- Em chào chị.
- Ừ, chào em, thôi vào làm đi.
Vì Hân Nhiên ngó quanh không thấy Thái Đăng đâu, nó nghĩ cậu chưa tới nên thôi cứ làm việc, đợi khi nào cậu tới rồi làm bài cũng được. Nhưng đến hơn một tiếng sau rồi mà vẫn không thấy Thái Đăng đâu, còn đang định hỏi thì nghe chị quản lý nói:
- Em ơi, cậu Thái Đăng bảo em lên phòng 222 gấp kìa.
Lên gấp, chẳng lẽ từ lúc đó đến giờ cậu ta chờ ở đó: Hân Nhiên nghĩ.
Nó vội vàng chạy lên. Gõ cửa, nó nói:
- Tớ đây. Hân Nhiên.
- Vào đi.
Nó mở cửa bước vào, trông mặt Thái Đăng hình như đang rất giận.
- Tớ xin lỗi, tại tớ tưởng cậu chưa tới chứ không nghĩ cậu ở đây, nên...
- Trước giờ tôi chưa phải đợi ai như thế này đâu đấy: Thái Đăng gằn giọng nói.
- Tớ...xin lỗi, thôi để tớ làm bài này cả phần cậu luôn cho, coi như để chuộc lỗi.
- Chuộc lỗi? Đơn giản vậy sao? Cậu có biết thời gian của tôi quan trọng lắm không?
- Tớ...: Hân Nhiên không nói nữa, vì nó sai mà, cậu ta muốn nói thế nào cũng được.
- Vậy cậu cứ trừ vào lương của tớ đi: Dù tiếc đứt ruột nhưng nó vẫn nói thế.
- Số tiền đó không đủ để đền bù cho tôi đâu. Thái Đăng nhếch mép nói.
- Vậy thì tớ chịu.
- Thôi được, lấy mất tiền của cậu cũng không đáng, từ giờ về sau nhớ đúng giờ này mang cafe lên cho tôi, tới trễ một phút thì tôi sẽ trừ lương, nghe rõ chưa.
- Rồi.
- Thế giờ lo xuống lấy cafe cho tôi đi. Rồi muốn uống gì thì tự lấy.
Nó đi xuống, Thái Đăng nhớ lại cũng phì cười với bộ mặt lúc bị dọa trừ lương, người đâu mà thực dụng thế. Thật ra căn phòng này được thiết kế đặc biệt, có thể nhìn xuống được hai tầng dưới, nên từ lúc Hân Nhiên tới thì Thái Đăng đã biết rồi, nhưng cậu cố tình không gọi để coi nó có nhớ không. Thế mà nó không nhớ thật, cứ thế mà làm như bình thường, khiến cậu mất kiên nhẫn mà phải gọi lên. Chứ nhìn Hân Nhiên phục vụ mọi người, Thái Đăng cũng thấy thú vị phết.
- Cafe của cậu đây.: Hân Nhiên bước vào nói.
- Để đó đi, giờ thì vào làm bài.
- Nhưng tớ không biết làm.
- Là sao?
- Mấy cái nghiên cứu này tớ không hiểu, nên có gì cậu cứ nói ý ra đi, tớ trình bày vào vở cho.
- Thế mà hồi nãy còn đòi làm hết.
- À thì, tại tớ cuống quá. Thôi mình làm đi
Đối với Thái Đăng bài này không khó, nhưng đối với Hân Nhiên thì lại là vấn đề khác. Vậy mà cậu lại thích nó phải suy nghĩ mấy cái này làm nó đã ngu lại càng ngu thêm, cuối cùng lại thành cậu đọc nó chép.
- Ấy chết, tớ phải về rồi, thôi để mai làm tiếp nhé.
- Mới 4h cơ mà?
- Phải, nhưng hôm nay tớ có việc bận, thôi mai rồi làm nhé. Tớ về đây.
Nói rồi Hân Nhiên đi, còn không quan tâm Thái Đăng có đồng ý hay không. Khiến cậu tò mò.
- Tài xế, ông chạy theo xe cô ấy, nhưng đừng để cô ta biết.
- Ý cậu là theo dõi cô ấy sao?
- Thì...ừ. Đi đi, đừng hỏi nữa.
Đi được một lúc thì Thái Đăng thấy Hân Nhiên gặp anh nào đấy, cười tít cả mắt rồi đi với nhau. Thì ra là trốn về đi hẹn hò, mình cho cô ta nghỉ đúng là sai lầm mà.
- Cậu chủ, có đi theo nữa không?
- Không cần.
Thái Đăng cảm thấy khóc chịu khi thấy Hân Nhiên đi với người khác. Hôm sau lên lớp cũng không đưa vở cho nó kiểm tra:
- Cậu chưa làm bài sao?
- Tôi có làm hay không thì tôi cũng không muốn cậu đụng vào.
- Nhưng tớ là tổ trưởng nên phải kiểm tra.
- Tôi không quan tâm. Tôi cũng chẳng muốn làm cái bài nghiên cứu đó nữa
- Sao thế? Hôm qua tớ đã nói là do tớ có việc.
- Việc của cậu tôi không quan tâm. Tôi chỉ là thấy phiền phức khi dính vào người như cậu thôi.
Hân Nhiên thấy mấy người giàu tính tình khó ưa thật. Sớm nắng chiều mưa chẳng biết đâu mà lần, đặc biệt là tên này. Nếu cậu ta không muốn thì thôi vậy:
- Vậy để tớ làm nốt phần cuối, dù gì phần đầu cũng là cậu làm hết rồi, có gì tớ sẽ xin cô để các hoạt động nhóm sau cậu không cần phải làm chung với tớ, và vở của cậu thì để tổ phó kiểm tra vậy.
Nó nói rồi quay lên, còn Thái Đăng cảm thấy rất tức, không ngờ Hân Nhiên lại nói như vậy. Không sợ mình sẽ đuổi cô ta hay sao chứ.
- Hân Nhiên ơi: Quỳnh từ đâu chạy đến.
- Sao thế?
- Cậu xem giùm tớ anh này có đẹp không?, Quỳnh đưa điện Thoại cho nó xem.
- Đẹp. Nhưng sao cậu lại cho tớ xem?
- Tớ muốn hỏi ý kiến con gái lớp mình một chút, gia đình tớ chuẩn bị bắt tớ đi xem mắt.
- Xem mắt? Cậu đã đủ tuổi đâu?
- Xem mắt chứ đã cưới đâu.
- Vậy làm gì phải xem mắt sớm?
- Thôi, tớ hỏi cậu vậy thôi. Anh này hơn mình có hai tuổi à, nên ba mẹ hai bên định bao giờ chúng tớ đủ tuổi thì cho lấy nhau.
- Ơ, thế cạp đất mà sống à?
- Tất nhiên là không rồi, gia đình anh ấy giàu lắm, tớ về chỉ cần ở nhà trông con thôi.
- Nhưng lỡ đến khi không hợp nhau, rồi chia tay, thì lúc đó cậu xoay sở thế nào?
- Sao mà không hợp được, anh ấy tốt lắm, đúng gu của tớ, chúng tớ tìm hiểu nhau được mấy tháng rồi ấy. Còn cậu nữa, nói chuyện như từng trải lắm ấy, yêu anh nào rồi à?
- Làm gì có.
- Cậu mà chưa có người yêu á?: Quỳnh ra vẻ không tin.
- Bộ lạ lắm sao.
Thái Đăng nghe câu này xong cũng thấy lạ. Rõ ràng hôm qua đi hẹn hò với trai, còn cười như được mùa. Thế mà lên đây lại nói như mình ngây thơ lắm.
- Thì chưa có về sau sẽ có thôi. Đến khi cậu yêu rồi sẽ biết: Quỳnh nói.
- À, chắc tớ không yêu đâu.
- Tại sao?
- Tớ thấy....đàn ông tồi lắm. Họ coi phụ nữ như món hàng ấy, chưa có thì ao ước, có rồi thì lại chẳng xem ra gì.
- Ở đâu chẳng có người này người kia.
- Nhưng người tớ gặp toàn như thế.
Vậy chẳng lẽ tên con trai hôm qua là tên đểu sao?: Thái Đăng nghĩ, thì ra cô ta cũng không phải dạng vừa.
- Thôi nào, suy nghĩ bi quan thế, đến khi cậu yêu đúng người rồi thì cậu suy nghĩ khác, thôi tớ đi nhé.
- Ừ, cậu về.
Học xong thì nó lại đi về, vì không làm bài nghiên cứu với Thái Đăng nữa nên Hân Nhiên không được nghỉ như hôm qua. Đúng giờ nó lại tới nơi làm.
- Chào chị.
- Ừ chào em, em hôm nay ở lại muộn hơn chút nhé, tại hôm nay nhiều khách quá.
- Không sao ạ.
- Ừ, thế thì tốt.
Công nhận hôm nay khách nhiều thật, thì ra là do quán đang tổ chức thử thách có thường nên mọi người đều tới tham gia, còn có mời ca sĩ về hát nữa cơ, thế là ai cũng ở lại lâu ơi là lâu.
- Phù, cuối cùng cũng xong, thôi em về chị nhé.
- Ừ, em về đi, mà hôm nay em làm cả tối rồi, thì mai không phải đến nữa đâu.
- Dạ vâng.
Hân Nhiên chào chị Thương rồi đi về, may là đã báo trước với mẹ, chứ không thì về ăn chửi là cái chắc. Tắm rửa cơm nước xong thì lại lao vào làm nốt bài nghiên cứu, hôm đó thấy Thái Đăng nhìn một cái là đã hiểu, đọc vanh vách cho nó chép, thế mà giờ nhìn vào Hân Nhiên chẳng biết làm gì, cứ lò mò mãi đến tận nửa đêm mới xong. Hôm sau lại còn phải dậy sớm nữa. thế là đâm ra người nó uể oải, mặt mũi thì thiếu sức sống. Lên lớp chẳng buồn mở miệng, chỉ đưa bài nghiên cứu cho Thái Đăng rồi gục đầu xuống bàn ngủ.