Mở Cửa Trái Tim

Chương 11: Hân Anh




- Này, sao tôi gọi mà không lên: Thái Đăng tức giận nói.

- Tôi đang phục vụ khách hàng, nên mới bảo chị Thương nhờ người khác.

- Phải, còn bận đứng nói chuyện với khách hàng, nên không lên được.

- Cậu nói lung tung gì thế? Tôi để ý là dạo này cậu hay nói móc nói mỉa tôi lắm đấy.

- Tôi mà thèm móc mỉa cậu? Mơ đi. Cái gì đúng thì tôi nói thôi.

- Ý cậu là sao?

- Sao trăng gì, tự hiểu đi chứ

- Hừ, tôi không rảnh nhé, nếu muốn thì đi tìm người khác mà gây chuyện.

Nói rồi nó mang một ly trà sữa vị đào ra cho anh Quân.

- Anh uống thử đi ạ, ngon lắm.

- Đúng là ngon thật, giờ anh cũng phải chuyển sang uống cái này mới được. Em cũng lấy cho mình một ly đi chứ, chẳng lẽ cứ đứng nhìn anh uống thế này.

- Dạ thôi ạ, đang trong giờ em làm việc mà, thế không được đâu.

- Coi như anh mời.

- Dạ thôi, em ngại lắm.

- Em đang làm phật ý khách hàng đấy.

Thấy anh Quân cũng có thành ý nên Hân Nhiên cũng không nỡ từ chối.

- Thế thì, em cảm ơn ạ.

Anh chỉ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, làm nó ngẩn ngơ vài giây. Sau đó lật đật đi ra quầy phục vụ.

Thái Đăng nãy giờ vẫn đứng đó, thái độ thì không nói cũng biết ra sao.

- Sao vẫn còn đứng đó?

- Tôi thích.

- Hay cứ lên lầu đi, tí tôi mang lên cho.

- Tôi là chủ hay cậu là chủ, về sau cấm cậu phục vụ mà nói chuyện như thế, nghe chưa, không thì đừng trách.: Thái Đăng nói rồi hậm hực đi ra ngoài.

- Chị thấy chưa, chắc hôm nay cậu ta bị đập đầu vào đâu thì phải?

- Chị cũng nghĩ thế.

Nói rồi hai chị em cười với nhau.

- À, chị làm cho em thêm ly trà đào nữa.

- Mang cho khách bàn số mấy đấy em?

- Dạ anh vừa nãy luôn.

- Con trai mà thích trà sữa thế.

- Dạ không, ly này cho em.

- Em quen anh ấy?

- Vâng.

- Có thể nói cho chị biết đây là mối quan hệ gì không?

- Thì là bạn ạ.

- Thật không đấy?

- Thật, mà sao chị trông cứ như không tin ấy. Thôi làm cho em đi.

- Ok, đợi chị chút.

Nó mang ly trà sữa ra rồi ngồi xuống nói chuyện với anh Quân luôn.

- Thế để chiều chủ nhật tuần này nhé, nếu em xin nghỉ được thì em dẫn anh đi, còn nếu không thì em cho anh địa chỉ.

- Cũng được, mà ở đây xin nghỉ một buổi khó lắm hả em?

- Lẽ ra cũng không khó, nhưng chủ quán là Thái Đăng, cái cậu mà hôm đó đi với em ấy, bạn ấy không cho nghỉ.

- Anh biết cậu đó, mà hình như cậu ấy không thích anh nói chuyện với em thì phải.

- Không phải đâu ạ, cậu ấy xưa giờ tính tình đều như thế, anh đừng nghĩ vậy.

- Ừ, nghe em nói thế là anh vui rồi.

- Vâng, anh ngồi chơi tiếp, em ra làm việc đây ạ.

—————————————————————————————————————————————————

- Thế hôm nay có hứng học không? Để tôi còn kiểm tra vở.

- Không.

- Thế thôi. Mà này, dạo này cậu đang bất mãn tôi chuyện gì phải không?

- Tôi mà thèm á?

- Chứ tại sao hơi tí cậu lại tìm cớ nói tôi, xong rồi còn bắt tôi làm đủ thứ chuyện nữa?

- Tại vì tôi là chủ. Nên tôi thích thì tôi sai việc đấy.

- Tôi là nhân viên chứ không phải ôsin của cậu nhé!

- Nếu không thích thì nghỉ đi? Ý kiến gì?

- Cậu.....: Hân Nhiên tức đến á khẩu, đâu ra lại có người nói năng ngông cuồng như thế chứ.

Cô vào lớp như mọi hôm, nhưng khác cái là hôm nay còn dẫn theo một bạn nữ nữa. Chắc là học sinh mới, nó nhìn trông quen lắm, mà không nhớ ra là ai.

- Giới thiệu với lớp, đây là bạn Trịnh Hân Anh. Từ hôm nay bạn ấy sẽ học chung lớp với các em.

- Chào mọi người, mình là Hân Anh, rất mong nhận được sự giúp đỡ của các bạn.

Sao cái tên này nghe cũng rất quen nhỉ, nhưng nhớ mãi vẫn không ra. Vì lớp chỉ còn mỗi bàn Thái Đăng là có chỗ trống, nên cậu cũng đành miễn cưỡng đồng ý cho Hân Anh ngồi. Giờ ra chơi, như mọi hôm, nó lại ngồi làm bài tập, bỗng Hân Anh tiến tới, nói:

- Chị, chị còn nhớ em không?

- Em nào?: Nó nhăn mặt khó hiểu.

- Em là em cùng cha khác mẹ của chị, con của bố chúng ta đấy, Trịnh Thanh Tùng.

- Thì ra hai người họ là chị em, bảo sao tên nghe cũng na ná nhau.

- Phải, mà chị em cùng cha khác mẹ, chắc Hân Anh là con của vợ sau.

Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên, cả Thái Đăng cũng thấy bất ngờ vì hai người này có quan hệ huyết thống với nhau.

- Im đi, tôi không biết gì hết, cậu nhận lầm người rồi: Nó nói rồi quay đi, nhưng Hân Anh giữ lại, tiếp tục nói:

- Chị ơi, là em đây mà, chị đừng như thế, dù chị có ghét mẹ em vì đã cướp bố...Áaaa!: Hân Nhiên hất tay Hân Anh ra

- Im đi, đừng bao giờ nhắc đến tên đó, ông ta không phải bố tôi, cả cô nữa, không liên quan gì đến tôi hết.: Nói rồi nó bỏ đi, còn Hân Anh bị nó hất ngã, được mấy bạn nữ đỡ dậy. Cô khóc rất nhiều:

- Hức, mình không nghĩ chị ấy ghét mình thế, hức, mình, mình thật quá đáng mà.

- Thôi, bạn đừng trách mình nữa, chắc do hai chị em không tiếp xúc với nhau nhiều nên có mâu thuẫn ấy mà, từ từ rồi hết thôi.: Một bạn nữ an ủi.

- Mình cũng mong thế, có gì các bạn giúp mình nói với chị ấy với nhé.

- Được, bạn về chỗ ngồi đi, cũng sắp vào tiết rồi.

Thái Đăng lần đầu tiên thấy Hân Nhiên phản ứng mạnh như vậy, trước giờ dù có chuyện gì mặt nó vẫn lạnh như băng, kể cả lúc cãi nhau với cậu. Xem ra chuyện này cậu phải tìm hiểu rồi, cậu hỏi Hân Anh:

- Này, cậu với Hân Nhiên là chị em thật sao?

- Phải. Nhưng chúng tớ là chị em cùng cha khác mẹ. Hồi đó bố và mẹ chị ấy là người yêu cũ, nhưng không ngờ bác ấy lại mang thai nên họ đã làm đám cưới. Mẹ tớ và bố lúc ấy đang yêu nhau, vì biết chuyện nên mẹ tớ đồng ý buông tay. Và rồi chuyện không muốn cũng xảy đến, mẹ mang thai tớ, lúc đó khoảng năm tháng, nhưng mẹ giấu bố, đến khi chị Hân Nhiên được 3 tháng tuổi thì mẹ tớ cũng chuẩn bị đẻ. Bố biết được nên có lên chăm sóc mẹ con tớ. Mẹ chị ấy vô cùng tức giận khi biết được, mắng nhiếc mẹ tớ thậm tệ. Có lần vì không chịu nổi sự dè bỉu, nên mẹ tớ cắt tay tự tử, may được cứu giúp kịp thời, bố biết được nguyên nhân nên đã....

Tới đây thì Hân Anh không nói nữa.

- Tôi rất tiếc.

- Tớ biết, vì vậy nên Chị Nhiên rất ghét tớ, nhưng tớ không trách chị ấy đâu, tớ rất muốn được thân thiết với chị ấy.

Lúc này thì Hân Nhiên đã vào lớp, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, ngồi vào chỗ và lại tiếp tục làm bài tập.

Thái Đăng nghĩ nó đang không có thiện cảm với Hân Anh, có khi cậu nên giúp hai chị em họ làm lành, rồi sau này sẽ nhờ Hân Anh giúp cậu cua lại Hân Nhiên.