Mở Cửa Trái Tim

Chương 44: Ngày cuối




Nó chẳng hiểu Gia Phú lấy đâu ra cái lí lẽ đó, vô lí quá sức. Nhưng nó thì làm gì được cậu ta cơ chứ, giờ thì mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào nó rồi, nó không biết sau này sẽ sống sao đây.

Hân Nhiên bước vào lớp, đúng như nó nghĩ, ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ, kể cả cái Quỳnh, cô cũng chưa hết bất ngờ về việc hồi nãy.

- Để mình giải thích!: Hân Nhiên nói trước khi Quỳnh kịp hỏi nó câu gì.

- Giải thích cái gì mà giải thích, làm bạn gái Gia Phú thì quá tốt rồi, thế mà giấu tui, sáng nay lại còn giả bộ ghét người ta nữa chứ.: Quỳnh nói với vẻ mặt hớn hở, cứ như kiểu vừa trúng số không bằng.

- Không phải thế đâu, thật ra...

- Không phải gì nữa?

Hân Nhiên thở dài, nó giải thích:

- Tui với Gia Phú chỉ là giả bộ đang quen nhau thôi, hai tuần nữa là hết rồi.

- Hả? Giả bộ? Tại sao lại giả bộ, sao không yêu thật luôn?

- Có việc nên mới phải thế, chứ tui cũng sắp không chịu nổi cậu ta nữa rồi.

- Nếu thế thì kiểu gì hai người cũng sẽ yêu nhau thôi.

- Nói lung tung cái gì đấy.

- Chẳng thế còn gì, phim nào cốt truyện chẳng thế.

- Đọc truyện xem phim ít thôi, đây là đời thật, chẳng có chuyện đó xảy ra đâu, giữa tụi tui thật sự không có phát sinh tí tình cảm nào hết.

- Vậy chứ khi không Gia Phú muốn bà làm bạn gái là có ý gì?

- Sao tui biết được, đi mà hỏi cậu ta!

- Đưa bà đi ăn, đi chơi, rồi cho mọi người biết mối quan hệ của hai người.

- Thì làm sao? Có thể cậu ta thích thể hiện, cậu ta là thiếu gia mà.

- Không ai rảnh mà làm vậy hết trơn á, có tình cảm mới làm thế, cả bà nữa, cũng đồng ý còn gì.

- Đã bảo rồi, tui có lý do mới đồng ý.

- Lý do gì?

- Chuyện riêng của tui, hỏi làm gì, nhiều chuyện vừa thôi.

- Gớm! Cũng thích người ta thì nói đại đi, bày đặt chuyện riêng. Công khai nhanh để tui còn mừng nha!

Nó không thể nói cho Quỳnh biết là vì muốn tìm cách liên lạc với Thái Đăng được, thôi thì kệ ai muốn nghĩ gì thì nghĩ, đợi đến khi nó và Gia Phú kết thúc thì mọi người cũng chẳng quan tâm nữa đâu. Gia Phú sẽ không còn lí do để ở lại cái trường này nữa, cậu ta sẽ đi khỏi đây, cũng như bước ra khỏi cuộc đời của nó, Hân Nhiên sẽ trở lại như cũ, sẽ sống cuộc sống của nó mà không bị ai làm xáo trộn. Chiều đến Gia Phú lại đưa nó đi chơi, lần này theo như ý nó thì chỉ tới một quán trà sữa bình thường thôi, chẳng phải mấy chỗ đắt xắt ra miếng, chắc tại Hân Nhiên không phải người của giới thượng lưu, mấy món sang trọng đó ngon thì có ngon thật, nhưng nó không thích, thà đi tới những nơi như thế này, vừa thoải mái giá cả lại vừa phải chăng, nó cũng thấy đỡ lạc lõng hơn nữa. Phục vụ mang ra hai ly kem, Hân Nhiên nhìn Gia Phú, rồi nói:

- Chắc cậu không thích mấy món này đâu ha, để tôi ăn hết cho, bỏ phí.

- Cậu ăn hết hai ly kem?: Gia Phú bất ngờ, không nghĩ người nhỏ con như nó có thể ăn hết hai li to như vậy.

- Ừ, nếu ngon thì tôi sẽ ăn ly nữa.: Hân Nhiên thản nhiên trả lời, cho cậu ta biết luôn nó là người thế nào, chẳng phải mấy cô nàng mong manh dễ vỡ cần người chở che đâu.

Gia Phú thấy thế thì chỉ cười, nó thật sự rất khác với những đứa con gái mà cậu gặp, cơ mà trông thái độ này chắc vẫn tức chuyện sáng nay rồi, trông lúc Hân Nhiên giận dỗi cũng đáng yêu phết. Cậu ngồi nhìn nó ăn, nó cũng chẳng ngại khi bị nhìn như thế, cơ mà kem ở đây không ngon, nó không thích, vì thế chắc ăn hết ly thứ hai này thôi chứ chẳng gọi thêm nữa làm gì.

- Ngon không?: Gia Phú hỏi khi thấy nó đưa một miếng kem to vào miệng.

- Bình thường: Hân Nhiên vừa nhai vừa trả lời, thấy bình thường mà đã ăn như vậy, đồ nó thấy ngon thì chắc một miếng hết nửa cốc.

- Này, tuần sau là hết một tháng rồi.: Nó nói.

- Thì sao? Cậu muốn gia hạn thêm à?

- Tôi đâu có bị điên. Vì hết tuần sau tôi không còn là bạn gái cậu nữa nên nếu có ai hỏi thì cứ bảo là chúng ta thấy không hợp nên chia tay, còn nếu cậu thấy điều đó hạ thấp danh dự của cậu thì có thể nói là do cậu chán tôi nên muốn chia tay, tôi sẽ không thấy phiền vì điều đó đâu.

Hân Nhiên nói một cách dứt khoát, nó muốn việc gì cũng phải rõ ràng. Nhưng đáp lại là thái độ thờ ơ của Gia Phú, cậu chỉ nhún vai, nói " Tùy". Hân Nhiên cũng chẳng thấy tức giận với việc Gia Phú phản ứng như vậy, vì ngay từ đầu đã xác định chỉ là diễn thôi mà, chứ hai bên đều không có tình cảm với nhau, cậu ta có trả lời là được. Coi như chuyện đã quyết.

Hôm sau mọi thứ lại diễn ra bình thường, chỉ khác là nhiều người biết tới nó với cái danh " bạn gái Gia Phú" hơn, đi đâu cũng thấy chỉ trỏ, xì xào bàn tán, nhưng nó kệ thôi, chứ biết làm sao giờ, chỉ mong đừng có ai cuồng Gia Phú quá rồi gây khó dễ cho nó, Hân Nhiên vô cùng ghét những chuyện như thế. Nó đi vào lớp, vừa thấy nó thì những bạn nữ đang vây quanh Gia Phú đều tản ra, Gia Phú nháy mắt với nó, nhưng Hân Nhiên coi như không nhìn thấy, đi thẳng về chỗ ngồi:

- Này, lo mà giữ Gia Phú cho kĩ, chứ tui thấy mấy con kia nó muốn trèo lên đầu bà ngồi lắm rồi đấy.

- Kệ họ, để ý chi cho mệt người.

- Ơ hay, bồ mình sao lại....

- Thôi được rồi, tui cần yên tĩnh, ném chuyện này vào xó nào đó đi.

Hân Nhiên không để Quỳnh nói gì thêm, nó thật sự rất mệt mỗi khi cô lải nhải về tên Gia Phú đó, thế này là đủ rồi.

Hôm nay tới phiên nó trực nhật, trước khi về nó có lau thêm một lần bảng rồi dọn rác trong lớp, xong xuôi mới xách cặp đi, hình như Gia Phú chưa về thì phải, tại nó thấy chiếc xe của cậu ta vẫn còn đỗ ngoài sân, phải rồi, làm sao mà về được, đang bận tán gẫu với gái mà. Bỗng nó thấy Gia Phú vẫy tay, hình như là gọi nó, có nên ra không nhỉ, hay cứ phớt lờ rồi về thôi, cơ mà nếu làm thế thì cậu sẽ làm những chuyện kinh khủng hơn thì sao, nói cho thầy cô biết về việc hẹn hò chẳng hạn, nếu thế thì hình tượng học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô của nó sẽ biến mất, rồi lỡ không may tới tai mẹ nó thì toi. Không thể để việc đó xảy ra được, thôi thì cứ nghe lời cậu ta vậy.

Hân Nhiên bước tới chỗ Gia Phú, vừa tới nơi thì Gia Phú liền khoác tay qua vai nó khiến nó bất ngờ:

- Xin lỗi các em, hôm ấy anh sẽ đi với bạn gái, đúng không?: Gia Phú nhìn nó, trong đầu Hân Nhiên đang kêu gào, hôm ấy là hôm nào, đi đâu mà đúng với không, nhưng ngoài mặt vẫn phải hợp tác với cậu ta, nó cười trong đau khổ, gật đầu đồng tình.

- Thế ạ? Tiếc quá!: Mấy bé lớp 10 trông mặt buồn thiu, chào tạm biệt cậu ta rồi về, trong khi nó đứng ngay cạnh thì mấy bé coi như không khí, chẳng thèm đếm xỉa, một câu " Chào chị" cũng không có.

- Bỏ tay ra được rồi đấy, không còn ai nữa đâu mà diễn.

- Nhớ bữa đấy mặc váy nhá, lần nào cậu cũng quần jean áo thun trông chán chết.

- Bữa đấy là bữa nào, mà đi đâu mới được?

- Lễ hội "Sắc màu", Chủ Nhật tuần sau. Đi với tôi hôm đó làm ơn chuẩn bị cho mình tí sắc màu nhé.

- Thôi mệt quá, tôi về đây!

Chủ Nhật tuần sau cũng là ngày cuối cùng rồi, thế cũng tốt.