nó không nên nghe máy vì chẳng biết đây có phải kẻ đã cãi nhau với tên đó không. Nó cũng nghĩ thế nhưng chẳng hiểu sao nó thấy bất an quá. Linh cảm cứ hối thúc nó phải nghe máy. Cuối cùng Hân Nhiên chọn cảm tính mà gạt lí trí sang một bên. Nó bấm vào nghe máy, may là màn hình bị vỡ nhưng vẫn còn nhận cảm ứng. Nó đặt điện thoại lên tai, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng khóc lóc thảm thiết:

- BA ƠI! LÀM ƠN, BA VỀ ĐI! MẸ CHẢY MÁU NHIỀU LẮM! BA!!!

Tiếng con nít mếu khóc khiến tay nó run lên cầm cập, miệng lắp bắp nói:

- Cái gì...mẹ con…. con ở đâu???- Nó cố gắng bình tĩnh mà hỏi đứa bé. Bây giờ nó không thể thấy người gặp nạn mà không giúp được

- Con...con không biết, huhu! - Thằng bé khóc càng khiến nó xót hơn

- Này, chuyện gì vậy?- Thái Đăng lo lắng hỏi.

- Thằng bé….. thằng bé nó không biết nhà nó ở đâu!- Hân Nhiên hoảng sợ nói, Thái Đăng lấy điện thoại từ tay nó, cậu bình tĩnh hỏi thằng bé:

- Giờ con nghe chú hỏi, con có nhớ khu con ở có cái gì không?

Vừa nghe tiếng trả lời xong cậu đưa Hân Nhiên đến nơi đó ngay. Trên đường đi nó không thể ngồi yên được, trong lòng lo sợ sẽ đến không kịp. Thái Đăng cũng thế, cậu nghe thằng bé nói ở chỗ nó ở có một bức tượng sư tử màu trắng nên nghĩ chắc là khu biệt thự Diary. Đến nơi hai người thấy cửa đã mở toang ra liền vội chạy vào. Khu này rất rộng, Hân Nhiêm chỉ biết lần theo tiếng khóc vang lên mà cuống chân chạy đi tìm. Cuối cùng cũng thấy, nó chạy vào thì hốt hoảng khi thấy một vũng máu ở đó. Cô gái ấy chưa ngất đi, chưa mất ý thức nhưng lại không băng bó vết thương trên tay mà lại nhìn nó đang chảy máu ra, mặc kệ đứa bé đang khóc lóc sợ hãi bên cạnh.

- Bình tĩnh lại đi! Có gì thì từ từ giải quyết!- Hân Nhiên vừa nói vừa chạy đến bên cô gái rồi lấy bông băng trong túi của mình ra để cầm máu cho cô. Cô không phản ứng lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vết thương đang chảy máu, trả lời bằng một giọng yếu ớt:

- Anh ấy không yêu tôi nữa, anh ấy muốn bỏ tôi. Cô ….LÀ CHỊ!!!

Cô gái ấy hét lên rồi giựt tay ra, Hân Nhiên hiện tại mới nhận ra đó là Hân Anh, nó cũng bất ngờ không kém, đứng chết trân tại đấy. Hân Anh như phát điên, xông tới đuổi nó đi, miệng liên tục chửi rủa:

- Chị biến đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt chị! BIẾN ĐI!!!

Tiếng đứa bé khóc ngày càng to hơn, nó bị cô xô ngã cả ra sàn. Thái Đăng lúc này đã vào, thấy thế thì vội vàng đỡ Hân Nhiên. Vô cùng tức giận, cậu nói:

- Chúng ta về, tôi gọi cấp cứu rồi, họ sẽ lo cho cô ta.

- Không!- Hân Nhiên trả lời:

- Cậu đưa thằng bé ra ngoài giúp tôi

Thái Đăng chẳng hiểu giờ Hân Anh hay Hân Nhiên mới là người điên thật sự nữa. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của nó cậu cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc dẫn thằng nhóc ra ngoài.

- Không! Không được động vào con tôi! Hữu Trí!!!

Nhìn thấy con mình bị đưa đi Hân Anh gào thét chạy tới nhưng bị nó đẩy lại vào trong và khóa cửa phòng lại:

- Chị định làm gì con tôi, trả con tôi lại đây!!!- Cô gào khóc thảm thiết nhưng khác với vẻ điên dại của cô, nó chỉ điềm tĩnh nói:

- Tôi muốn làm gì nó chả được. Tôi sẽ hành hạ, đánh đập nó cho đến khi nó không thể đứng được nữa mà phải lết đi mới thôi.

- Không, chị không có quyền, nó là con tôi, tôi sẽ giết chị nếu chị động vào nó!- Hân Anh nói với ánh mắt căm phẫn nhưng Hân Nhiên chẳng có vẻ gì là sợ cả, nó nói

- Phải. Nó là con cô, nhưng sắp không phải nữa rồi. Chẳng phải cô muốn chết sao, đằng nào nó chẳng thành trẻ mồ côi. Chi bằng để tôi nuôi, dù có đánh đập nhưng còn đỡ hơn mẹ nó nhẫn tâm bỏ nó lại cuộc đời này.

Lời nói đó của Hân Nhiên khiến cô nhận ra hoàn cảnh hiện tại. Nhìn xuống cánh tay đã thấm đỏ băng. Giờ cô mới thấy đau, nhưng nếu đau vì bị thương một thì nỗi đau trong lòng còn nặng gấp mười lần. Hân Anh khụy xuống đất. Cô khóc. Cô không thể mạnh mẽ xù lông như hồi nãy nữa, Hân Nhiên đã đánh trúng vào điểm yếu của cô.

- Tôi …. hức hức…. tôi không muốn thằng bé khổ….hức hức!- Tiếng khóc nghe mà đau xé tim gan, trông dáng người gầy gộc, tiều tụy đang run rẩy của Hân Anh thì chẳng khác nào một người đã chết.

- Nếu vậy thì cô phải mạnh mẽ lên, thằng bé giờ không còn ai ngoài cô. - Hân Nhiên nói, cố kìm nén cho bản thân không khóc. Nó lấy thêm bông băng cột chặt vết thương lại rồi đưa cô đi bệnh viện. Vì quá mệt nên cô đã lịm đi, thằng bé ngồi cạnh cô không rời. Trông nó vô cùng lo lắng, môi mím chặt lại như muốn bật cả máu. Hân Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé rồi nói:

- Nếu con muốn thì cứ khóc.

Hữu Trí lắc đầu, mắt vẫn không rời mẹ mình, tay nắm chặt lấy tay mẹ, kiên định nói:

- Con trai mà khóc là yếu đuối, con cần mạnh mẽ để bảo vệ mẹ.

Nó nhìn Hữu Trí, thằng bé trông rất đẹp trai, có nhiều nét giống Hân Anh và cả cái tính ngang bướng này nữa. Nó biết thằng bé còn nhỏ đã phải chứng kiến cảnh này thì sẽ để lại một dấu ấn không hề tốt trong ký ức của mình. Chính vì thế mà Hân Nhiên nói:

- Khóc không phải yếu đuối, dù là con trai thì con cũng là con người, và con người thì có cảm xúc. Khóc chứ là một cách để con thể hiện cảm xúc của mình, chẳng phải con đã khóc lúc gọi cho cô sao, và cũng chính lúc đó con đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình - con đã cứu được mẹ

Đôi mắt long lanh của thằng bé bắt đầu ngấn nước, Hữu Trí ôm chầm lấy Hân Nhiên mà khóc. Nó cũng rơi lệ nhưng lặng lẽ lau đi. Nó đã giải tỏa được nỗi đau tinh thần cho một đứa bé nhưng hiện tại chính lòng nó đang rối bời. Mọi thứ trước mắt Hân Nhiên giờ đây mịt mù như giông bão.