Không khí lớp trùng hẳn xuống, ai cũng thấy bất ngờ vì bỗng dưng Thái Đăng đi du học, không chào tạm biệt lớp, đến cả bạn gái của cậu là Hiểu Khánh cũng không biết chuyện này.
Cả buổi hôm đó nó thẫn thờ, chẳng tiếp thu được gì vào đầu cả. Hân Nhiên cảm thấy hụt hẫng, cậu ta cứ thế mà đi sao?
Chiều đó nó lang thang trên đường phố, hôm nay nó không đi làm, bỗng thấy quán AW, lâu rồi nó không đến đây, liền vào quán gọi một ly cafe rồi ngồi một góc mà nhìn đường phố. Húp một ngụm cafe, nó nhăn mặt. Đắng quá! Sao Thái Đăng có thể thích được thứ này nhỉ? Mà chuyện đó cũng đâu quan trọng nữa, giờ cậu ấy đi rồi, có khi định cư bên đó luôn, thậm chí có thể cưới một nàng Tây mắt xanh tóc vàng nữa, con của hai người họ sẽ mang hai dòng máu, và...
Nó thấy mình nghĩ xa quá rồi, nó và cậu làm gì đã có mối quan hệ gì để nó phải để ý đến chuyện cậu đi hay ở, dù thế nhưng thật sự nó buồn lắm, mọi chuyện xảy ra nhanh quá, làm Hân Nhiên cứ ngỡ mới gặp cậu ngày hôm qua.
- Cậu là Hân Nhiên phải không?: Tiếng nói của ai đó kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ.
- Phải, cậu là...
- Tôi là Hùng, bạn của Thái Đăng, chúng ta đã gặp nhau ở Trạm cứu hộ Động Vật đấy!
- Phải. Cậu có muốn ngồi chung không?
- Cảm ơn nhé! Cậu cũng thích uống cafe à?
- Không, chỉ là lâu lâu muốn thay đổi chút.
- Cậu có biết Thái Đăng đã đi du học không?: Giọng Hùng trở nên trầm xuống.
- Tôi biết.
- Thế cậu có biết vì sao cậu ấy lại đi không?: Hùng nhìn thẳng vào nó, như đang chất vấn.
- Chắc do nhà cậu ấy có điều kiện, ba mẹ cậu ấy muốn cho con mình học ở những nơi tốt hơn.
- Đó chỉ là một phần thôi, thật ra...Thái Đăng không hề muốn đi.
- Tại sao?
- Là vì cậu đấy.
- Vì tôi?
- Phải. Lẽ ra từ tháng 10 là cậu ấy phải hoàn tất thủ tục nhập học bên Anh rồi, nhưng cậu ấy không đồng ý vì muốn ở lại đây và tới tận tháng trước, chẳng hiểu sao cậu ấy đột ngột thay đổi quyết định. Cậu ấy chỉ báo cho tôi một tiếng trước khi đi, và dặn tôi không được nói cho cậu biết.
Hân Nhiên nhớ ra đã có khoảng thời gian Thái Đăng rất hay hỏi nó về vấn đề đi du học, thì ra... Trước giờ cậu vẫn quan tâm tới nó ư, nghĩ tới đây tim nó bỗng thắt lại.
- Sao cậu ấy lại không muốn nói cho tôi biết?
- Tôi không biết, cậu ấy bảo rằng có nói ra thì cậu cũng sẽ không quan tâm đâu.
- Tôi....
- Thái Đăng lúc đi trông buồn lắm, không nói một câu nào, nhưng vẫn nhất quyết không muốn cho cậu biết, chắc cậu ấy nghĩ rằng cậu sẽ mặc kệ.
- Làm sao tôi mặc kệ được chứ: Nó nói, mắt đã ngấn lệ.
Bước về trường với tâm trạng khó tả, nó trách bản thân tại sao lại nói ra những lời nói đó, nếu như lúc ấy Hân Nhiên tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng thì có lẽ đã không có những hiểu lầm, và có lẽ, Thái Đăng cũng không bỏ đi.
Cầm điện thoại trên tay, nó phân vân không biết có nên gọi cho cậu hay không, nó rất muốn xin lỗi cậu, nó sẽ nói tất cả là do nó, và cậu muốn mắng chửi nó, hay bắt nó làm phục vụ không công cũng được, nhưng Hân Nhiên có đủ tư cách sao, có khi việc này đối với Thái Đăng cũng không có ý nghĩ nữa.
Bỗng tiếng "Bốp" vang lên, một cái tát giáng xuống khiến nó ngã xuống đất.
- Con kia, do mày mà Thái Đăng bỏ đi, tao sẽ giết mày!!: Hiểu Khánh gào lên, cô vô cùng kích động, đã cầm sẵn cái ghế để tấn công nó. Nhưng Hân Nhiên không phản kháng, càng không bỏ chạy, nó chỉ ở im đó, mặc cho Hiểu Khánh chuẩn bị xông tới.
Nhưng cô đã bị anh Quân giữ chặt tay lại, không thể nào cựa quậy được.
- Bỏ cái ghế xuống, tôi không muốn đánh con gái!: Anh Quân gằn từng chữ một.
- Anh là ai mà bảo vệ nó, nó là con hồ ly tinh, anh cũng bị nó mê hoặc phải không?
- Sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi đếm tới năm, đừng để tôi thấy mặt cô nữa.
- Mày chưa xong với tao đâu!: Hiểu Khánh đe dọa sau đó bỏ đi.
Anh Quân hỏi nó:
- Em định ngồi ở đó tới bao giờ, muốn anh phải bế em sao?
Nó không trả lời, chỉ từ từ đứng dậy rồi bỏ đi.
- Này, ít nhất em cũng phải cảm ơn người đã cứu em chứ.
Nó vẫn cứ lặng im, bỗng không thấy điện thoại đâu, nó vội vàng tìm kiếm.
- Em tìm gì đấy.
Hân Nhiên không trả lời mà cứ tiếp tục tìm, khuôn mặt đã lộ vẻ lo lắng. Anh Quân thấy thế cũng không nỡ để nó tìm một mình nên nói thêm:
- Nói ra đi, có gì anh tìm giúp em.
- Tôi...tìm điện thoại, vừa rơi ngay đây thôi.
- Vậy đưa số em đây, anh gọi cho.
Anh Quân gọi mấy lần nhưng đều báo không liên lạc được.
- Chắc lúc nãy rơi mạnh quá nên sập nguồn rồi.
- Vậy thôi, tôi tự tìm.
Nó nói rồi tiếp tục tìm kiếm, nhưng mãi cũng không thấy, trời bỗng nhiên âm u, trông có vẻ là sắp mưa rồi.
- Anh nghĩ mai rồi tìm cũng được, giờ em nên về ký túc xá đi, trời chắc sắp mưa rồi đấy.
- Kệ tôi, anh về trước đi.
Anh Quân không ngờ nó cứng đầu như thế, đã vậy anh với nó cùng tìm, hai lúc nào cũng đỡ hơn một.
Lấm tấm vài hạt mưa đã rơi xuống, nhưng trông nó không có vẻ như định ngừng lại việc tìm kiếm, vẫn tiếp tục tìm, mưa nặng hạt dần, nhưng Hân Nhiên không bị ướt vì đã có anh Quân lấy ô che cho. Cuối cùng thì nó cũng đã tìm được, chiếc điện thoại bị lẫn trong đống lá khô, dù vẫn còn nguyên vẹn nhưng vì dính nước nên đã hỏng.
- Em định đi đâu?
- Đi sửa điện thoại.
- Không để ngày mai được sao, trời đang mưa.
- Không được, tôi phải đi bây giờ.
- Thế thì để anh đưa em đi.
- Được.
Năm phút sau một chiếc ô tô đen đậu ở cổng trường, có người mang ô đến tận nơi đón cả hai. Suýt thì nó quên là anh Quân cũng thuộc dạng thiếu gia con nhà quyền thế, vậy mà chui vào ở cái ký túc xa trong trường làm chi không biết.
- Bị dính nước rồi, sửa cũng được nhưng hơi khó, mấy cái dữ liệu sẽ bị xóa hết.
- Thế có giữ lại được số điện thoại không ạ?
- Không luôn.
Không sao? Nó đờ người ra, vậy là nó mất số của Thái Đăng rồi, giờ thì làm sao liên lạc được với cậu ấy đây.
- Vậy thôi ạ, bao giờ bác sửa được thì báo cháu
Hân Nhiên nói rồi bỏ về, không có cái nó cần thì quan tâm làm gì nữa chứ.