Được một bữa nghỉ làm, Hân Nhiên tận dụng thời gian đó để ngủ cho đã. Hôm sau nó đi làm lại, nó thấy rất thoải mái, công nhận vị bác sĩ đó giỏi thật, làm có chút xíu mới cả đưa thêm tí thuốc mà tay nó đỡ hẳn. Giờ nó cũng chẳng quan tâm tới vết thương nữa, mọi thứ lại diễn ra bình thường. Hân Nhiên bước vào thang máy, ấn số tầng mình muốn lên rồi kiên nhẫn chờ đợi, ở trong thang máy với nó có vài người nhân viên khác, trông mặt họ lạ lắm, chắc làm ở tầng khác nên nó không biết. Thật ra nó cũng chỉ quen mặt các anh chị làm cùng phòng với nó, còn những người khác quả thực nó chẳng biết. Không biết có phải do Hân Nhiên nhạy cảm quá không mà nó cảm thấy đám người đó đang xì xào bàn tán gì đó về nó. Mà không phải là xì xào bàn tán, đây là cố tình nói to cho nó nghe thấy.
- Nghe bảo có người nào đó dùng thủ đoạn để leo lên được vị trí nhân viên quan trọng, vừa rồi còn được nhận một dự án bạc tỷ nữa. Haizz, đúng là, thời này chỉ cần nhan sắc, không cần năng lực. Có người thì làm bao năm vẫn lẹt đẹt một chỗ, người thì chỉ cần đánh đổi thứ gì đó đã được trọng dụng. Đúng là loạn lạc.
Hân Nhiên mặt vẫn điềm nhiên, phớt lờ mấy lời công kích của bọn họ. Con nít nghe cũng hiểu là đang nói nó. Hân Nhiên hít thở sâu, bình tĩnh đợi thang máy đi lên. Cái trò công kích này chưa đủ trình để làm nó tức giận, chắc họ chưa biết nó đã có những kinh nghiệm trong chuyện này từ hồi còn đi học, giờ đây mọi thứ nó chỉ xem như hiển nhiên, không có thị phi thì không còn là cuộc sống.
Thang máy mở, nó bước ra, vừa lúc đó thì gặp Thái Đăng, theo đúng phép tắc nó cúi đầu chào rồi đi một mạch vào phòng làm việc, không để cho cậu kịp hỏi gì. Thái Đăng thấy thế cũng hơi lạ, nhưng cậu nghĩ chẳng có sao hết, thường thì Hân Nhiên vẫn luôn như vậy.
Hân Nhiên ngồi làm nốt mấy cái tài liệu xong thì đã đến giờ nghỉ trưa, nó cùng các anh chị trong phòng đi ăn. Đến một quán ăn gần công ty, nào ngờ lại chạm mặt mấy người trong thang máy. Họ ngay lập tức tới bắt chuyện, còn muốn ngồi ăn chung nữa. Hân Nhiên thấy sao cũng được, nó chẳng quan tâm lắm, dù nó có để ý thấy rằng trong đám người đó có một cô gái khó chịu ra mặt với nó, nghe giọng thì giống hệt với cái người đã nói bóng gió Hân Nhiên sáng nay. Nhưng nó biết vậy thôi chứ chẳng nói gì cả. Vì nó không có ý định muốn quen biết bất cứ ai trong số họ.
- Tôi ngồi đây chắc không sao đâu nhỉ?- Cô gái đó ngồi đối diện Hân Nhiên, nở một nụ cười giả tạo.
Hân Nhiên không trả lời lại, vẫn tiếp tục ăn, nó giỏi nhất ở khoản làm lơ người khác, mặt mũi cứ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
- Cơm gà sao? Xem ra Hân Nhiên giản dị thật đấy! Tôi tưởng quen với người giàu nên chỉ thích ăn đồ sang.
Mọi người đều nhìn vào cả hai, dù không ai nói gì nhưng nó biết họ đang hoang mang với câu nói mập mờ của cô gái kia. Cô ta trông mặt đắc chí lắm, có lẽ nghĩ rằng làm như vậy để mọi người ganh ghét với Hân Nhiên. Nó vẫn cứ bình thản ăn, sau đó uống một ngụm nước cho xuôi rồi mới từ từ nói, mắt nhìn với điệu bộ dửng dưng:
- Khi đói thì cơm gà hay sơn hào hải vị đều ngon hết. À mà nói về thích thì tôi còn thích nhiều thứ lắm, không chỉ mỗi bạn trai giàu với đồ ăn sang đâu. Nhưng tôi thích nhất vẫn là tha thứ cho những kẻ đầu óc hạn hẹp, trong lòng không có gì ngoài sự đố kỵ.
Không phải nói cũng biết cô gái đó tức cỡ nào. Tức đến nỗi mà biểu hiện rõ rệt qua khuôn mặt luôn chứ chẳng phải chỉ ẩn chứa trong ánh mắt như lúc mới vào đây. Hân Nhiên mỉm cười lịch sự, sau đó đứng lên nói:
- Ngại quá, em ăn xong mất rồi, giờ em còn phải lên làm cho xong việc nữa ạ. Mọi người cứ ăn vui vẻ, bữa nay để em mời.
Xong xuôi Hân Nhiên trở về công ty, nghĩ lại nó vẫn thấy hài lòng với cách ứng xử của mình khi nãy. Nó không phải thục nữ hiền lành yếu đuối mà dễ bị ức hiếp, nó chẳng bao giờ kiếm chuyện với ai nhưng nếu bị bắt nạt thì nó cũng sẽ xù lông lên mà bảo vệ chính mình. Đó là kỹ năng để tồn tại ở những môi trường như thế này. Vì thế mà Hân Nhiên cảm thấy không cần ai bảo vệ hết. Nó sẽ làm tốt công việc của mình, thực hiện được mục tiêu mà nó đề ra. Thế nên giờ phải làm cho xong cái đống tài liệu ấy đã.
Hân Nhiên bước vào phòng làm việc, vô tình động phải Thái Đăng. Va chạm nhẹ thôi mà sao nó cứ như muốn xỉu luôn, không biết tại đầu nó mềm hay vai cậu quá cứng. Thái Đăng vội đỡ Hân Nhiên, nó đứng thẳng dậy liền lùi lại giữ khoảng cách.
- Mắt mũi để đằng nào thế!- Thái Đăng mắng, dù thật sự cậu đang lo lắng cho nó.
Nó nghe chửi cũng chỉ biết im lặng mà cúi đầu xin lỗi, không hiểu sao mỗi lần gặp cậu là nó cứ muốn im lặng, dù cậu nói gì thì nó cũng không muốn cãi lại. Thái Đăng thấy thế cũng nhẹ giọng đi, nhìn vào vết thương đang lên da non của nó mà lên tiếng nhắc nhở:
- Làm gì cũng phải để ý, không may lại động vào vết thương thì phải làm sao?
- Vâng- Nó trả lời, mắt nhìn xuống đất, trông nó cứ như một học sinh đang bị thầy giáo nhắc nhở vậy.
- Để hôm nào tôi đưa cậu đi tái khám.
- Không cần đâu, tôi ổn mà, giờ chủ tịch đang định làm gì thì làm đi, tôi cũng phải làm việc nữa.- Nó xua tay từ chối, Thái Đăng liền cầm lấy đôi tay bị thương ấy. Hành động bất ngờ ấy khiến nó có chút sững sờ, nhưng nó lại không muốn rút tay ra. Trông cậu nhìn tay nó với ánh mắt có chút xót xa khiến tim nó đập nhanh hơn, nó chợt nhận ra bao lâu nay nó vẫn thích Thái Đăng, và tình cảm ấy đang ngày một lớn dần hơn.
- Chủ tịch, cậu xem….
Khang dừng lại khi thấy cảnh trước mắt, Hân Nhiên thấy có người tới thì mau chóng thu tay lại, lịch sự cúi chào rồi vội bước vào trong. Thái Đăng nhìn Khang với ánh mắt khó chịu, sau đó cũng bỏ đi. Còn cậu thì ngơ ngác, vậy ra cậu đến không đúng lúc sao, vậy ra...chủ tịch thích Hân Nhiên thật sao.