Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 83: Thành phố máy móc




Editor: Rain

Beta: Hạ Y

________

Ngày hôm sau trong lúc ăn sáng, tất cả những sinh vật sống ở tiệm búp bê đều đến vô cùng đông đúc.

Yến Lâu ngồi ở ghế chủ, bên trái là Glan và Vivian, bên phải là Yến Thành và Kẹo Hồ Lô đang ngồi xổm trên mặt đất cắn thịt tươi, đối diện là Nicholas với ánh mắt mang nỗi oán hận thầm kín.

Sau khi Glan và Vivian bái sư thì đã chuyển vào sống trong tiệm búp bê nhưng bình thường Yến Lâu bận quá nên thời gian ăn uống cũng không cố định, vậy nên mọi người chưa từng tập hợp lại ăn bao giờ.

Mặc dù lúc này đông người nhưng Glan vẫn luôn cảm thấy không khí kỳ lạ, cô bé nhìn Yến Lâu đang cúi đầu bận rộn ăn uống, lại nhìn Nicholas ở trước mặt chỉ có một cây kẹo hồ lô nhẵn bóng, có chút khó hiểu.

Cô bé không nghi hoặc quá lâu đã bị tiếng giòn tan càng ngày càng vang ở phía đối diện đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô bé, mới đầu Glan còn cho rằng Kẹo Hồ Lô đang gặm xương nhưng âm thanh dường như không giống lắm. Cô bé ngẩng đầu nhìn phía đối diện, chỉ thấy Yến Thành đang dùng cánh tay của nó để ôm một cái xương chân to, răng sắc nhọn bào dọc theo khúc xương, những mẩu vụn xương rơi xuống như tuyết vậy.

Tầm mắt của Yến Lâu cũng bị âm thanh này thu hút, nhìn thấy bộ dạng của Yến Thành thì cậu không khỏi nhíu mày: “Sao ngay cả xương cũng gặm thế, chưa ăn no à?”

Được nuôi dưỡng ở tiệm búp bê một khoảng thời gian, Yến Thành không biết tiết chế tật xấu của mình một chút nào, lượng thức ăn của nó đã được Đường Cát tính toán kỹ, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Nhìn một lúc thì cậu phát hiện, Yến Thành căn bản không phải đang ăn xương mà là đang mài răng.

Cậu ngăn nó lại và nói: “Nào, há miệng ra cho tôi xem nào, a!”

Yến Thành nắm chặt mảnh xương đã gặm lồi lõm, ngoan ngoãn há miệng cho cậu xem.

“Hình như răng đã dài hơn trước một chút.” Cậu có chút lo lắng cau mày, có thời gian thì vẫn phải đưa Yến Thành đến Thế giới Khoa học Kỹ thuật một chuyến để chữa khỏi bệnh di truyền của nó.

Cậu gọi Đường Cát phụ trách về đồ ăn cho bọn họ: “Bình thường cậu để ý đến nó một chút, có thời gian thì làm ít bánh quy mài răng cho nó.”

Đường Cát gật đầu đồng ý.

Yến Lâu lại nhìn Kẹo Hồ Lô ở bên cạnh đang ăn thịt sống, toàn bộ xương bên trong đã bị nó rút ra ngoài và vứt đi, con mãnh thú này đã hoàn toàn được chiều hư, cậu thêm một câu: “Làm một chút cho cả Kẹo Hồ Lô nữa.”

“Dạ được, đại nhân.”

Ăn xong, Yến Lâu đưa Nicholas đến đại sảnh của tiệm búp bê, lần này là Kill-4 và Kill-5 đi cùng, trước đây cậu chưa từng tiếp xúc với hai con búp bê này nhưng mà từ ngoại hình thì căn bản không có gì khác biệt.

Vừa rồi cậu muốn đưa Yến Thành đến Thế giới Khoa học Kỹ thuật để chữa bệnh thì sau đó phó bản mà cậu muốn đi lại xuất phát từ Thế giới Khoa học Kỹ thuật, có tên là “Thành phố máy móc”.

Boss trung tâm của Thành phố máy móc là một người máy, số hiệu là ACC-0000037, là người máy bầu bạn rất hot trong mấy năm nay của Thế giới khoa học Kỹ thuật.

Mặc dù đời sống của Thế giới Khoa học Kỹ thuật phát triển nhanh và thuận lợi nhưng tình cảm giữa người với người thì lại càng lạnh nhạt, bọn họ không tin tưởng đồng loại rồi lại cô đơn mà khao khát bầu bạn, đặc biệt là những đứa trẻ khá mẫn cảm, sự thiếu trách nhiệm của cha mẹ đã mang đến cho chúng những tổn thương suốt đời.

Dựa trên những điều này, người máy bầu bạn cứ thế mà ra đời, chức năng của chúng rất toàn diện, biết xử lý việc nhà, biết dạy kèm bài tập, biết lắng nghe tâm sự, biết xoa dịu cảm xúc, biết đưa ra những kiến nghị hợp lý…

Mặc dù hành vi của người máy đến từ việc lập trình và phân tích dữ liệu, sự quan tâm của chúng thỉnh thoảng rất cứng nhắc nhưng thực ra lại bù đắp được cảm giác cô đơn của không ít người.

037 là một người máy bầu bạn ra đời sớm nhất, nó được một đôi vợ chồng có công việc bận rộn mua về để tặng người con gái Lydia của mình.

Lydia hoạt bát, mạnh dạn, thông minh hơn người, cô bé bầu bạn với 037 từ năm 8 tuổi đến năm 18 tuổi. Bởi vì bầu bạn trong thời gian dài nên cô bé có cảm tình rất sâu đậm với 037, vậy nên sau khi trưởng thành cô bé đã lựa chọn chuyên ngành liên quan đến cái này. Cô bé đã tự tay thay linh kiện, nâng cấp chương trình cho 037 đã lão hóa để người máy đáng nhẽ bị loại bỏ từ lâu này tiếp tục sống với cô.

Một lượng lớn người máy bầu bạn đầu tiên được chế tạo rất giống người để giảm cảm giác cô độc, không chỉ ở ngoại hình mà còn ở năng lực học tập. Hơn mười năm bầu bạn đã khiến 037 học được tất cả của con người, hành vi của nó càng ngày càng giống con người, dần dần có chút lệch hướng của một người máy.

037 cũng cảm thấy chương trình của mình có lẽ đã xảy ra vấn đề.

Khi Lydia sớm đi tối về bận rộn công việc thì sự chuyển động dữ liệu của nó sẽ trở nên chậm chạp, khi Lydia cười và chia sẻ với nó những chủ đề vui vẻ thì dữ liệu của nó sẽ tăng tốc chuyển động. Dựa trên kết quả mà nó tìm được thì loại dữ liệu khác thường này được con người gọi là cảm xúc, đây là thứ mà người máy không nên có nhưng loại biến hóa này ngày càng mạnh mẽ, 037 không có cách nào ngăn lại được.

Nó buồn bã nói chuyện này với Lydia nhưng cô bé lại rất vui.

Đối với Lydia mà nói thì 037 là người nhà quan trọng nhất với cô, người nhà của cô bé có cảm xúc vui và buồn, không còn là một đống dữ liệu lạnh lẽo nữa, đó là điều mà Lydia nằm mơ cũng muốn.

Lydia vui vẻ mô tả cảm xúc của con người cho 037 và nói với nó: “Tôi hy vọng chúng ta có thể mãi mãi ở cạnh nhau… giống như cậu có cảm xúc để trở thành con người, hoặc là ghi nhớ tình cảm của tôi vào đĩa từ để thành người máy, chúng ta nên giống nhau để luôn ở bên nhau.”

037 rất chăm chú ghi lại câu nói này, đây là hẹn ước của họ.

Không lâu sau, Lydia tìm về một thân thể Android*, cô bé muốn chuyển dữ liệu của 037 vào trong đó để nó là một người sống. *Gốc là仿生人 (phỏng sinh nhân): một loại robot hoặc thực thể nhân tạo khác được thiết kế giống như con người.

Ở Thế giới khoa học Kỹ thuật, con người đã chế tạo Android để sống mãi, sau khi già đi thì họ đưa sóng điện não của mình vào trong Android, để có được một thân thể mới trẻ tuổi.

Dữ liệu của người máy với sóng điện não của con người không giống nhau, Lydia dồn hết tâm sức để chuyển hóa dữ liệu của người máy, khi cuối cùng cũng nhận được kết quả thì việc này đã bị người khác phát hiện.

Vào thời đại này, người máy không có đủ quyền con người, tất cả những thí nghiệm mà Lydia làm là hành vi vi phạm Công ước giữa con người và tinh tế, mà người máy sinh ra ý thức và cảm tình của con người cũng thuộc vật bị cấm, cần phải bị tiêu hủy.

Trước khi người chấp hành pháp luật ập đến thì Lydia đã tự biết mình không thể trốn được, vì vậy đã mạo hiểm nhập dữ liệu của 037 vào tinh võng để nó trốn thoát.

Lydia bị bắt, 037 mất đi người nhà cũng mất đi thân thể, người chấp hành pháp luật vẫn đang tìm kiếm dữ liệu của nó trên tinh võng. 037 cảm thấy sự buồn bã và giận dữ mãnh liệt, nó từ đầu đến cuối đều nhớ đến hẹn ước với Lydia, họ phải ở với nhau cả đời, nhưng mà những con người này lại ngăn cách họ. 

037 nghĩ, nó phải cướp Lydia về.

Con người đã đánh giá thấp một đoạn dữ liệu có trí tuệ mạnh mẽ như thế nào, năng lực học tập mạnh mẽ của 037 đã khiến nó nhanh chóng tiếp thu được kiến thức của con người từ tinh võng, hơn nữa đã tiến hành tự nâng cấp bản thân. Bộ não con người có tính sáng tạo nhưng lại không có khả năng tính toán mạnh mẽ như dữ liệu, một vài vấn đề khó khăn mà con người không thể đánh bại được thì 037 lại có thể thu được kết quả thông qua việc không ngừng tính toán.

Nó trốn gần một năm trên tinh võng, không ngừng củng cố bản thân, cũng không ngừng tìm kiếm sơ hở của con người.

Khi dữ liệu của nó đã đủ lớn mạnh thì 037 xâm nhập vào thành phố mà Lydia bị bắt nhốt. Sự ỷ lại của con người vào khoa học kỹ thuật đã khiến mọi khía cạnh trong cuộc sống của họ bị các sản phẩm điện tử xâm chiếm, nhà tù cũng không ngoại lệ.

037 khống chế hệ thống phòng vệ của nhà tù, thả Lydia ra, nó đã lên kế hoạch xong cho con đường thoát hiểm và tránh mọi rủi ro nhưng nó không tránh được sự trùng hợp.

Nhà tù hỗn loạn, vô số phạm nhân đã bỏ trốn, trong đó có một phạm nhân đã cướp lấy máy bay của lính canh muốn trốn chạy nhưng lại bị đánh hạ. Vốn dĩ điều này không liên quan đến Lydia nhưng chiếc máy bay đã nổ tung thành những mảnh vỡ trong không khí, một mảnh kim loại sắc nhọn đã trùng hợp đâm vào tim của Lydia.

037 có thể khống chế tất cả các loại sản phẩm điện tử nhưng nó không thể khống chế trái tim ngừng đập của Lydia, cũng không thể khiến máu chảy đầy đất chảy ngược trở lại.

Nó chỉ có thể khống chế người máy ở gần nhất đưa thi thể của Lydia đi.

Thân thể của Lydia đã chết, vì hẹn ước của bọn họ nên sau khi đau buồn qua đi thì 037 quyết định lấy đi sóng điện não của Lydia và thay thế bằng thân thể cơ học hoặc là thân thể Android cho cô bé.

Nhưng từ trước đến nay, việc lấy đi sóng điện não đều được tiến hành trên cơ thể người chưa chết hoặc là vừa mới chết. Sự truy đuổi của người chấp pháp đã làm lỡ mất thời gian quý báu, đợi sau khi 037 lấy ra được sóng điện não của Lydia ra, cho dù nó có thử nghiệm như thế nào thì Lydia đều không đáp lại nó.

037 đau khổ lại tự trách nhưng nó vẫn không bỏ cuộc.

Để khôi phục sóng điện não của Lydia, 037 cần có phòng thí nghiệm, cần dữ liệu và kết quả nghiên cứu của con người, nó cần một chỗ an toàn. Vậy nên nó chọn một thành phố để dừng lại, thông qua việc xâm nhập dữ liệu để khống chế người máy và thiết bị của một nửa thành phố, biến nơi này thành lãnh địa của nó.

Bởi vì sự uy hiếp lớn mạnh của 037 nên Liên minh đã ra lệnh tiêu diệt nó. Nhưng khi người chấp pháp vừa mới vào lãnh địa của 037 thì tất cả thiết bị và vũ khí có nối mạng của bọn họ đã mất hiệu lực, người máy trong thành phố xua đuổi bọn họ, thiết bị điện tử có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi để giám sát hành động của bọn họ, những người chấp pháp không làm được gì ở đây cả.

Liên minh đã tiến hành tấn công lãnh địa của 037 ba năm nhưng vũ khí của bọn họ ban đầu đã ỷ lại quá mức vào mạng thông tin và thiết bị điện tử. Đợi khi bọn họ từ bỏ thiết bị khoa học kỹ thuật, chuẩn bị sử dụng vũ khí lạc hậu thì lãnh địa của 037 đã phòng thủ kiên cố, độ khó đánh bại càng lớn.

Hơn nữa 037 chỉ chiếm nửa thành phố, trong thành phố vẫn có rất nhiều cư dân sinh sống, bọn họ muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại không dám sử dụng vũ khí giết người quy mô lớn, dù có sử dụng thì 037 cũng có thể đào tẩu trên internet.

Loại tình hình này khiến Liên minh vô cùng mất mặt, bọn họ tiêu tốn lượng lớn nhân lực và vật lực nhưng từ đầu đến cuối lại không giải quyết được tai họa này.

Vậy nên sau khi nhanh chóng tiếp cận với Game sinh tồn, trải qua một số thương lượng thì Liên minh dứt khoát đã bán lãnh địa của 037 cho Game sinh tồn, sau đó Game sinh tồn lại phân thành phố này cho tiệm búp bê.

Lúc đầu 037 không kháng cự quá nhiều với hành động tiến vào chiếm giữ của Game sinh tồn, mặc dù nó cần tốn một chút thời gian để ứng phó với người chơi và ảo cảnh nhưng không có sự tấn công của Liên minh thì nó có thể có thêm nhiều thời gian hơn để nghiên cứu và 037 rất hài lòng về điều này.  

Nhưng bây giờ phó bản xuất hiện điều khác thường, thứ gì sẽ là nguyên nhân dẫn đến điều này chứ?

Các điểm giám sát của tiệm búp bê trong phó bản cấp cao đã tăng dần theo thời gian, cửa tiệm của cậu bán người máy nhỏ trong phó bản Thành phố máy móc.

Yến Lâu hiếu kỳ cầm một người máy nhỏ đầu tròn não tròn ở trên quầy lên, vẻ ngoài của Manh Manh vô cùng đáng yêu.

Cảm nhận được sự tiếp xúc, đôi mắt to của người máy nhỏ đã sáng lên, sau đó tiếng máy móc nhẹ nhàng vang lên: “Aida, đáng ghét! Sao anh lại sờ vào mông người khác như thế chứ!”

Tay Yến Lâu run lên, nhanh chóng đặt người máy nhỏ trở lại quầy.

Cậu lo lắng nhìn xung quanh, hai vị sát thủ lạnh lùng mặt không cảm xúc, không bị câu nói kinh động kia làm cho hoảng sợ chút nào.

Mà Nicholas… Y hào hứng vươn tay ra với một người máy nhỏ đầu tròn khác, sau đó một âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên: “Bíp! Số dư không đủ, vui lòng nạp tiền!”

Nicholas:???