Mở Cửa Trái Tim

Chương 60




- Hả???- Hân Nhiên nhăn mặt, bộ trông nó giống người chuẩn bị cưới chồng lắm sao. Nó thật không hiểu Thái Đăng đang nghĩ gì mà có thể kết luận như vậy nữa. Vừa bực mà lại vừa buồn cười, nhìn điệu bộ của Thái Đăng như thế nó bỗng dưng muốn trêu chọc cậu.

- Phải, cậu đi nhanh chút. Chồng sắp cưới của tôi đang sốt ruột lắm!

Thái Đăng buồn rầu nhìn Hân Nhiên, còn nó thì đang cố gắng nhịn cười. Thật sự nó không nghĩ có thể nhìn thấy biểu cảm này của cậu. Dù có hơi quá đáng khi làm như vậy nhưng dù gì cũng lỡ nói rồi, nó phải theo tới cùng luôn

Cậu chở nó tới nơi thử áo cưới. Vừa đậu xe thì Thái Đăng thấy Bình Nguyên, cậu liền tưởng anh ta là chồng chưa cưới của Hân Nhiên. Trong lòng lại đau đớn hơn nữa, không ngờ từ hôm đó tới nay anh ta với nó có thể tiến xa như vậy. Thế là cậu không còn cơ hội với nó nữa rồi.

Hân Nhiên định mở cửa nhưng không được, cửa xe bị khóa. Nó nhìn qua Thái Đăng rồi nói:

- Mở giúp tôi cái cửa.

Thái Đăng không phản ứng lại, im lặng một lúc rồi mới nói.

- Hân Nhiên, cậu với anh ta….

- À không. Tôi đùa đấy!

- Cái gì?- Thái Đăng khó hiểu, nhìn Hân Nhiên đang bật cười thành tiếng. Nó phải giải thích cho cậu hiểu thôi, chứ nhìn cậu như vậy nó không nỡ.

- Bạn tôi chuẩn bị cưới, tôi làm phù dâu thôi, chứ tôi không có lấy chồng.

Nó nói xong vẫn không thể ngưng cười. Còn cậu thì mặt mày tối đen như mực, dù trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi nhưng cậu rất bực vì Hân Nhiên dám trêu chọc cậu. Đúng lúc đó thì cái Quỳnh đứng ngoài đã thấy hai người ở trong xe, liền chạy tới gọi.

- Không ngờ hai người đi chung đó. Tui còn đang định nhờ bà xin số của Thái Đăng.

Hân Nhiên cười trừ, đã định đi vào một mình rồi lại để cái Quỳnh nhìn thấy, không biết cô có nghĩ lung tung gì không. Mà xin số gì chứ, nó còn không biết số Thái Đăng thì sao mà cho cô được.

- Thôi đừng đứng ngoài này nữa, vào còn thử váy.

Cả ba cùng bước vào, Quỳnh bảo nó chọn cái nào thấy đẹp nhất thì mặc. Nó thấy cái nào cũng đẹp hết, khó chọn gì đâu. Thôi chọn theo màu vậy, vì nó thích màu xanh nên chọn cái váy màu xanh nước rồi vào phòng thử đồ. Đến khi bước ra thì ngay lập tức cái Quỳnh khen nấy khen để, trông cô còn vui hơn cả nó nữa.

- Trời ơi! Đẹp dữ thần luôn. Thái Đăng, ông thấy sao?

Thái Đăng nhìn Hân Nhiên, nó bất giác xấu hổ, trong lòng thầm trách Quỳnh, tự dưng hỏi cậu ấy chi không biết.

- Đẹp lắm!

Hân Nhiên đỏ mặt, nhìn ánh mắt ấy của Thái Đăng khiến tim nó lại đập loạn nhịp. Không được rồi, đứng đây lâu thì nó ngại không biết trốn đi đâu mất.

- Vậy lấy bộ này! Giờ tui đi thay ra đây.

Nó nói rồi bước nhanh đi, xấu hổ chết mất, Hân Nhiên từng nhận được rất nhiều lời khen về ngoại hình của mình nhưng chưa bao giờ nó có cảm giác như khi nãy. Nó có thể lừa dối Thái Đăng, nhưng thật sự không thể lừa dối được cảm xúc thật của mình.

- Bữa nay có sẵn cả Hân Nhiên với Thái Đăng, chúng ta đi ăn món gì ngon đi.- Quỳnh vui vẻ đề nghị, Bình Nguyên cũng đồng ý, Thái Đăng cũng chẳng có ý kiến gì cả. Nhưng Hân Nhiên thì khác, nó phải cứu cái điện thoại đáng thương của nó nữa, tan nát màn hình, rớt mạnh thế nên cũng sập nguồn luôn rồi. Nó phải mang đi sửa nhanh thôi, chứ chẳng biết từ chiều đến giờ có ai gọi cho nó không nữa.

- À, tui…

- Không có lý do gì hết! Hôm nay chưa phạt vì dám quên lịch là may đấy nhá!

Quỳnh cướp lời Hân Nhiên ngay, cô quá quen với cái kiểu này của nó rồi, nhưng lần này thì không được. Lâu lắm mới lại thấy nó với Thái Đăng đi chung với nhau, dù không biết có phải thật không nhưng cô thấy hai người họ dường như có tình cảm với nhau. Và cô cũng rất thích nhìn họ như thế. Nếu trước đây cô thấy Hân Nhiên với Gia Phú đẹp đôi một thì nhìn nó với Thái Đăng bây giờ đẹp đôi phải gấp mười. Nghĩ thế thì Quỳnh khúc khích cười, còn nó thì khóc trong lòng mà không dám nói ra. Thôi thì đành xin lỗi cái điện thoại xấu số của nó vậy, Hân Nhiên khi về sẽ mang nó đi sửa sau.

Cả ba để Quỳnh chọn nhà hàng, và cái nhà hàng mà cô chọn lại chính là cái mà Gia Phú làm chủ. Lúc đầu Hân Nhiên không nhận ra, nhưng khi tiếng đàn piano cất lên nó liền có cảm giác quen thuộc. Không lẫn vào đâu được, đây là nhà hàng của Gia Phú. Và ngay khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta nó bất ngờ đến sặc cả nước, ho như muốn trào cả phổi ra ngoài. Đến nỗi Thái Đăng còn sốt ruột, nhắc nhở ăn uống cho cẩn thận vào.

- Từ từ thôi.- Thái Đăng vỗ vỗ lưng cho nó, Quỳnh thấy thế thì càng thích thú hơn, linh cảm cô có bao giờ sai đâu,

- Tôi ổn.- Nó nói. Thái Đăng hiểu tại sao nó lại như vậy, cậu cũng nhìn thấy Gia Phú, và cậu ta đang bước tới bàn của bọn họ. Hân Nhiên liền thấy không ổn, nó cúi xuống mà ăn, thật tình, lẽ ra ngay từ đầu nó phải từ chối việc đến đây.

- Thái Đăng, lâu ngày không gặp. Hôm nay cậu dẫn cả bạn tới nữa, thật là vinh hạnh cho tôi mà.

Gia Phú mỉm cười, mắt nhìn cô gái đang cúi hẳn đầu xuống, liên tục gặp thức ăn bỏ vào miệng. Thì ra chuyện bận mà nó nói là đây ư. Mà cậu cũng bất ngờ khi nó với Thái Đăng có quen biết với nhau, chắc hẳn nó là nhân viên của cậu ấy rồi. Chuyện ngày càng thú vị rồi đây.

- Ơ, Gia Phú?

- Em quen sao?- Bình Nguyên hỏi Quỳnh.

Gia Phú lịch sự gật đầu, đáp:

- Phải. Chúng tôi là bạn học cũ, có cả Hân Nhiên nữa.

Bị nhắc tên làm nó giật bắn mình, cũng ngẩng đầu lên cho phải phép. Thái Đăng nhìn điệu bộ của nó chỉ thở dài, gặp lại bạn trai cũ thảo nào nó lại cư xử như vậy.

- Mọi người thấy đồ ăn ở đây thế nào?

- À, ngon lắm. Đúng nhà hàng cao cấp có khác.- Quỳnh tấm tắc khen, Gia Phú cười đáp lại

- Tôi cũng nghĩ thế, tại thấy Hân Nhiên nãy giờ ăn rất ngon miệng.

Nó đang nhai thức ăn liền dừng lại, cái tên này, không nhắc đến tên nó là cậu ta chết hay sao. Làm ơn để nó yên đi, tim nó nãy giờ ngưng đập mấy lần rồi đấy.

- Mà ở đây có món Lasagna không? Món đó ngon lắm.- Quỳnh hỏi.

- Tiếc quá! Tôi không cho món đó vào thực đơn, vì bạn gái cũ của tôi không ăn cay được.

- Trùng hợp thế! Hân Nhiên cũng không ăn cay được.

Nói tới đây tất cả đều im lặng, Hân Nhiên trừng mắt nhìn Quỳnh, nó biết là cô đã quên mất việc ngày xưa nó từng làm bạn gái hờ của Gia Phú rồi, nhưng có cần phải vô tư thế không. Thật sự trong lòng nó đang cầu xin Gia Phú đừng cố gắng bới móc cái quá khứ nhục nhã ấy lên nữa, nhất là trước mặt Thái Đăng. Cậu ấy trông khá là khó chịu rồi. Còn Quỳnh vẫn ngu ngơ chưa hiểu gì xảy ra, đang phân vân không hiểu sao nó lại nhìn cô với ánh mắt ấy, nó với bạn gái cũ của Gia Phú không ăn cay được thì có vấn đề gì đâu. Và rồi Quỳnh chợt nhận ra, lập tức thấy hối hận vô cùng, cô thật là đáng chết mà, kiểu này ngàn lời xin lỗi nó cũng không chịu tha thứ cho cô mất. Cô phải giúp Hân Nhiên thoát khỏi cái tình huống này thôi, nghĩ thế Quỳnh liền nói:

- À mà Nhiên nè, hồi nãy bà bảo tui có chuyện bận phải không, giờ đi còn kịp.

- Ừ nhỉ, thế thôi tui về trước nha.- Nó đứng lên, may quá, cuối cùng Quỳnh cũng hiểu được sự việc. Phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

- Tôi đưa cậu về!- Thái Đăng cũng đứng lên, bước theo nó.

Hân Nhiên không từ chối, cậu đi với nó cũng tốt. Lỡ Thái Đăng ở lại đây rồi tên Gia Phú đó lại nói lung tung gì với cậu thì nó chết mất. Nên đây là lựa chọn duy nhất.

Cậu với nó đi với nhau nhưng không nói câu gì. Nó cũng quên mất nói với cậu là đi đâu nhưng Thái Đăng vẫn chở nó tới một trung tâm thương mại lớn.

Hân Nhiên ngơ ngác, đưa nó tới đây làm gì. Đến khi nhìn thấy khu điện thoại nó mới nhận ra. Thái Đăng cũng tinh ý thật.

Nó đưa cái điện thoại tan nát của nó ra, người sửa xem xét một lúc rồi nó:

- Bộ nhớ không bị ảnh hưởng, nhưng các phần khác hư hỏng nặng rồi. Sửa được thì cũng phải ba triệu.

- Ba triệu á?- Hân Nhiên trố mắt, sửa cái điện thoại mà ba triệu. Nó nhìn cái điện thoại đang nằm bơ vơ trên bàn, dù nó với Hân Nhiên có nhiều kỷ niệm đấy, nó gắn bó với Hân Nhiên cũng lâu đấy. Nhưng để lấy ba triệu ra để sửa cái điện thoại thì thà nó mua cái mới còn hơn.

- Cho tôi xem vài mẫu mới đi.

Hân Nhiên đi lựa vài vòng, thấy cái nào cũng đẹp, giá tiền cũng phù hợp. Nó nhìn rất ưng cái điện thoại màu xanh kia, liền chọn cái đó.

- Đây là mẫu mới nhất của năm nay đấy ạ!- Anh nhân viên nói.

Nó gật gù, mẫu mới nhất sao, thế thì giá cũng chát đó. Nhưng lâu lắm rồi nó cũng chưa tiêu gì cho bản thân, thôi thì hôm nay yêu mình chút vậy.

- Lấy cái này cho tôi đi.

Anh nhân viên đóng gói cẩn thận, đến khi Hân Nhiên đưa thẻ để thanh toán thì anh ấy bất ngờ rồi vội cúi đầu chào Thái Đăng.

- Thứ lỗi cho tôi, nãy giờ tôi không nhận ra.

Gì vậy? Chẳng lẽ Thái Đăng là chủ tịch ở đây luôn sao? Anh nhân viên đó đưa điện thoại cho nó rồi tươi cười tạm biệt, không những thế còn không lấy tiền nữa. Nó ngơ ngác chẳng hiểu gì, còn cậu vẫn cứ thản nhiên như thường.

Bước ra khỏi đó, nó mới hỏi:

- Cậu sở hữu cả cái trung tâm này hả?

Cậu nghe vậy thì bỗng dưng mỉm cười, nhìn nó rồi trả lời.

- Không, chỉ là cổ đông thôi.

À, ra là thế. Mà cổ đông cũng ghê gớm lắm rồi. Hân Nhiên thật sự ngưỡng mộ cậu đấy, mới hai mấy tuổi mà sự nghiệp đã đồ sộ cỡ này. Tầm chục năm nữa chắc lọt top doanh nhân thành đạt nhất cả nước quá. Thế thì nó cũng được tăng lương sớm thôi. Nghĩ tới mà đã thấy vui rồi, tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì không làm được gì hết.

- Làm gì mà cười tươi thế?- Thái Đăng hỏi khi thấy Hân Nhiên cười tít cả mắt.

- À, tại tự dưng có được cái điện thoại mà không mất đồng nào nên vui ấy mà!

Nó hí hửng mở ra điện thoại ra, trông đây có sim sẵn luôn nên nó chẳng phải thay nữa, còn tài liệu nó lưu trên Internet hết rồi, chỉ sao lưu lại vào đây là xong. Hoàn tất hết rồi bỗng dưng Thái Đăng lấy chiếc điện thoại từ tay nó, nó ngơ người, rồi như lẽ thường nhiên, Hân Nhiên hỏi:

- Cậu làm gì vậy?- Thấy cậu cứ bấm bấm gì đó, mà cậu còn cố tình không cho nó thấy nên nó thắc mắc.

- Tôi cũng đang định mua loại này nên kiểm tra thử xem nó xài có tốt không.

Hân Nhiên gật đầu, nó biết cậu không có ý đó, máy mới khui tất nhiên phải tốt rồi, muốn biết chất lượng thế nào thì phải sử dụng một thời gian mới rõ. Chắc hẳn cậu đang làm gì đó, nhưng nó không nói ra, vì không nhờ cậu thì sao mà nó được không cái điện thoại này.