Edit: Teade
Beta: Hạ Y
__________
Yến Lâu rời khỏi điểm liên lạc sau khi báo cáo lên trụ sở chính, cậu đi vào phòng làm việc bên cạnh, mở sổ tay cửa hàng trưởng ra cẩn thận lật xem, ở đây ghi lại rất nhiều kinh nghiệm chế tạo búp bê Trác Vũ Sanh và Vân Kỳ. Yến Lâu xem một lúc lâu, tìm được thứ mình muốn thấy.
Có một hàng chữ nhỏ dưới cùng của trang sách, như thể là ai đó đã viết vào tạm thời: sử dụng vài phần thân thể quỷ hồn cho vào búp bê, ví dụ như tro cốt, tóc, móng tay, vân vân… có thể gia tăng độ phù hợp của thân thể và linh hồn búp bê.
Cả quyển sách dày là thế nhưng chỉ có một câu liên quan đến thứ cậu muốn biết, cũng không giải đáp chính xác những gì cậu nghi ngờ, chỉ khiến cậu nghi ngờ sâu thêm hai phần.
Búp bê này… thật sự có liên quan đến bệ hạ ư?
Ngẫm lại những chuyện cậu làm trong thời gian này, nếu thật là bệ hạ, cậu cảm thấy mình đáng chết một nghìn lần. Nhưng nếu thật sự là bệ hạ, có phải một cử chỉ nào đó của búp bê là đang thể hiện…
Nhất thời Yến Lâu không rõ rốt cuộc trong lòng cậu đang mong chờ cái gì.
Cậu đau đầu, cất sổ tay đi ra cửa, khi ngang qua vườn hoa nhỏ, vừa hay trông thấy búp bê đang dạy Yến Thành kỹ thuật chiến đấu. Nhìn một lát, cậu đi qua đó: “Học hành thế nào rồi?”
Nicholas nói: “Thiên phú của cậu bé khá được, tiến bộ rất nhanh.”
Yến Lâu gật đầu, ôm Yến Thành xong bỗng gọi y: “Cẩm Vân.”
Nicholas chần chừ một lát, quay đầu hỏi cậu: “Có phải là em gọi ngược rồi không?”
“…” Yến Lâu yên lặng nhớ lại, lúc gọi tên chữ cậu cũng không để bụng, đúng là cậu không nhớ rằng mình gọi sai: “À, Vân Cẩm.”
Nicholas thở dài bất đắc dĩ: “Có chuyện gì à?”
Yến Lâu bình tĩnh nói: “Vốn là có nhưng bây giờ không có, vì tôi quên rồi.”
Nicholas hơi rầu rĩ, trí nhớ này… có phải cần bổ não hay không?
“Đi ăn cơm nào.” Yến Lâu ôm Yến Thành đi về phía phòng ăn, Kẹo Hồ Lô đang ngủ trong vườn hoa nghe là sắp ăn cơm bèn phấn chấn đứng lên. Mặc dù búp bê không cần ăn cơm nhưng búp bê này có thói quen chiếm một ghế trong bàn ăn, y nhìn Yến Lâu ăn uống trước mặt Kẹo Hồ Lô đáng thương. Chỉ là hôm nay sau khi Nicholas vào phòng bếp, ở trước bàn ăn của y có rất nhiều món. Y ngây người đứng tại chỗ, cẩn thận hỏi Yến Lâu: “Có phải là ta làm sai cái gì không?”
Tại sao không cho y ngồi cùng bàn?
Yến Lâu im lặng vài giây, chắc chắn trước đó cậu nghe lầm rồi, sao búp bê này có thể là bệ hạ được!
“Chỗ kia để cho Yến Thành, để tiện Á dạy nó vài lễ nghi ăn uống.” Yến Lâu bình tĩnh giải thích: “Anh ngồi cạnh tôi là được.”
Nicholas lập tức gật đầu: “Được!”
Mấy ngày nữa là ngày mở ra con đường thông đến thế giới Âm Dương, Yến Lâu và Lam đã liên lạc với người được chọn đi thế giới Âm Dương, cũng gặp bọn họ rồi, cậu tự khảo sát năng lực và độ trung thành của bọn họ, sau đó chọn ra danh sách cuối cùng.
Đợi đến ngày đó, vừa tới đêm là Yến Lâu tỉnh, cậu ủy thác chuyện trong cửa hàng cho Hughes và Vivian, sau đó đến đánh thức 037 ở sảnh búp bê. Không bao lâu sau, 037 ôm một chiếc hộp kim loại đi ra.
“Làm phiền ngài Yến.” Mặc dù 037 vẫn cứng ngắc như trước nhưng trong giọng nói đã có một tí chờ mong và kích động.
“Dĩ nhiên là tôi sẽ không nuốt lời về những chuyện đã hứa.” Yến Lâu nói với anh ta: “Chúng ta đến Vương Thành của thế giới Hắc Ám trước, rồi đến thế giới Âm Dương từ con đường của Vương Thành…”
Lúc sắp đi, Yến Thành và Kẹo Hồ Lô đứng hai bên trái phải cản đường cậu. Yến Lâu bất đắc dĩ xoa đầu chúng, nói: “Anh có việc quan trọng cần làm, không thể dẫn hai đứa theo.”
“Ngao.” Kẹo Hồ Lô ủ rũ, Yến Thành cũng học theo ra vẻ ấm ức.
Búp bê Nicholas nói: “Dẫn hai đứa theo cũng chả sao, không phải cậu đã học thuật biến hình rồi à? Có thể biến Kẹo Hồ Lô thành mèo.”
Yến Lâu liếc y, nói: “Không được bệ hạ đồng ý, tôi không thể dẫn hai đứa nó qua thế giới khác một cách bừa bãi.”
“Vậy chúng ta đến hoàng cung trước, nếu bệ hạ đồng ý là được.” Nicholas muốn thì dĩ nhiên y sẽ đồng ý, dù gì y cũng bị hai tên kia mè nheo hết cách rồi.
Yến Lâu do dự một lát, cuối cùng vẫn dẫn Kẹo Hồ Lô và Yến Thành đến hoàng cung.
Nicholas rời khỏi thế giới Hắc Ám, người tạm thời tọa trấn hoàng cung là Brian, các quan viên quan trọng của tinh tộc còn lại cũng phải đến thông báo, vài ngày trước đã bắt đầu tăng cường binh lực phòng thủ.
Sau khi Yến Thành đi vào thế giới Hắc Ám, đây là lần đầu tiên cậu bé rời khỏi cửa hàng búp bê, đôi mắt xám trắng đảo quanh với vẻ bất an. 037 ôm chặt hộp kim loại, im lặng đi theo sau lưng Yến Lâu, không lên tiếng cũng không nhìn xung quanh nhưng Yến Lâu tin là anh ta đã thăm dò đường đi và nhân viên trong hoàng cung hơn phân nửa rồi.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Yến Thành, Yến Lâu ôm cậu bé đặt lên lưng Kẹo Hồ Lô, Kẹo Hồ Lô từng ở đây chơi một ngày, khá là quen thuộc nơi này, nó đi đứng hiên ngang lẫm liệt lắm.
Thị nữ chào Yến Lâu xong còn cười mỉm chào Kẹo Hồ Lô, có vẻ lần trước nó đã kết bạn với nhiều người trong hoàng cung đây.
“Đại nhân, cần chuẩn bị đồ ăn vặt cho bọn họ không?” Thị nữ hỏi.
Yến Lâu lắc đầu nói: “Không cần đâu, bọn tôi đi gặp bệ hạ trước.”
“Vâng!” Thị nữ hơi thất vọng: “Xin mời ngài đi bên này.”
Khi Yến Lâu thấy Nicholas, y đang bị Kẹo Mềm, Kẹo Dẻo và Horace quấn chặt không thoát thân nổi.
Kẹo Dẻo ỷ vào hình thể cường tráng của mình, đè chặt một chân y, Kẹo Mềm và Horace thì ôm chặt chân còn lại, meo meo chít chít không cho y đi.
“Em đến vừa lúc.” Nicholas thấy bọn họ, bèn thở phào: “Ta còn vài việc cần xử lý, em trông bọn họ giúp ta nhé.”
Yến Lâu:???
Horace kêu “chít chít” thật to.
Nicholas bất đắc dĩ: “Được, dẫn mọi người đi hết, dẫn đi hết! Để ta đi nào!”
Horace ra vẻ miễn cưỡng buông tha, rốt cuộc cũng chịu thả lỏng quần áo bị móng vuốt anh ta móc vào. Nicholas than thở ném chúng nó cho Yến Lâu, nói thêm một câu “chờ ta một lát” rồi đi. Yến Lâu cúi đầu đối diện với mắt đậu của Horace, sau khi im lặng, bèn quyết định chào hỏi: “Chào buổi sáng, Horace đại nhân.”
Horace rụt rè gật đầu: “Gừ.”
Trong thời gian này, Horace đến hoàng cung mấy lần, sau khi tranh đấu với Kẹo Dẻo thì bị thua thảm thiết, cuối cùng Horace chịu nhục làm đàn em nó. Kẹo Hồ Lô không giành với bọn họ, mặc dù nó từng là vua mãnh thú rừng sâu nhưng bây giờ nó mập rồi, cũng theo Phật hệ, ngày nào cũng dẫn mấy đứa bé ra phơi nắng phơi trăng ăn cơm, quá tuyệt.
Nhưng Yến Thành không giống nó, kiểu gì cậu bé cũng phải giành hạng nhất, khi cậu bé chơi trong cửa hàng búp bê còn xua chị cả Dorothy xuống ngựa, giờ đến hoàng cung cũng không tha, chuẩn bị tư thế nhất quyết phải tranh cao thấp với Kẹo Dẻo.
Bị người ta khiêu khích như thế nhưng Kẹo Dẻo không giương móng vuốt ngay, nó nhìn Yến Lâu đang ngồi bên cạnh uống trà, rồi nhìn Yến Thành giương nanh múa vuốt và búp bê vỏ thiếc lạnh lùng ngồi một bên, đôi mắt ngọc bích đảo quanh một lát rồi lười biếng nằm úp sấp xuống.
Kẹo Dẻo: trẫm là một chú mèo có nguyên tắc, không đánh người già, không đánh con nít, chỉ đánh khoảng giữa!
Dĩ nhiên ngoại trừ búp bê vỏ thiếc mà trẫm không đánh lại. Nể mặt đứa bé kia là quân hót phân của nó, nó bỏ qua.
Yến Thành chuẩn bị gây hấn không thành:?
Yến Lâu bật cười nhìn bọn họ tương tác với nhau, sau đó ôm Kẹo Mềm xoa bụng mềm, ôm Kẹo Dẻo ước lượng cân nặng, cuối cùng đặt Horace lên vai trước ánh mắt chú ý của anh ta.
“Đó là em trai.” Yến Lâu chỉ vào Yến Thành, nói với Kẹo Dẻo: “Tính tình không được tốt, em đừng đánh nhau với cậu bé, chờ cậu bé lớn rồi thì sẽ ôm em, đút cá khô nhỏ cho em ăn.”
Kẹo Đậu liếm móng vuốt, “meo” một tiếng đồng ý.
Cho đến khi Nicholas xử lý xong việc gấp, quay về đã thấy đám nhóc kia bắt tay giảng hòa, trong đống lông xù xù có một con rồng đen kỳ dị Horace, Yến Lâu ngồi ở giữa, lúc thì sờ chỗ này lúc thì sờ chỗ kia, bận tối tăm mặt mày.
Nicholas không biết nên hâm mộ ai, phải hâm mộ với Yến Lâu được đám lông xù yêu thích hay là hâm mộ đám mèo có thể tiếp xúc thân mật với Yến Lâu đây?
037 đứng dậy, lễ phép cúi chào Nicholas: “Chào ngài.”
Nicholas giơ tay ý bảo mình biết, nói: “Yến Lâu đã nói cho ta biết là anh đi theo bọn ta đến thế giới Âm Dương, khi đó ta sẽ giới thiệu cho anh về người có thể giúp mọi người.”
037 cúi người cảm tạ: “Cảm ơn bệ hạ.”
Yến Lâu ôm Kẹo Dẻo lên: “Bệ hạ làm xong việc rồi?”
“Ừm.” Nicholas kéo đuôi nhỏ của Horace, kéo anh ta qua: “Anh làm hỏng một bộ quần áo của ta, nhớ là phải trích tiền trong kho bạc đền bù cho ta.”
Horace: “Chít chít chít!”
Yến Lâu nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Anh ta còn có kho bạc?”
Nicholas cười nói: “Có, người này thích sưu tầm châu báu bảo vật lạ, trước kia còn nhồi vào bốn, năm phòng ở hoàng cung, sau đó chuyển hết vào mê cung. Nếu em có hứng thú thì có thể vào mê cung một lần, dựa theo quy tắc, có thể lấy một nửa số báu vật mà em tìm ra được trong mê cung.”
Horace chít chít lớn hơn, như là lên án chủ nhân thò cánh tay ra bên ngoài.
“Con đường được mở bên ngoài hoàng cung, đã đến lúc xuất phát rồi.” Nicholas nói.
Yến Lâu hỏi: “Bệ hạ, tôi có thể dẫn Yến Thành và Kẹo Hồ Lô đi cùng không?”
“Dĩ nhiên là được.” Nicholas nói mà không cần suy nghĩ: “Hiếm khi có cơ hội đi xa nhà, dẫn ra ngoài cũng hay, coi như là du lịch tập thể.”
“Cảm ơn bệ hạ.”
Số người đi đến thế giới Âm Dương lần này khoảng gần ba trăm, bấy giờ bọn họ đã tập trung ở bên ngoài con đường, Nicholas tóm gọn vài câu, bèn bảo người mở đường ra.
Lốc xoáy u ám dần to lên, từng người bước vào con đường, du hành qua thế giới khác bằng cửa ánh sáng còn phải truyền tống lâu hơn trong cùng một thế giới, tiêu hao năng lượng lớn hơn, dọc đường đi, người không có sức bảo vệ bản thân như Yến Thành phải có người bỏ ra sức mạnh bảo vệ bọn họ.
Yến Lâu định làm, nhưng cậu chưa kịp làm gì thì một sức mạnh ôn hòa đã bao bọc lấy cơ thể mỗi người. Cậu ngẩng đầu nhìn Nicholas, đối diện với ánh mắt vừa dịu dàng vừa chăm chú cúi xuống của y.
Dường như có một ngọn lửa rục rịch bùng cháy trong lòng cậu, một giọng nói thì thào vào tai cậu: có lẽ không phải ảo giác, có lẽ bệ hạ cũng có cảm giác như cậu… tại sao cậu không thử thực hiện chút?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị cậu dìm xuống, trong quá khứ, bất kể là đối mặt với khó khăn hay đau khổ gì, Yến Lâu cũng không lùi bước, nhưng lần này cậu lại sợ hãi một cách kì lạ, ngay cả can đảm thử cũng chẳng có.
Cậu không dám…
Nếu thất bại, nếu hiểu sai ý, nếu khiến bệ hạ ghét cậu… cơ hội đến gần như bây giờ cũng mất đi, nên Yến Lâu không dám thử.
Cho dù bệ hạ thích cậu thật, cậu đủ năng lực đi đến cạnh y à?
Yến Lâu cụp mắt nhìn đầu ngón tay nhợt nhạt của mình, trong đôi mắt đen kịt đầy vẻ cô đơn câm lặng.
Dây leo xơ xác mọc dưới bùn chỉ có thể nhìn ánh sáng rực rỡ của nhật nguyệt trời đất, làm sao dám bò lên hái sao hái trăng? Nếu đã sinh trong bụi bặm, bị vấy bẩn bởi thời đại lộn xộn dơ bẩn, cần gì phải làm ô nhiễm đất Tịnh thổ, khiến sắc trắng tinh khiết dính màu đen tục trần?
Trong con đường u ám, có ánh sáng chói mắt xuất hiện, gần ngay trước mắt.
Yến Lâu dừng suy nghĩ, mỉm cười ôn hòa theo quán tính, dẫn Yến Thành và Kẹo Hồ Lô ra khỏi con đường.
Trước mắt cậu là hương vị vẩn đục của thế giới Âm Dương đã lâu không gặp.