- Này này, sao tự dưng lại khóc, đừng có làm tôi sợ chứ!!: Thái Đăng luống cuống nói.
- Cậu cứ kệ tôi đi: Hân Nhiên nói trong nước mắt.
- Tôi làm gì cho cậu buồn sao?
- Không phải, chỉ là...tôi cảm thấy không vui thôi.
Nó rất muốn nói cho cậu biết rằng nó sắp sửa phải xa mẹ mình rồi, vì cậu là người duy nhất hiểu nó, nhưng Hân Nhiên vẫn không dám mạo hiểm, nên để lại chuyện đó trong lòng.
- Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu.
- Cậu nói câu này nhiều lần lắm rồi đấy!
- Thế mà cậu có thèm nhờ tôi đâu.
- Thì...về sau cần thì sẽ nhờ.
Hân Nhiên ở đó với Thái Đăng thêm một lúc nữa rồi về nhà. Nó phụ giúp mẹ dọn dẹp đồ đạc, mẹ nó đã nói chuyện với bác Linh về việc gửi bé Thư, tuần sau bé Thư sẽ đi, và mẹ nó cũng thế. Cùng một lúc hai người Hân Nhiên yêu thương đều rời xa thật sự là một cú sốc lớn. Nó buồn lắm, nhưng vẫn gượng cười để động viên bé Thư, vì bây giờ em nó tâm trạng cũng chẳng vui hơn là mấy. Từ giờ nó cũng sẽ ở trong kí túc xá, hàng tuần sẽ liên lạc với mẹ qua điện thoại trường. Nhưng sự việc chẳng suôn sẻ như nó nghĩ, khi ba nó cứ bắt nó phải về nhà của ông ta với bà dì ghẻ.
- Tí nữa ra về gặp ba ở cổng trường.: Hân Anh nói.
- Tôi không muốn gặp ông ta
- Cứ làm như ba tôi muốn gặp chị lắm đấy, không phải vì...mà mệt quá, lo ra mà gặp ổng đi.: Hân Anh chanh chua nói.
Hân Nhiên đã không muốn gặp nhưng ra về ông ta vô tận lớp để tìm nó.
- Ông cần gì ở tôi?
- Ba nói này, ở hết tháng này thì con về ở chung với Hân Anh nhé. Phòng nó cũng không chật đâu.
- Không được! Ai cho ở mà ở, muốn về thì nằm ở phòng kho ấy, tư cách gì đòi ngủ chung với con.: Hân Anh giãy nảy lên.
- Xin lỗi, dù có trải thảm đỏ mời tôi vào thì tôi cũng không thèm, tôi thà ngủ ở ngoài đường còn hơn ở chung nhà với cái hạng đáng khinh như các người!
- Con!: Ông tức lắm, nhưng vẫn nhẹ giọng nói:
- Nhưng con biết tiền đóng nhiều lắm không, làm sao ba đóng cho con được, hay là con đưa lại tiền mẹ gửi cho, rồi ba sẽ chi tiêu hợp lí.
- Cái gì? Ông tưởng tôi bị ngu sao mà đưa tiền của mẹ cho ông, trước giờ tôi chưa bao giờ cần thứ gì của ông hết, ông cũng chẳng cần phải quan tâm đến tôi làm gì, bao nhiêu năm nay không có ông tôi vẫn không chết. Đừng để sự tôn trọng cuối cùng tôi dành cho ông cũng mất!
- Sao chị láo vậy hả? Ba, cho chị ta một bài học đi.
- Chẳng ai có quyền đánh tôi cả, còn mày nữa, con kia, tao nói một lần cuối, tránh xa tao ra, không bị gì thì đừng trách.
Hân Nhiên tức tối đi vào ký túc xá, thật là bực bội, suốt ngày bị làm phiền. Nó vào giường của mình lấy đồ rồi đợi đi tắm. Thấy còn khoảng chục người nữa mới tới nó, nên nó đi ra chỗ cây cổ thụ hồi trước mà ngồi hóng gió. Đang lim dim buồn ngủ vì khí trời mát quá thì bỗng ai đó tiến tới rồi:
- HÙUUUU!
- Á, biến đi, biến đi: Nó loạng choạng lấy đá chọi vào không trung, bỗng nghe thấy tiếng “ Ui da”, nó bình tĩnh lại, ma không biết đau, vậy tiếng kêu vừa rồi là của con người.
- Ai đó?: Nó đề phòng dò xét.
- Tôi chứ còn ai nữa
- Thái Đăng hả?
- Còn ai vào đây, thiệt tình, con gái con đứa gì đâu mà mạnh tay thế.
- Xin lỗi, tại trời tối quá, tôi tưởng ma.
- Ma mà gặp cậu chắc chết thêm lần nữa
- Tôi không...Ủa, sao cậu lại ở đây?
- Ở đây thì làm sao?
- Nhưng mà tại sao lại ở đây?
- Nói chung cậu muốn hỏi cái gì?
- Sao cậu giờ này lại trên trường?
- Tôi ở kí túc xá.
- Cái gì? Từ khi nào thế?
- Từ khi nào hỏi làm gì?
- Cậu có bị ấm đầu không, ở nhà sung sướng như thế thì không ở, chui vào kí túc xá làm gì?
- Thế cậu khi không cũng ở trong này đấy?
- Tôi có việc của tôi, chứ nghĩ sao mà tôi muốn ở lại trường vậy.
- Việc gì? Cậu không về nhà với mẹ cậu à?
- Mẹ tôi....đi rồi. Giờ tôi ở một mình.
- Mẹ cậu đi đâu? Sao có thể để cậu ở đây một mình được?
- Chuyện khó nói lắm, nhưng chung quy lại là tôi không bị sao hết, tôi cũng quen ở đây rồi. Thôi tôi về phòng đây:
Hân Nhiên nói rồi đi, Thái Đăng liền đi theo nó.
- Khu nam ở bên kia mà.
- Ừ.
- Thế sao không về đi?
- Thì tôi đưa cậu về rồi tôi đi?
- Tại sao lại phải thế?
- Hỏi nhiều quá, nói thì nghe theo đi?: Cậu gắt lên.
Nó cũng làm theo, nhưng không hiểu gì hết, cậu ta bị cái gì mà cư xử lạ lùng như vậy.
Sáng hôm sau vừa mới bước ra khỏi kí túc nó đã chạm mặt Thái Đăng, kể cả đi ăn đi uống gì cũng thấy. Cứ như kiểu cậu theo dõi nó ấy.
- Này, cậu bị làm sao mà cứ đi theo tôi hoài vậy?
- Tôi đi theo cậu khi nào? Chỉ là trùng hợp thôi.
- Đừng có giả bộ nữa?
- Sao tôi phải giả bộ?
- Cậu!
Hân Nhiên tức không thèm nói nữa, mặc kệ cậu ta. Từ hồi nó không ôn Toán nữa thì dư dả thời gian hẳn, nó định tìm việc để làm thêm, chứ ở không như vậy cũng chán.
- Này, cậu thích đi du học không?: Thái Đăng hỏi nó.
- Tại sao cậu lại hỏi thế?
- Trường mình hằng năm có trao học bổng để đi du học, hay cậu tham gia đi.
- Lấy học bổng á?
- Ừ, cậu học được Toán, mà cậu lại còn muốn làm bác sĩ nữa, có cơ hội đi du học thì quá tốt.
- Thôi, tôi không lấy nổi đâu.
- Sao không?
- Thi toán khó lắm, đây lại còn tranh học bổng nữa, chắc rớt từ vòng đỗ xe.
- Sao cậu thiếu nghị lực thế nhỉ? Cứ thi đi, tôi nhường cậu.
- Không cần, tôi cũng chẳng thích đi ra nước ngoài đâu. Ở Việt Nam cho sướng.
- Cậu không thích sao?
- Phải, nhường cơ hội cho người khác đi.
- Tuỳ cậu, suy nghĩ cho kĩ đấy.
- Tất nhiên, tôi không hối hận với những điều đã quyết định đâu. Mà tôi nói rồi đấy, về sau không cần phải theo tôi như thế đâu.
- Tôi đã nói là trùng hợp thôi mà.
- Khỏi cần chối, tôi lại không hiểu ý cậu muốn gì sao.
- Thế ý tôi muốn gì?: Thái Đăng nở nụ cười tinh quái.