Hân Nhiên bất ngờ, chẳng phải sẽ là giám đốc đến sao, giờ anh Quân đã là phó chủ tịch rồi mà, lẽ ra sẽ chẳng đến bàn bạc những công việc thế này đâu, nhưng dù sao cũng tốt, nó sẽ đỡ cảm thấy hồi hộp hơn.
- Anh không ngờ là gặp em ở đây đấy!: Anh Quân cười nhìn nó
- Em cũng bất ngờ mà, thôi anh ngồi xuống đi.
Nó đưa bản hợp đồng cho anh, sau một lúc nhìn qua thì anh hỏi nó:
- Em chuẩn bị cái này sao?
- Không, là Thái...Chủ tịch chuẩn bị.
Thì ra là thế, nhìn vào bản hợp đồng này, phân chia lợi ích rõ ràng, kế hoạch đều rất có triển vọng, công ty nào nhìn vào cũng muốn đồng ý hợp tác ngay lập tức, chứng tỏ người đấy rất có năng lực. nhưng tại sao lại để cho Hân Nhiên đi đàm phán chứ, chẳng phải việc quan trọng này nên để nhân viên có kinh nghiệm hơn làm sao. Anh Quân thấy khó hiểu, mà khoan đã, anh nghe bảo là chủ tịch của HT chỉ mới về nhậm chức được ba tháng nay, trước đó du học ở bên Anh, chẳng lẽ là…
- Thái Đăng là sếp của em à?
- Dạ?
Nó hơi khựng lại khi nghe anh hỏi, sao tự dưng lại hỏi nó như thế chứ, nhưng sau đó cũng gật đầu. Đúng như anh nghĩ, chuyện bắt đầu thú vị rồi.
- Có chỗ nào anh muốn bàn luận lại không ạ?: Nó hỏi, anh chỉ cười đáp.
- Anh còn phải bàn bạc lại với ba anh nữa, nhưng dự án này rất có hứa hẹn, chắc chắn câu trả lời sẽ như em mong muốn thôi.
- Thế thì tốt quá! Thôi em về nhé.
- Để anh đưa em về.
Nó muốn từ chối nhưng nghe vẻ anh ấy vẫn sẽ kiên quyết muốn chở nó về nên nó cũng đồng ý, tới cửa công ty HT nó liền cảm ơn rồi đi vào trong, đi một mạch lên phòng chủ tịch để báo cáo tình hình, Thái Đăng đang ngồi đó, dù nó bước vào nhưng mắt cậu vẫn không rời đống tài liệu. Hân Nhiên cúi chào rồi nói:
- Bên ấy bảo bản hợp đồng rất có hứa hẹn, chắc chắn sẽ hợp tác với chúng ta.
Nó cứ nghĩ khi nghe câu đấy cậu sẽ vui hoặc ít nhất cũng khen nó được một câu, nào ngờ chỉ là một cái “Ừ” lạnh nhạt, nghe xong mà tụt hết cả hứng, uổng công nó hào hứng như thế, chạy hùng hục vào đây, còn không kịp thở nữa. Hân Nhiên sau đó liền lui ra, về bàn làm việc của mình ngồi, mặt chán nản thấy rõ. Lúc nãy Thái Đăng mới đặt đống tài liệu xuống, mặt đăm chiêu suy nghĩ việc gì đó.
Vài ngày sau đó thì đã có thông báo từ bên công ty Viễn Quân, họ đã đồng ý, nhưng muốn sửa đổi một số điều khoản, nó đang chờ thông báo từ Thái Đăng điều nó sang ký hợp đồng nhưng không thấy gì hết, nó lại không dám hỏi, vì suốt từ hôm qua đến nay không thấy cậu ấy đâu, kể cả thư ký của cậu cũng thế. Chiều hôm đó Hân Nhiên lên công ty, vừa thấy nó vào mọi người đã vỗ tay chúc mừng, nó đang ngơ ngơ không hiểu chuyện gì thì Thái Đăng bước ra, mọi người liền trật tự, cậu nói:
- Chúng ta đã ký được một dự án lớn, một phần là nhờ Hân Nhiên, vì vậy tối nay sẽ liên hoan.
Tiếng hò reo càng to hơn, mọi người đều khen và chúc mừng nó, riêng nó chẳng thấy vui gì hết, vậy ra cậu ấy đã đi kí hợp đồng rồi sao, thế thì ngoài việc đưa cho bên kia bản dự án ra nó chẳng làm gì cả, giờ lại bảo một phần là công của nó, thế là sao, nó cảm giác như mình là con rối ấy.
- Sướng nhá, mới vào làm đã lập công lớn, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Hân Nhiên cười gượng, thật sự không phải mình làm mà được khen cảm giác còn khó chịu hơn là thất bại nữa, nhưng Thái Đăng làm vậy vì mục đích gì chứ, chẳng lẽ cậu không tin tưởng vào năng lực của nó sao, thế ngay từ đầu còn giao cho nó làm gì. Nó thấy khó chịu về điều đó, rất muốn hỏi cho ra lẽ nhưng lại thôi, Thái Đăng là chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy, cậu ấy chắc hẳn biết tính toán, một nhân viên nhỏ bé như nó thiết nghĩ nên an phận thủ thường, không thể vì mình mà ảnh hưởng tới tập thể được, vậy cứ thuận theo tự nhiên thôi, đường nào tối nay công ty cũng liên hoan, sẵn tiện có cơ hội nghỉ ngơi thư giãn luôn.
Nó đến quán Western, nhiều lúc cũng không hiểu, cái thành phố lớn như vậy, biết bao nhiêu là quán, sao lúc nào cũng là Western, nhưng cũng chẳng trách được, đây là một quán bar nổi tiếng mà, thường người ta sẽ chọn những nơi được nhiều người biết, vậy chắc chắn đây là lựa chọn hàng đầu rồi. Hân Nhiên mở cửa bước vào, đây là phòng đặt sẵn, mọi người đã ở đây hết rồi, hình như chỉ đợi mình nó thôi thì phải. Nó chọn chỗ toàn còn gái và xa Thái Đăng nhất mà ngồi, thật sự là mỗi lần gặp cậu nó vẫn cảm thấy rất ngại.
- Chị đang định gọi cho em, còn đang sợ em không biết quán này, mà em uống gì?
- Dạ nước cam ạ.
Nó cười nhạt, làm sao mà nó đi lạc được chứ, mấy năm rồi mà quán vẫn ngần đó nhân viên, rồi cả cách bày trí nữa, đặc biệt là mấy cái tên gọi của đồ uống, vẫn khiến nó không thể nào nhớ được, lẽ ra Hân Nhiên cũng muốn thử, nhưng nó hoàn toàn gà mờ về mấy cái này, sợ tí nữa sẽ say bí tỉ nên thôi, nước trái cây cho an toàn.
Mọi người nâng ly chúc mừng nào!
- HAI BA, DÔ!!!
Mọi người bắt đầu bàn chuyện phiếm, khắp các chủ đề trên trời dưới đất, giờ nó mới len lén nhìn Thái Đăng, nãy giờ cậu không tham gia bàn luận mà chỉ ngồi đó, chắc cậu không có hứng thú với mấy chuyện này, nó cũng chẳng nói gì hết, vì nó cũng chẳng - biết nói gì.
- Còn Hân Nhiên thì sao?
- Dạ?: Nó giật mình khi bị hỏi
- Em với bạn trai em, lần đầu gặp nhau thế nào?
Ai cũng nhìn nó, kể cả Thái Đăng, nó cảm giác cậu cũng muốn nghe câu trả lời, nhưng có lẽ là do nó tự suy diễn, chứ đời nào cậu thèm quan tâm chuyện của nó, mới cả cậu có bạn gái rồi mà, cái cô nào bên Anh ấy, nhớ lại lần đó may mà cô ấy không nói lại cho cậu, chứ không là…
- Nhiên ơi, sao thế?
Mọi người hỏi khi thấy nó cứ nghệt mặt ra, nó cười gượng rồi trả lời:
- Em chưa có bạn trai
- Cái gì?
Nhìn thấy khuôn mặt như bất ngờ của mọi người, nó thấy hơi khó hiểu:
- Sao thế ạ?
- Xinh như em mà chưa có người yêu á? Em lừa con nít sao?
- Dạ thật mà, em chưa có.
Hân Nhiên giải thích khi thấy khuôn mặt nghi ngờ của họ, đâu phải cứ xinh là sẽ có người yêu đâu, tìm được đúng người mình thích cái chính vẫn là phẩm chất chứ, nghe là biết gu mấy anh này chỉ thích cái đẹp rồi, sau đó một người trong số họ nói:
- Vậy anh có vinh dự làm quen em không?
Tiếng "Ồ" vang lên, nó chẳng biết phản ứng thế nào nữa, đến cả tên của anh ta nó còn chưa biết nữa là, mà giờ nó mới biết có người này trong công ty luôn đấy, nói gì tới làm quen, thôi thì cứ cười rồi nói lảng sang chuyện khác cho xong.
- Em đang muốn tập trung vào công việc thôi ạ!
- Vậy là anh bị từ chối rồi đấy, thôi mà đừng buồn, hát mấy bài là hết thôi mà.
Sau đó là tới màn hát hò, nó chán nản ngồi nhìn hết người này đến người kia hát, nhiều lúc nó nghĩ mấy người này không thấy mệt sao, mai còn phải đi làm nữa mà, nó thì thấy mệt đấy.
- Em có việc bận nên về trước, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé!
Hân Nhiên lấy cớ chuồn về trước, Thái Đăng cũng đã đi ra từ lúc nào.
- Tôi đưa cậu về.
- À không cần đâu, tôi tự đi được.
- Giờ này không còn taxi đâu.
- Vậy tôi sẽ đi bộ: Nó nói.
- Sao lúc nào cậu cũng từ chối tôi vậy?
Nó khựng lại, bình thường cậu sẽ không nói như thế, có lẽ...cậu say rồi. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cậu nó càng chắc chắn hơn, thế mà còn đòi đưa nó về sao.