Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 97: Thế giới Âm Dương




Edit: Teade

Beta: Hạ Y

___________

Âm phủ của thế giới Âm Dương là đơn vị hợp tác với thế giới Hắc Ám trong game sinh tồn, rất ít người sống ở trần gian biết chuyện này. Trước khi đến, Nicholas đã thông báo cho người lãnh đạo âm phủ về chuyến đi này, có Trác Vũ Sanh ở giữa, bọn họ giao lưu trao đổi rất tốt.

Bây giờ âm phủ có một đế tám vương, Trác Vũ Sanh chính là một trong tám Quỷ Vương. Đường thông đến thế giới Âm Dương ở cạnh cổng âm phủ, đã có người chờ bọn họ ở lối vào từ trước.

“Nicholas!” Một người đàn ông dựa vào cột đen ở cổng, cười tủm tỉm vẫy tay với đoàn người Nicholas ở xa xa. Nicholas khẽ nghiêng đầu nói với Yến Lâu: “Anh ta chính là Trác Vũ Sanh.”

Yến Lâu nhìn người kia, trên người anh ta không có quỷ khí nồng đậm, trông không khác gì người sống, anh ta mặc vest thắt cà vạt, nếu không phải anh ta đang đứng ở cửa âm phủ thì chẳng khác gì một người đi làm đang bận rộn trên trần gian.

Cậu khẽ lắc đầu, nói chắc nịch: “Tôi chưa gặp anh ta bao giờ.”

Yến Lâu lục tung trí nhớ vài lần, không tìm thấy bóng dáng người này, bọn họ không có liên quan gì cả. Nicholas bước lên chào hỏi Trác Vũ Sanh: “Anh vừa đi là đi hẳn hơn mười năm, chẳng quay về thăm bọn ta lần nào, hơi quá đáng đấy.”

Trác Vũ Sanh cười mỉm, nói: “Anh cho rằng tôi cũng cô đơn giống anh à? Muốn đi đâu là đi đó ngay? Bây giờ tôi đã là người có vợ rồi, ra đường là phải báo cáo cho người ta biết đấy.”

Nicholas:???

Mọi người đều là chó độc thân nghìn năm, từ bao giờ anh đã thoát nhóm rồi?

“Khi nào thế?” Nicholas ngạc nhiên nói: “Anh không nói cho bọn ta biết một tiếng, ít nhất cũng để bọn ta tặng quà trước chứ?”

“Không sao không sao.” Trác Vũ Sanh rất phóng khoáng mà nói: “Mọi người đều là anh em tốt cả, có lòng là được rồi. Hơn nữa tôi không còn độc thân, tên độc thân bằng thực lực như anh mà phải chúc mừng tôi, vừa phải hâm mộ ghen tỵ vừa phải ôm hận tặng quà, chẳng phải là đả kích anh quá rồi à?”

Nicholas: “…”

Y im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta đến gặp Quỷ Đế trước, chờ ta giải quyết chuyện chính xong hẵng bàn tiếp.”

Đến lúc đó ta đấm gãy răng anh!

Quỷ Đế cũng ru rú trong âm phủ mỗi năm, một lòng bế quan tu hành, ném mấy chuyện công việc to nhỏ cho những Quỷ Vương khác giải quyết. Nhưng dù thế nào thì Nicholas cũng là vua của một thế giới, y đã đến địa bàn của người khác, bọn họ cũng phải tiếp đón cẩn thận.

Trác Vũ Sanh dẫn một mình Nicholas vào gặp Quỷ Đế, không quá vài phút, hai người đã đi ra.

“Tôi nói rồi mà.” Trác Vũ Sanh xòe tay bất lực: “Lão thái gia nhà tôi ngủ cả ngày, bình thường có chuyện gì cần báo cho người ta, người ta chẳng thèm nhấc mí mắt lên nhìn, chúng ta đi chuyến này uổng phí, phải chi báo cho ngài ấy biết một tiếng trước là được rồi.”

Anh ta vừa dứt lời, một hòn đá ven đường bay đến đập vào đầu anh ta. 

Trác Vũ Sanh chụp lấy hòn đá, kéo tay áo Nicholas đi ra ngoài: “May thế, cụ tỉnh rồi, nói bậy bên cạnh người ta, người ta nghe thấy đấy.”

Nicholas không nói gì, ai bảo nhất định phải nói xấu Quỷ Đế chứ? Thôi bỏ đi, có chuyện cần nhờ người ta, tạm thời không khịa kháy. 

Nicholas nói: “Ta có vài việc cần nhờ anh giúp.”

Trác Vũ Sanh đã biết hầu hết những việc y cần nói, Nicholas dẫn các cư dân ở thế giới Hắc Ám đến, bọn họ muốn học kỹ thuật và tri thức của trần gian, dĩ nhiên là không thể ở lại âm phủ. Nhưng âm phủ và trần gian của thế giới Âm Dương có liên hệ với nhau, Trác Vũ Sanh đã chuẩn bị xong, sẽ có người dẫn bọn họ đến trần gian, thích ứng với cuộc sống ở đó. 

Còn về sóng não của 037 và Lydia, Trác Vũ Sanh sống ở âm phủ hơn một nghìn năm, hiểu biết rõ về nơi này hơn Yến Lâu với Nicholas, cũng nghiên cứu linh hồn sâu hơn bọn họ.

Anh ta nhìn sóng não ngủ say của Lydia, nói chắc nịch: “Tôi có thể giải quyết, không cần đến Kính Tiền Thế. Tôi sẽ sai người đưa anh đến ruộng hoa Hoàng Tuyền, hoa Hoàng Tuyền có hai màu trắng và đỏ, anh phải thu thập phấn hoa màu đỏ, chắc một nghìn phấn hoa là có thể chữa khỏi cho cô ấy.”

“Nhưng chuyện thu thập phấn hoa phải để anh tự làm, quỷ hồn không thể đến ruộng hoa đó được.” Trác Vũ Sanh nói: “Một nghìn cây, không thể nhiều hơn cũng không thể ít hơn, anh nhớ chưa?”

Đôi mắt điện tử của 037 hơi sáng lên, anh ta gật đầu thật mạnh: “Xin hãy yên tâm, tôi nhớ rồi!”

Trác Vũ Sanh gọi một quỷ sai đến dẫn 037 qua ruộng hoa. 

Những người khác đi rồi, chỉ còn lại Yến Lâu, Nicholas và Yến thành, còn có đám mèo đang chờ. Trác Vũ Sanh mỉm cười nhìn Yến Lâu, nói: “Cậu Yến?”

Yến Lâu gật đầu: “Anh Trác.”

“Tôi còn tưởng cậu không về.” Trác Vũ Sanh nói: “Có người vẫn đang chờ gặp cậu đấy.”

Yến Lâu ngây ra, ở bên này có ai muốn gặp cậu chứ? Người quen à?

Trác Vũ Sanh dẫn bọn họ đến cung điện của mình, bọn họ vừa vào cửa, một bóng người vội chạy đến: “Em trai đâu? Em trai đến đây chưa?”

Trác Vũ Sanh cười cười đi tới, chưa đến gần đã bị người kia đẩy ra. Đó là một thanh niên tóc ngắn mặt tròn, mặt mày sáng sủa tươi tắn, vừa thấy Yến Lâu là cười nhe răng sung sướng: “A a a, nhìn cái mặt thối này, anh biết ngay chính là em trai anh!”

Yến Lâu hoang mang nhìn người kia, sau một lúc lâu cũng chẳng biết đáp lại như thế nào.

“Em ơi.” Thanh niên kia ôm vai cậu như đã quen thân từ lâu, kéo cậu vào phòng: “Chắc em không nhớ anh là ai đâu nhỉ? Không sao cả, chúng ta xa nhau bao nhiêu năm rồi, có biết hay không cũng chẳng kỳ quái, anh đây rộng lượng tha thứ cho em!”

Yến Lâu im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi không nhớ khi nào thì mình có anh trai, chỉ có một đứa em trai tên là bé Mập.”

Thanh niên kia vừa nghe là xù lông: “Bé Mập gì chứ! Anh không có tên à? Anh coi em là anh em mà em không nhớ cả tên của anh? Không yêu nữa không yêu nữa, em trai hư như thế này thì vẫn nên ném vào thùng rác thanh lý đi!”

Yến Lâu bình tĩnh nói: “Cậu có từng nói cậu tên gì à?”

Thanh niên vò tóc, nhớ lại một lúc, chần chừ nói: “Chắc là… có.”

“Không có.” Yến Lâu trả lời cực kỳ chắc chắn.

Thật ra là có, lần đầu tiên gặp mặt, anh ta tự xưng là Du Húc nhưng cậu lại thuộc lòng cái biệt danh đầy tính hình tượng bé Mập, gần như không ai gọi anh ta là Du Húc. Suýt nữa là Yến Lâu không nhớ ra được, nhưng coi cái vẻ mờ mịt đau khổ của Du Húc, có lẽ là anh ta cũng quên sạch rồi.

Du Húc cãi lại: “Dù sao thì giáo viên vẫn phải gọi tên chứ!”

“Không.” Yến Lâu vạch trần anh ta một cách vô tình tàn khốc: “Giáo viên và viện trưởng đều gọi cậu là bé Mập.”

Du Húc: “…”

Đệch, thật là quá đáng!

“Em ơi, mình đổi chủ đề đi.” Du Húc lau mặt hỏi: “Em không nói một câu là chết à? Lâu lắm anh mới tìm được em, trước khi chết em còn không thèm chào anh, để anh tiễn em đi chứ.”

Yến Lâu: “… Em trai ngốc, cậu biết nói chuyện đấy.”

Du Húc cười ha ha xua tay cản: “Cũng tạm, cũng tạm thôi!”

Yến Lâu liếc mắt coi thường, nói: “Tôi nhớ rõ trước đây cậu vừa béo vừa lùn, không ngờ lớn lên không chỉ cao mà còn gầy đi, cậu như vậy tôi không dám nhận người quen.”

Quan trọng nhất là rõ ràng Du Húc vẫn còn là người, người sống đàng hoàng, đến nay cũng phải năm mươi mấy tuổi nhưng dáng vẻ chẳng khác gì vừa hai mươi.

Du Húc tức tối nói: “Em mới thế, trước đây người vừa lùn vừa gầy là em, còn không biết xấu hổ mà nói anh? Anh chỉ béo có mấy năm đó thôi, lớn lên giảm cân là gầy rồi!”

Trác Vũ Sanh gọi quỷ hầu dâng trà bánh lên, cuối cùng cũng chen vào được một câu: “Anh nhớ lúc mới quen em, chẳng phải em là một bé mập à?”

Du Húc: “…” Anh xong đời rồi!

Anh ta lau mặt, không cam lòng mà thừa nhận: “Được được, anh giảm cân thất bại, sau đó chẳng phải là lọt vào game sinh tồn à? Suốt ngày không gặp quỷ thì cũng là bị đuổi giết, chơi được một năm rưỡi, anh mà không gầy đi thì còn có thể ở đây chắc?”

Yến Lâu khẽ nhướng mày, cậu không ngờ Du Húc lại xui xẻo trở thành người chơi của game sinh tồn. Ban đầu cơ bản trò chơi đều là cảnh giả, người chơi vẫn là người thường như trong thế giới thực tại. Nhưng những người chơi có thể tiến vào giai đoạn sau của game, trở thành người chơi cao cấp, không phải tất cả phó bản đều là cảnh giả nữa, thân thể của người chơi cũng thay đổi dần theo những gì bọn họ thu hoạch được từ game. Dần dần, bọn họ đã thoát khỏi phạm trù loài người, cũng được coi là người tu kiểu khác, thảo nào Dú Húc sống lâu mà không già.

Du Húc ném Trác Vũ Sanh qua một bên, tiếp tục battle chức “anh” với Yến Lâu: “Em ơi, em làm gì mà bây giờ vẫn lùn vẫn gầy thế? Em nhìn cơ thể anh này, cường tráng biết bao nhiêu!”

Yến Lâu liếc mắt nhìn cánh tay Du Húc, cười lạnh: “Cậu ăn cơm nhiều như vậy mà không thấy thông minh ra, vẫn là kiểu con nít ngốc nghếch, không phải anh đây cố tình nói cậu, ăn nhiều óc chó để bổ não đi!”

Hai người anh một câu tôi một câu, tổn thương lẫn nhau không phân cao thấp. 

Trác Vũ Sanh chậc chậc, xoa xoa Kẹo Hồ Lô chơi, sau đó thấp giọng thì thào: “Cậu ấy dữ như vậy à?”

Nicholas im lặng một lát: “Không, Yến Lâu vẫn ôn hòa có lễ, biết tiến biết lùi.”

Nhìn cái vẻ đanh đá này của Yến Lâu, thế mà Nicholas cảm thấy đáng yêu gần chết, còn hoạt bát hơn lúc trước nhiều. Trác Vũ Sanh gãi cằm Kẹo Hồ Lô, khó hiểu nói thầm: “Rốt cuộc ai trong bọn họ là em trai?”

Hai người kia quay đầu ngay tức khắc, chỉ vào đối phương: “Cậu ấy!”

Yến Lâu nói: “Sinh nhật của cậu sau tôi rất nhiều ngày, cậu quên rồi à?”

Du Húc không phục: “Sinh nhật của em không chính xác mà, anh mới là anh trai!”

“Nói bậy, cậu nhìn lại mình đi, nhìn cái mặt là biết nhỏ hơn tôi!”

Du Húc: “Em lùn hơn anh!”

Yến Lâu: “Cậu ngốc!”

Du Húc: “Em lùn hơn anh!”

Yến Lâu: “Cậu ngây thơ, ngốc nghếch, béo ú!”

Du Húc: “Em lùn!”

Yến Lâu lùn hơn Du Húc thật: “… Cậu dám nhắc lại chữ lùn, tôi xử đẹp cậu!”

Du Húc: “Em đánh không lại anh đâu, anh có viện binh!”

Nicholas đặt tách trà xuống, giơ tay giữ chặt Trác Vũ Sanh: “Cậu không có ai giúp.”

Trác Vũ Sanh:???

Du Húc:???

Du Húc trợn tròn hai mắt, nhìn Nicholas rồi nhìn Yến Lâu, cuối cùng nhìn Yến Thành đang ăn bánh đậu xanh. Anh ta nhìn thân người gầy guộc, ánh mắt hung ác và tóc xám trắng của Yến Thành, sau một lúc lâu mới nói nên lời.

“Em à…” Du Húc mơ hồ nói: “Anh nhớ là em mới đi có mấy tháng mà, sao con em lớn thế? Hai người sinh khi nào đấy? Mấy tuổi rồi? Thằng bé tên gì? Nào, bé ngoan, cậu là cậu cả của con!”

Yến Lâu ngẩn ngơ một lát mới phản ứng kịp, khóe môi co quắp: “Tên này… cậu sinh một đứa cho tôi xem trước đi nào?”

Du Húc không tin: “Không phải cậu sinh thật à?”

Yến Lâu: “… Nhặt đấy.”

Du Húc miễn cưỡng tin: “Ồ, thế thì cũng là cháu ngoại trai, nào, cậu cho con quà gặp mặt.”

Anh ta lấy một cái khóa trường mệnh trong túi ra, đeo lên cổ Yến Thành, Yến Thành cầm lấy nhét vào miệng, bị Yến Lâu giật ra ngay.

“Cái này không ăn được.” Yến Lâu xoa đầu Yến Thành, dặn dò.

Yến Thành ngoan ngoãn bỏ khóa trường mệnh xuống, bánh đậu xanh ngon hơn.

“À, lần này em về để thăm em gái và cháu ngoại của anh phải không?” Du Húc nói: “Thời gian trước anh tìm được bọn họ, ở thành phố bên cạnh cô nhi viện, bọn họ sống khá tốt.”

Yến Lâu im lặng một lát: “Cậu gặp cô ấy rồi?”

“Ừ.” Du Húc nói: “Em gái anh có tình có nghĩa hơn em nhiều, kéo anh khóc lóc thật lâu, còn nói anh không hề thay đổi.”

Yến Lâu liếc anh ta, khóe môi co rút, châm chước một lúc mới nói: “Cậu chắc không?”

“Hả?” Du Húc ngơ ngác nhìn cậu, cái này thì có gì mà không chắc?

Yến Lâu: “…”

Thôi, có nhiều cái để trào phúng lắm, cậu vẫn nên tỉnh táo thôi.