- Hôm nay lại ra đây à?: Anh Quân ngồi xuống với nó.
- Tại chán quá không có gì làm.
- Anh tưởng bây giờ em lúc nào cũng được bao quanh bởi bạn bè chứ. Em hiện giờ nổi lắm đấy.
- Thế sao? Tôi vẫn thấy thích một mình hơn.
- Mà em với cậu bạn kia đang có chuyện gì sao?
- Anh nghĩ là chuyện gì?
- Chắc hẳn hai người đang có hiểu lầm.
- Anh nghĩ nhiều quá đấy, chúng tôi có gì với nhau đâu mà hiểu lầm.: Hân Nhiên nói, nó với cậu đã không nói chuyện cũng được một tuần rồi, cậu cũng ít lên lớp hơn hẳn.
- Mà hôm bữa tôi chưa được biết cái người làm anh thay đổi, là ai thế?
- Em thật sự muốn biết sao?
- Phải..
- Là...
- Mọi người ơi, có ai tỏ tình kìa!: Tiếng mấy đứa trong lớp nó hú hét, làm nó cũng tò mò, tiến lại xem thử, ai mà gan thế, tỏ tình giữa sân trường luôn, thì ra là Hiểu Khánh, và bạn nam được tỏ tình là...Thái Đăng. Đưa hộp quà cho cậu, Hiểu Khánh mạnh dạn nói:
- Thái Đăng, đã rất nhiều lần rồi nhưng tới giờ tớ mới dám nói, cậu chấp nhận lời tỏ tình của tớ nhé!
Tất cả lặng im chờ đợi câu trả lời của Thái Đăng, mọi người đều nghĩ là cậu sẽ đồng ý, vì Hiểu Khánh xinh đẹp, lại là con nhà giàu, rất xứng đôi vừa lứa. Nhưng người mong chờ câu trả lời nhất không chỉ có mình Hiểu Khánh, mà cả Hân Nhiên.
- Tôi đồng ý: Thái Đăng nói.
Tất cả mọi người đều ồ lên, ai nấy đều kinh ngạc vì không nghĩ rằng cậu đồng ý nhanh đến thế, riêng nó, sau khi nghe xong thì tim như ngàn vết dao cứa vào, nhưng ngoài mặt Hân Nhiên không để biểu lộ chút cảm xúc nào, Thái Đăng đi qua nó mà không nhìn lấy một cái, đôi mắt ấy lạnh lùng, xa lạ một cách tàn nhẫn.
Mọi người cũng dần tản ra, riêng Hiểu Khánh không cần nói cũng biết vui sướng cỡ nào.
- Hân Nhiên, em không sao chứ!: Anh Quân hỏi, nó bình tĩnh đáp
- Trông tôi có gì không ổn sao, mà vào lớp rồi, tôi đi trước đây.
Ánh mắt lúc ấy của Thái Đăng, trông nó như không hề quen biết, đúng như nó nghĩ, chỉ mình nó có tình cảm với cậu thôi, còn cậu chỉ thấy nó thú vị đôi chút, và khi Thái Đăng đã hết hứng thú, cậu sẽ đổi mục tiêu.
Đi vào nó đã thấy Hiểu Khánh mang cặp qua chỗ của nó:
- Thái Đăng ơi, tớ muốn ngồi gần cậu, không biết có được không, mà chỗ Hân Nhiên tớ thấy là hợp nhất đấy, chứ chỗ cậu có Hân Anh ngồi rồi.
- Tất nhiên rồi, nhưng không biết bạn Hân Nhiên đây có đồng ý không?: Thái Đăng nhìn nó, ánh mắt ấy lại hiện lên.
Nó cười đồng ý:
- Được, để tôi dọn sách vở đã.
- Thế dọn nhanh lên nhé!
- Xong rồi đây
- Cảm ơn nha.
- Có gì đâu, tôi ngồi đâu chả được.
Thế là nó lại trở về chỗ hồi đầu năm đã ngồi, ở đây gần với bàn của Quỳnh, vừa thấy nó qua Quỳnh đã hỏi:
- Thế là sao?
- Thì Hiểu Khánh muốn ngồi đó, nên tụi tui đổi chỗ.
- Không phải, chuyện bà với Thái Đăng cơ.
- Tui và cậu ta chuyện gì sao?
- Đừng có giấu tôi, hồi trước tui trông thái độ của Thái Đăng rõ ràng là thích bà, sao bây giờ đùng một cái quay sang làm bạn trai của Hiểu Khánh.
- Bà cứ suy nghĩ quá, thường thì ngồi gần nhau thì sẽ cảm giác thân hơn mọi người, chứ cậu ta thích ai thì làm sao mà tui biết được. Trước giờ tui với Thái Đăng thật sự chẳng có gì hết, bà đừng để ý mấy việc này nữa:
Hân Nhiên bình tĩnh đến lạ, giải thích rõ ràng cho Quỳnh hiểu. Quỳnh nhìn bộ dạng thản nhiên như mọi ngày của nó nên cũng nghĩ giữa nó và Thái Đăng không có gì thật.
- Thế thì thôi! Chiều nay đi chơi đi.
- Thôi, chiều nay đi làm rồi.
- Thế bà làm ở đâu, tui tới ủng hộ.
- Để tui gửi địa chỉ cho.
- Ô kê luôn!
Chiều đó Quỳnh còn đi cùng với một người nữa, nó trông quen lắm, lục lại trí nhớ một lúc. Đúng rồi! Chồng chưa cưới của Quỳnh, không ngoài đời lại đẹp như vậy, bảo sao cái Quỳnh không mê cho được. Vừa thấy Hân Nhiên, Quỳnh đã tíu tít gọi:
- Ê bà ơi, chỗ tui gọi đồ uống nè!
- Em cứ từ từ rồi người ta qua, không cần phải thế đâu.: Anh "chồng" nói.
- Qua rồi đây, hai người dùng gì nào?
- Sữa tươi trân châu đường đen nha!
- Còn anh dùng gì ạ?
- Anh nước lọc thôi.
- Dạ vâng.
- Quên giới thiệu với anh, đây là Hân Nhiên bạn cùng lớp với em.
- Chào em, anh tên Nguyên.
- Dạ chào anh, thôi hai người đợi chút nhé, em vô gọi đồ.
Hân Nhiên nói rồi đi vào, nhìn kĩ thì mới thấy anh này còn đẹp hơn trong ảnh nữa, lông mày rậm, mũi cao, cằm góc cạnh, làn da thì mịn khỏi nói, dáng người thì cao ráo, nói năng cũng lịch sự nữa, nhưng vào quán trà sữa mà uống nước lọc sao, lạ đấy, hay chắc anh ta không thích uống trà sữa, vào đây vì Quỳnh muốn thôi, thế thì lại được cộng thêm điểm chiều người yêu rồi.
- Đây, sữa tươi trân châu và nước lọc.
- Ui, trông ngon thế!
- Chứ sao, uống vào còn ngon hơn. Mà tui lấy tiền bà gấp hai người ta đó nha.
- Sao kì vậy?
- Phải lấy công vì đã giới thiệu cho bà chỗ ngon thế này chứ.
- Đã thế tui không thèm trả tiền nữa, bữa nay Hân Nhiên bao.
- Tui không có tiền đâu à, không trả thì ở lại rửa ly. Thôi nha, không nói nữa, tui đi làm việc đây kẻo người ta đuổi bây giờ.
Có khách tới, nhưng nó không ngờ đó là Hiểu Khánh và Thái Đăng
- Oa! Đẹp quá! Sao cậu biết chỗ này vậy?: Hiểu Khánh nhìn quanh, đôi mắt lộ rõ sự phấn khích
- Tình cờ thôi! Thái Đăng hờ hững đáp.
- Hai người dùng gì ạ?
- Hân Nhiên làm ở đây sao?
- Phải, cậu muốn uống gì?
- Trà đào đi, còn cậu thì sao Thái Đăng?
- Gì cũng được.
- Vậy mang cho Thái Đăng cafe đi.
- Hai người đợi một chút, tôi mang ra ngay.
- Tớ rất vui khi cậu đi chơi với tớ đấy!: Hiểu Khánh vừa cười vừa nói. Nhưng đáp lại chỉ là một cái "Ừ" lạnh nhạt.
- Cậu biết không, hồi trước Hân Nhiên cứ bám theo cậu, làm tớ cứ nghĩ cô ta thích cậu cơ. Nhưng may là cậu không thích cô ta.
- Tôi cũng từng nghĩ thế: Giọng Thái Đăng trầm hẳn đi, từ trước đến giờ Hân Nhiên vẫn như thế, lúc nào cũng có thái độ bất cần với cậu, có thể vô cùng thân thiết, làm cậu lầm tưởng rằng nó cũng thích cậu, nhưng có thể ngay sau đó trở nên lạnh lùng xa cách, tỏ ra như chưa hề quan tâm. Có vẻ lần cược này cậu thua rồi, vì người duy nhất rơi vào lưới tình chỉ có cậu.
Hân Nhiên vừa mang nước ra thì đã không thấy Quỳnh đâu, còn anh Nguyên gì đó thì đang nằm gục trên bàn. Nó lay hoài mà không dậy, bị sao vậy nhỉ, đang định gọi điện cho Quỳnh thì cô đã gọi tới:
- Tiên ơi, con chó nhà tui bị lạc mất, nên tui phải chạy về nhà rồi, nói anh Nguyên giùm tôi với, hồi nãy anh ấy đi vệ sinh nên không biết.
- Nhưng giờ anh ta bị làm sao ấy, tui gọi nãy giờ không dậy.
- Thôi chết, có khi nào anh ấy uống vào li trà sữa của tui không, chứ tui chưa được ngụm nào đâu.
Nó nhìn qua, ly trà sữa đã vơi đi một nửa:
- Hình như là có đấy.
- Không xong rồi, bà giúp tui đưa anh Nguyên đi ra chỗ khác đi, chứ không một lúc nữa là anh ấy phá luôn cái quán đấy.
- Không có đâu, anh ta đang ngủ như con cún ấy.
- Vậy thì càng phải đưa đi nhanh lên, sắp tới lúc rồi đấy. Cứ mỗi khi uống trà sữa vào là anh Nguyên sẽ trở thành con người khác, như người ta say rượu, còn đây là...
- Say trà sữa sao?