Editor: Rain
Beta: Hạ Y
_________
Trận hỗn chiến của đám người giấy này rất khốc liệt, hai bên đều tổn thất không ít người giấy.
Cho đến khi tiếng mõ của người đánh canh vang lên, bọn họ mới chấm dứt chiến tranh và từng người một dừng tay lại, rút lui.
Kill-9 cân nhắc một lát, quyết định là tiếp tục theo chân một đám người giấy đồng nam đồng nữ này.
Bọn họ gần như biết rõ lai lịch của tướng sĩ, cũng biết bọn chúng trốn ở nhà họ Bạch, về sau có thể đến nhà họ Bạch để khảo sát tình hình lần nữa, nếu như để cho đồng nam đồng nữ chạy mất thì khó mà tìm được.
Yến Lâu nhìn thấy hành động của Kill-9, cười và gõ vào bên chiếc hũ, vui vẻ nói: “Thông minh lên rồi, không tồi không tồi!”
Sự tiến triển của bên Kill-9 không tồi, Kill-3 lại phiền não khi phải đuổi theo bóng đen kia suốt hai vòng thành.
Mặc dù vũ khí hình người không có cảm xúc nhưng nó không mệt thì Yến Lâu nhìn cũng đã mỏi mắt rồi, hai cái này chạy quá tốt, vừa đuổi theo đã không kịp rồi.
Khi gần đuổi đến cổng thành thì bỗng nhiên có hai người giấy chạy ra từ trong chỗ tối, bọn nó liều mạng chặn đường đi của Kill-3. Đến khi nó đập nát hai người giấy cản đường thì bóng đen lúc trước đã biến mất tiêu, Kill-3 chỉ có thể quay trở về và báo cáo với Yến Lâu.
Kill-9 khoác chiếc áo choàng màu đen che giấu thân hình, đi theo đám người giấy kia để tìm đến hang ổ của chúng, thuận lợi hơn Kill-3 vô số lần. Yến Lâu nhìn chiếc áo choàng kia của nó thì cảm thấy quen mắt, đây dường như là áo của Kill-6 cũng có năng lực che giấu, đây là trang bị cơ bản của Đội quân Kill hay là Kill-9 mượn Kill-6 thế?
Hang ổ của đám người giấy ở Thành Nam, ở một ngôi nhà lớn bị bỏ hoang, không có người sống ở xung quanh.
Người thường không thể hiểu được phương thức giao lưu của người giấy, Kill-9 ẩn nấp ở một bên nghe vô cùng mơ hồ, ngay cả khi bảo nó lặp lại như cũ thì cũng có chút khó khăn. Nhưng mà tìm thấy nơi này cũng không phải là không có thu hoạch gì, nó đếm số lượng người giấy trong ngôi nhà, có đến bốn, năm mươi con, trong đó có bảy, tám con có thực lực tương đương với đồng nam đồng nữ.
Những người giấy này đều là được chính tay sư phụ Lương làm ra sao? Phải biết người giấy vẽ rồng điểm mắt không đồng nghĩa với việc sinh ra linh hồn, trong ngôi nhà này giấu nhiều người giấy sinh ra linh hồn như vậy, rõ ràng không phải là trong một hai ngày có thể làm ra được, rốt cuộc thì sư phụ Lương đã lên kế hoạch bao lâu rồi?
Một bóng đen chui vào nhà qua khe cửa, đám người giấy vốn đang líu ríu đã yên lặng, dồn dập vây quanh.
Bóng đen này là một người giấy mang hình tượng của Triệu Công Minh, chính là boss cấp B mà chúng nó vẫn chưa tìm thấy.
Đám người giấy vây quanh Triệu Công Minh nói không ngừng, có lẽ là đang tố cáo với anh ta. Boss chăm chú nghe hết lời nói của chúng nó rồi lại nói tiếng người: “Tôi biết rồi, hôm nay vất vả cho các cậu rồi.”
Gương nước không thể truyền ra âm thanh, Yến Lâu ở bên này không biết boss nói gì nhưng Kill-9 đã ra dấu bằng tay cho bọn họ, Kill-3 thấy vậy liền dịch lại cho cậu: “Không sao, bảo chúng ta qua đó.”
Yến Lâu khẽ nhướng mày, lập tức dẫn theo bọn họ nhanh chóng đến ngôi nhà hoang, cho dù có vấn đề gì thì đợi đến khi nhìn là biết liền.
Vị trí của ngôi nhà hoang rất kín, không có người nào ra vào, người giấy trốn ở bên trong thực sự không phải lo lắng về việc bị người khác phát hiện ra dấu vết, nếu không phải là kỹ năng ẩn thân theo dõi tuyệt vời của Kill-9 thì bọn họ không chắc có thể tìm được nơi này.
Yến Lâu trèo qua tường của nhà hoang, đột nhiên Kill-9 hiện ra ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Quỷ.”
Quỷ? Quỷ gì? Quỷ ở đâu đến vậy?
Mặt Yến Lâu hoang mang, Kill-9 giải thích lần nữa: “Lão đại, quỷ, họ Lương.”
“Ý cậu nói boss kia chính là linh hồn của sư phụ Lương của tiệm vàng mã Thành Nam sao?” Yến Lâu hỏi.
Kill-9 gật đầu.
Thầy Lương chết thảm ở trong tiệm vàng mã của mình, sau khi linh hồn rời xác thì gắn ở trên người giấy cũng là điều dễ hiểu.
“Các cậu gác ở bên ngoài, đừng để bọn họ chạy mất.” Yến Lâu nói xong, tự mình đi vào trong ngôi nhà hoang, đám người giấy trong ngôi nhà ngay lập tức phát hiện ra cậu.
Bốn, năm chục người giấy bao vây cậu lại, từng con một gầm gừ hung dữ về phía cậu, chỉ cần boss ra lệnh là bọn nó sẽ nhào lên liều mạng cắn chết cậu.
Người giấy Triệu Công Minh đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho đám người giấy lui xuống.
Yến Lâu đánh giá đám người giấy trong phòng, trên mặt mang theo nụ cười lịch sự: “Sư phụ Lương, tôi là chủ tiệm mới của tiệm búp bê – Yến Lâu.”
Sư phụ Lương đi lên hành lễ: “Lão già cổ hủ này không biết là đã đổi người, trước đây vẫn cho rằng ngài là trợ thủ của Diêu sư đệ, có gì đắc tội mong ngài thứ lỗi.”
Yến Lâu khẽ nhướng mày, thái độ này có chút bất ngờ đối với cậu.
“Chuyện trước đây tôi có thể bỏ qua.” Yến Lâu nói: “Lần này tôi đến là vì phó bản đóng lại một cách khác thường, sư phụ Lương có chỗ nào không hài lòng thì có thể nói trực tiếp với tôi.”
Mặt sư phụ Lương ngạc nhiên xin lỗi cậu: “Đại nhân minh giám, lão già cổ hủ này tuyệt đối không có bất cứ điều gì không hài lòng, cũng không dám làm loạn trật tự đã được định sẵn, từ trước đến nay vẫn luôn thực hiện theo, mấy chục năm nay không có sự thay đổi nào.”
Yến Lâu yên lặng nhìn ông ấy một chút, vì mắt và ngũ quan của người giấy được vẽ lên nên nhìn vào mặt ông ấy thì cậu không phân biệt được tính thật giả ở trong lời nói. Nhưng thái độ của ông ấy cũng có thể coi là thành thật, điều này khiến Yến Lâu không nhịn được mà nghi ngờ, chẳng lẽ phó bản này khác thường không phải là do boss có vấn đề sao?
Để gỡ mối nghi ngờ, sư phụ Lương vội vàng cung cấp manh mối cho cậu.
“Lần cuối cùng phó bản mở ra là ba tháng trước, vì thời gian mở ra của mỗi lần sẽ không cố định, lão già cổ hủ này chỉ cho rằng lần mở này là đã lâu lắm rồi, cũng không nghĩ nhiều. Trong những ngày thường khi phó bản không mở thì người trong thành cũng vẫn luôn không ngừng luân hồi trong bảy ngày kia, có người từ ngoài vào hay không thì không ảnh hưởng nhiều đến chúng tôi.”
“Nhưng mà nếu nói đến khác thường thì cũng thật sự có. Tôi và Diêu sư đệ đã tranh đấu nhiều năm, mặc dù có thắng thua nhưng tôi khá hiểu ông ta. Nhưng trong mấy lần mở phó bản trước không biết ông ta làm sao mà thực lực lúc mạnh lúc yếu làm người khác không nắm rõ được. Thậm chí có lần, bọn họ vậy mà lại không xử lý được linh hồn của Bạch lão thái, để bà ta sau khi giết trọn bảy ngày thì thực lực tăng mạnh, cả thành suýt chút nữa bị bà ta giết hại.”
“Như vậy thì sợ rằng ở bên kia của Diêu sư đệ đã xảy ra vấn đề nên mới dẫn đến phó bản khác thường.” Thầy Lương nói: “Mặc dù tôi chiếm vị trí trung tâm của phó bản nhưng trong phó bản tôi và Diêu sư đệ mỗi người một nơi, vẫn phải tính đến Bạch lão thái và những biến số của những tiệm khác, bất cứ một nơi nào xảy ra vấn đề là đều có thể có sự ảnh hưởng lớn.”
Yến Lâu khẽ gật đầu, cứ coi như là đồng ý với cách nói này của ông ấy: “Lúc nãy ông nói các ông vẫn luôn luân hồi trong vòng bảy ngày, vậy về sau còn xảy ra chuyện gì nữa?”
Thầy Lương trả lời: “Tối qua vợ của thầy Lưu mất, ông ta nghi ngờ thầy Hà, hôm nay liền về tiệm vàng mã Bình An để cãi nhau, ông ta lật lại một số chuyện trước đây mình và thầy Hà đã hợp tác với nhau khiến cho thầy Dương và thầy Lý cũng nghi ngờ ông ta.”
“Trải qua chuyện tối qua, tôi đã khẳng định được sư đệ của tôi tìm đến đây để báo thù, hơn nữa ông ta có liên quan đến nhà họ Bạch, vậy nên tôi sẽ làm một người giấy của Bạch lão thái, buổi tối cố ý để thầy Hà nhìn thấy. Thầy Hà muốn giải tỏa mối nghi ngay nên ông ta sẽ nắm chuyện này và đi điều tra nhà họ Bạch, đến lúc đó hành tung của Diêu sư đệ sẽ bị lộ ra.”
“Hung thủ thật sự vừa bị phơi bày là tôi có thể thuyết phục bên sư phụ Dương để hợp tác đối phó với Diêu sư đệ. Nhưng người giấy của Diêu sư đệ dũng mãnh còn có mấy nhóm người giúp ông ta. Ngay cả khi hình thức của chúng tôi dễ dàng giết bọn họ không còn mảnh nào thì cuối cùng Diêu sư đệ vẫn có thể trốn thoát cùng với người giấy. Vậy nên nhiều năm về sau, ân oán giữa tôi và Diêu sư đệ vẫn luôn không thể giải quyết ổn thỏa được.”
Sư phụ Lương nghe vậy thì có chút không cam lòng, ông ấy học cùng một trường với Diêu sư đệ, thầy của hai ông ra đi đột ngột nên không chỉ rõ ai sẽ là người thừa kế di sản của mình. Lớn nhỏ có thứ tự, dựa theo lý mà nói thì nên là người sư huynh này thừa kế nhưng Diêu sư đệ lại tài năng hơn ông ấy nên sau khi hai người ngầm đấu đá thì thầy Lương bị mù một mắt, Diêu sư đệ bị chặt đứt mất một ngón tay, cuối cùng người thua vẫn là thầy Lương.
Ông ấy ngầm đấu đá thua nên đã chạy đến tòa thành nhỏ này để tu dưỡng, vốn dĩ hai người nên cả đời không qua lại với nhau nhưng ai mà biết được Diêu sư đệ lại là một người ghi thù như vậy, cứ vậy tìm ra tung tích của ông ta và đến báo thù.
Mà Diêu sư đệ giết ông ấy rồi vẫn không dừng lại, còn định một mẻ hốt gọn những tiệm vàng mã ở trong thành, sau đó ông ta nở mày nở mặt đóng quân ở đây, từ đó giẫm lên thân thể của người khác mà hưởng giàu sang phú quý.
Yến Lâu nghe xong ân oán giữa sư phụ Lương và Diêu sư đệ thì nói: “Đã như vậy thì ông cứ tiếp tục làm chuyện của ông, tôi đi sang bên sư đệ của ông để xem tình hình.”
Sư phụ Lương cung kính nói: “Đại nhân đi thong thả.”
Ra khỏi nhà hoang, Yến Lâu nói với Kill-9: “Cậu tiếp tục ở đây quan sát bọn họ, có chuyện gì khác thường thì nhớ báo cáo lại cho tôi.”
“Vâng.”
Từng đến nhà họ Bạch một chuyến và biết được vị trí của Diêu sư đệ, vậy nên Yến Lâu đưa Nicholas và Kill-3 đi thẳng đến phía đông.
Lúc này trời vừa sáng, nhóm người khác chuẩn bị dậy, Diêu sư đệ điều khiển người giấy bận rộn cả tối chưa nghỉ ngơi, hơn nữa người giấy mà ông ta dày công bồi dưỡng đã chịu thiệt hại không ít nên khiến ông ta rất đau lòng.
“Tôi đã đánh giá thấp ông ta.” Diêu sư đệ nhìn đám người giấy bị hư hỏng không nhỏ ở trong phòng, oán hận nói: “Tôi còn cho rằng ông ta co đầu rụt cổ ở cái nơi rách nát này nhiều năm như vậy thì ngay cả kỹ thuật ăn cơm cũng mất đi gần hết rồi, vậy mà không ngờ vẫn có thể cắn trả tôi một miếng.”
Đạo sĩ cao gầy vỗ vai ông ta an ủi: “Diêu lão đệ đừng tức giận nữa, không phải là vẫn có chúng tôi đây sao? Lại nói, lão già kia đã chết một lần, chẳng lẽ không thể khiến ông ta chết lần thứ hai sao?”
Mặc dù Diêu sư đệ đau lòng nhưng vẫn cười hùa theo với ông ta: “Người anh em nói đúng lắm.”
Yến Lâu quan sát bọn họ một lúc nhưng không phát hiện điều khác thường nào trên người của Diêu sư đệ, chẳng lẽ chỗ xảy ra vấn đề cũng không phải là bọn họ sao?
Nicholas nhìn thấy sự nghi ngờ của cậu, nói: “Hay là tìm người hỏi xem?”
Yến Lâu gật đầu, bảo Kill-3 chú ý quan sát Diêu sư đệ, cậu thì cùng Nicholas đi đến phía tây. Đứa nhỏ được gọi là Bạch Đoan kia không biết còn sống không, trước đây hỏi nó rất hợp tác, nó vẫn luôn sống ở nhà học Bạch, có lẽ sẽ biết chút chuyện.
Cậu đẩy cánh cửa phía tây, bên trong vẫn là sự u ám và lạnh lẽo.
Bạch Đoan ngồi một mình trên bàn, bánh bao và nước đặt trên đó đã hết một nửa, nghe thấy có tiếng động thì nó hốt hoảng nhìn qua.
“Các người lại đến à.” Bạch Đoan thở phào nhẹ nhõm: “Còn có chuyện gì sao?”
Nicholas mở nắp quan tài nhìn, thi thể của bà cụ Bạch trông vẫn giống như hôm qua, linh hồn của bà ta sau khi trở về cũng không ở bên cạnh xác.
“Cậu biết bao nhiêu người ở phía đông kia?” Yến Lâu hỏi: “Gần đây bọn họ có hành động gì kỳ lạ không?”
Bạch Đoan nói: “Như thế nào được coi là kỳ lạ? Tôi cảm thấy bọn họ rất kỳ lạ, ai ai cũng bí hiểm, còn căn phòng đầy người giấy kia nữa, nhìn thật rợn người.”
Nó là một người bình thường không hiểu thủ đoạn của đám đạo sĩ nên thấy cái gì cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nicholas đậy nắp quan tài lại, y nhìn bánh bao và nước trước mặt Bạch Đoan, nói: “Hôm nay cậu vậy mà lại không sợ.”
Bạch Đoan sững sờ, cúi đầu nói: “Sống ở nơi này sao có thể sợ chứ? Nhưng mà tối qua rất yên tĩnh, bà không xuất hiện, hơn nữa bây giờ là ban ngày, vẫn coi là an toàn.”
Cậu cầm ấm trà lên muốn rót trà, hỏi bọn họ: “Các người có muốn uống chút nước không?”
Yến Lâu lắc đầu: “Không, không có thông tin gì thì chúng tôi đi đây.”
“Ờ, được.” Bạch Đoan đặt ấm trà xuống: “Đúng rồi, các người ở bên ngoài có nhìn thấy ông của tôi không?”
“Ông của cậu?” Yến Lâu hơi sững sờ, cậu suýt quên là vẫn còn một người như thế: “Ông ấy trông như thế nào? Nếu như tôi gặp được thì sẽ nói với cậu.”
Bạch Đoan vui vẻ đứng dậy: “Được, cảm ơn các người! Ông của tôi có lẽ cao như này, có để râu…”
Nó khoa tay múa chân miêu tả bộ dạng của người thân, còn nhắc đi nhắc lại bọn họ nhìn thấy ông của nó thì nhất định phải giúp đỡ.
Yến Lâu gật đầu đồng ý, Bạch Đoan vui vẻ tiễn bọn họ ra cửa.
Vừa kéo mở cửa thì ánh sáng mặt trời đã xuyên qua khe cửa chiếu vào căn phòng u ám, Bạch Đoan bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Đợi đã, hình như có người tới!”
Yến Lâu nhìn lên: “Ở đâu?”
Ngay lúc cậu quay đầu lại thì không biết Bạch Đoan lấy đâu ra một con dao găm, mạnh mẽ đâm Yến Lâu.
Phản ứng của Nicholas nhanh hơn người thường rất nhiều, ngay lập tức duỗi tay ra nắm lấy lưỡi dao, nhưng y quên rằng thân thể bây giờ chỉ là một con búp bê, không bất tử bất diệt như thân thể ban đầu.
Dao găm xuyên qua lòng bàn tay của Nicholas và đâm vào bụng của Yến Lâu, nhưng nhờ sự ngăn cản của Nicholas nên cậu chỉ bị đâm một đoạn.
Yến Lâu hơi cúi đầu, nhìn dao găm được khảm hồng ngọc ở trong tay của Bạch Đoan, cậu chậm rãi mỉm cười.