Mở Cửa Hàng Trong Thế Giới Ác Mộng

Chương 7-1




Đi vào thế giới Ác mộng một lần nữa không phải là việc nói đi thì đi.

Tuy chỉ nghe hệ thống hướng dẫn thông minh "A Vu Nhất Ngung" nói một lần, nhưng Tô Tử Mặc nhớ rõ sau khi rời khỏi thế giới Ác mộng, phải mất ít nhất 48 giờ mới có thể lại lần nữa đi vào thế giới Ác mộng, cho nên cửa hông vừa mới đóng lại thì bây giờ là không thể mở ra được.

Ngoài ra, cửa trước và cửa sau của cửa hàng không thể mở ra được nên Tô Tử Mặc phải ở lại cửa hàng trong suốt 48 giờ.

“Nếu cửa hàng tên là “An Vu Nhất Ngung”, thì hệ thống gọi là “A Ngư Ngư Ngư” đi. Tô Tử Mặc lẩm bẩm một mình, xem ra việc ở lại trong cửa hàng đủ 48 giờ vừa đơn điệu lại tẻ nhạt cũng không khiến anh lo lắng.

Tuy nghe nghe có vẻ có chút khó khăn nhưng đối với Tô Tử Mặc, người một giấc ngủ dài mấy tháng trong suốt bốn năm qua, điều này không quá khó khăn. Hơn nữa xem xét tình hình hiện tại, không có cách nào khác tốt hơn và nhanh hơn để rời khỏi cửa hàng.

Sau khi nhìn hết cửa hàng, Tô Tử Mặc đặt chiếc túi leo núi trống lên quầy, ngồi xuống sau quầy và nhìn vào chiếc máy tính cũ để bàn vẫn còn đang được mở ra.

Tô Tử Mặc đã trải qua khoảng 1 tiếng đồng hồ trong thế giới Ác mộng vừa rồi. Máy tính này dường như lúc nào cũng bật. Phần mềm quản lý cửa hàng có nền đen và chữ trắng ở trên màn hình máy tính màu xanh lam cũng luôn được mở ra. Chẳng qua là nội dung hơi khác so với lúc trước mà Tô Tử Mặc nhìn thấy.

[Cửa hàng: An Vu Nhất Ngung (A Ngư Ngư Ngư)]

[Chủ cửa hàng: Tô Tử Mặc]

[Tuổi thọ còn lại: 365 ngày]

[Sức chứa của kệ để hàng số 1 (không có sao): 6/50]

[Sức chứa của kệ để hàng số 2 (một sao): 0/20]

Đây là tất cả thông tin mà Tô Tử Mặc thu được từ máy tính. Hai hàng thông tin về các kệ để hàng dường như đã xuất hiện sau khi anh trở về từ thế giới Ác mộng, hơn nữa chúng lần lượt tương ứng với hai cái kệ để hàng màu trắng duy nhất trong cửa hàng "An Vu Nhất Ngung”.

Cái kệ để hàng mà Tô Tử Mặc đặt hàng vừa rồi chắc là cái "kệ để hàng số 1" được nhắc đến trong phần mềm, trong phần chú thích dù là bộ tắm rửa sáu món hay những cuộn giấy và chiếc bình hoa đều có ba chữ "không có sao”, và số lượng cũng được thống kế chính xác trong phần mềm.

Trước khi xảy ra tai nạn, Tô Tử Mặc cũng đã từng tiếp xúc với một số trò chơi trực tuyến nổi tiếng với các bạn cùng lớp, nên khi nhìn thấy "không có sao" và "một sao", cho dù không có lời giải thích từ A Ngư Ngư Ngư, anh cũng có thể mơ hồ hiểu được phần nào về ngôi sao đại diện cho cái gì.

Khi không có việc gì để làm, Tô Tử Mặc tìm kiếm xem có thứ gì ở cửa hàng thêm vài lần nữa.

Cho đến khi sắp biết được số lượng bụi trong cửa hàng là bao nhiêu, những thứ Tô Tử Mặc mới tìm thấy chỉ là một cuốn sách được đặt ở dưới cùng của kệ số 1, sách gần như giống hệt nhau, giấy mỏng và không đẹp lắm.

Sách bài tập không nằm ở bên cạnh không giống các sản phẩm trước đó, bởi vì nó không có nhãn mác gì hết, bản thân cuốn sách bài tập ccó vẻ hơi cũ và có dấu vết của các góc gấp, như thể nó đã được sử dụng bởi ai đó, có lẽ đây là lý do tại sao nó không được phân loại như một hàng hóa trên kệ.

Nhưng điều kỳ lạ nhất là khi mở sách bài tập ra, Tô Tử Mặc phát hiện không có một chữ nào trên những trang giấy đã cũ và ố vàng.

Là chỗ trống.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cuốn vở bài tập cũ một lúc lâu, Tô Tử Mặc chợt nhớ ra chuyện đã xảy ra khi còn học cấp 3. Khi đó, trường cấp 3 mà anh theo học không được phép mang bất cứ thiết bị điện tử nào vào trường, dù học sinh có gia thế lớn như thế nào cũng không thể trái với nội quy này.

Khi học sinh cảm thấy nhàm chán, kể cả chỉ có một cuốn sách trắng cũng cũng là niềm vui.

Tô Tử Mặc nhớ rõ trước đây anh đã tìm thấy cái bút bi kim loại ở quầy, anh thuận tay ném nó vào ngăn bên của túi leo núi. Vì vậy, tranh thủ khi chưa buồn ngủ, Tô Tử Mặc lấy cây bút ký trên tay, ghi lại một số chuyện mà anh đã trải qua trong thế giới Ác mộng trước đó.

Mặc dù đã khá chắc chắn về khả năng ghi nhớ của mình nhưng Tô Tử Mặc vẫn muốn ghi lại một số điều mà mình cần phải nhớ.

Ví dụ, người rèn luyện, điểm Ác mộng, nơi trú ẩn, nội dung nhiệm vụ và đồng hồ đếm ngược thời gian được khắc bằng máu trên cánh tay trái và phải của người thử nghiệm. Bởi vì Tô Tử Mặc không có những thứ này do vậy anh phải ghi nhớ chúng thật tốt, miễn cho khi giao tiếp với những người rèn luyện khác bị bại lộ.

Một ví dụ khác…… như "Đừng tin tưởng vào người rèn luyện" là dùng kinh nghiệm để tự soi xét lại bản thân.

Chiếc ghế dựa duy nhất trong cửa hàng tuy ngồi không thoải mái, nhưng ít nhất lưng có thể được điều tiết đỡ mệt mỏi. Tô Tử Mặc nằm trên ghế và nhắm mắt một lúc, anh ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thực ra anh ấy thực sự rất mệt mỏi.

Thân thể này đang ở độ tuổi đôi mươi cùng với một cái tinh thần còn non nớt hơn thể xác thực sự đã phải chịu đựng quá nhiều và trải qua quá nhiều thứ, mà lẽ ra cậu không nên chịu đựng và cũng không nên trải qua. Tuy rằng anh không nói nhưng anh thực sự cần ngủ đủ ngay bây giờ.

Sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ chờ đợi "An Vu Nhất Ngung", khuôn mặt vô cảm của Tô Tử Mặc cuối cùng cũng lộ ra một chút cảm xúc chờ đợi, mong muốn, anh lại cầm túi đồ leo núi lên, điều chỉnh lại cặp kính, rồi đặt cuốn sách bài tập và chiếc bút bi có vẻ nặng đến kỳ lạ rồi nhét vào túi bên của túi leo núi, hít một hơi thật sâu trước khi bước đến cửa hông.

Ngoài việc rất đói, Tô Tử Mặc chỉ muốn nhập hàng hóa ở thế giới Ác mộng tiếp theo, sau đó rời khỏi "An Vu Nhất Ngung" càng sớm càng tốt và trở về thế giới ban đầu.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng và chuẩn bị tinh thần, Tô Tử Mặc đứng bên cửa hông có kính mờ khung trắng, chọn "Thế giới Ác mộng 001" trên màn hình hiển thị nhỏ bên cạnh cửa, sau đó nắm chắc lấy cái tay nắm cửa quen thuộc nào đó.

Lạnh lẽo cảm xúc làm Tô Tử Mặc sảng khoái, anh liền đẩy ra cửa hông một cách nhẹ nhàng, và những gì hiện ra trước mặt anh là bóng tối vô tận.

Tô Tử Mặc biết rằng chỉ cần anh vượt qua bóng tối đó, anh có thể đi đến thế giới Ác mộng một lần nữa.