Edit: Ngọc
Beta: Hạ Y
________
Sắc trời dần muộn, bản thân Yến Lâu cũng đang đói.
Nhưng cậu vừa mới chuẩn bị lấy đồ ăn ra, thằng nhóc nhào lên giống như một con sói đói, may mà phản ứng của Yến Lâu nhanh nhạy đè nó lại mới bảo vệ được thức ăn của mình.
Cậu bé tức giận gào với cậu, nhưng Yến Lâu chỉ có thể chia cho nó một ít.
Đói lâu ngày có khả năng làm tổn hại đến hệ tiêu hóa của nó, không thể đột ngột cho nó ăn uống quá độ, hơn nữa thằng nhóc này vừa nhìn là biết không tiết chế nổi, nó sẽ ăn liên tục cho đến bội thực mất.
Yến Lâu đổ ra một bát súp nhỏ, lo lắng thằng nhóc uống một ngụm sẽ bị sặc, cậu cầm muôi sứ kiên nhẫn đút cho nó ăn. Nói thật, đời này Yến Lâu hiếm khi tốt bụng như vậy, đáng tiếc thằng nhóc quỷ kia há miệng cắn một phát, muôi sứ bị nó cắn nát.
Yến Lâu: “…”
Cậu bóp cằm thằng bé, lấy những mảnh sứ vỡ vứt đi, mảnh sứ nhỏ quẹt qua đầu lưỡi của thằng bé khiến nó bị thương, cũng may vết thương không lớn, một lúc sau là cầm máu. Trái lại răng nanh trong miệng nó cắn nát muôi sứ nhưng không tổn thương một tí nào, vẫn sắc bén, vững chắc.
Yến Lâu dở khóc dở cười đẩy nó ra, giơ tay tạo kết giới nhốt nó lại: “Nhóc thối, răng lợi tốt thật.”
Bị thằng nhóc hung dữ nhìn chằm chằm, giống như nó sắp xông tới để cướp thức ăn bất cứ lúc nào, tốc độ Yến Lâu ăn cơm nhanh hơn bình thường.
Ăn xong, cậu lấy ra một chiếc muôi thép, thử đút cho thằng nhóc một miếng.
“Cạch!”
Thằng nhóc vẫn hung dữ cắn, một lát sau vẻ mặt cứng đờ, có phần uất ức nhè cái muôi ra.
Yến Lâu nhìn thấy trên cán muôi có dấu răng nhàn nhạt: “Không cắn nổi à? Không cắn được thì ngoan ngoãn một chút.”
Thằng nhóc chưa từ bỏ ý định cắn thử mấy lần, cuối cùng uất ức che miệng uống canh, uống xong một ngụm liền lo lắng nhìn chằm chằm Yến Lâu, chờ cậu đút cho miếng nữa.
Khi uống xong chén súp nhỏ, ánh mặt trời cuối cùng từ từ chìm xuống đường chân trời, mặt trăng bị mây che khuất dần dần tỏa ra ánh sáng. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, sóng trên mặt hồ càng thêm lấp lánh, ánh sáng rực cháy vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, mới là vẻ đẹp lộng lẫy tột cùng.
Yến Lâu đứng bên hồ thưởng thức cảnh đẹp trước lúc điêu tàn này, Yến Thành được bọc trong tấm chăn bò đến, hai tay trên đất tuyết trở nên lạnh cóng, thế là nó chậm rãi đi đến, một lúc sau mới lảo đảo đến bên cạnh Yến Lâu. Một tay nó giữ chăn, một tay kéo góc áo của Yến Lâu, đôi mắt xám trắng trợn tròn, không nháy mắt nhìn mặt hồ trước mặt, huỳnh quang trên mặt hồ phản chiếu trong đôi mắt mờ nhạt, chiếu sáng đôi mắt không hoàn chỉnh.
Cậu cúi đầu nhìn thấy chân Yến Thành bị lạnh đến đỏ bừng, vì thế đưa tay bế lên. Yến Thành khó chịu nhe răng với cậu, hung dữ “gừ gừ” đe dọa cậu mấy tiếng, nhưng không còn cắn người nữa.
“Muốn đến gần ngắm một chút không?” Yến Lâu hỏi nó, dĩ nhiên không nhận được câu trả lời, cậu vui vẻ quyết định, ôm Yến Thành bay trên mặt hồ.
Từng bay trên trời một lần nên Yến Thành không sợ nữa, nó mở to mắt nhìn mặt hồ bên dưới, một lớp huỳnh quang mỏng đang từ từ hình thành, nhìn gần dưới ánh trăng trục sáng càng thêm lấp lánh, như một giấc mơ.
“A A!”
Yến Lâu tùy ý gật đầu: “Ừm ừm, anh biết đẹp rồi.”
“A A!”
Yến Lâu: “Không được, nhóc không xuống đó được.”
Yến Thành khó chịu hừ hừ hai tiếng, rúc đầu vào trong tấm chăn, bất động.
Yến Lâu thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không có duyên với trẻ con, ít nhất về mặt ngôn ngữ cậu có năng lực đặc biệt, cho dù đó là tiếng gào của Yến Thành, hay tiếng rầm rì của búp bê, thậm chí là tiếng “meo” của mèo với hổ, cậu đều có thể hiểu được.
Thế nên, cậu quả nhiên là một thiên tài!
Đến khi trăng lên trên đỉnh đầu, trục sáng đã hoàn toàn biến thành màng ánh sáng trong suốt, đợi thêm một lúc nữa sẽ từ từ tan ra.
Đống lửa vẫn đang cháy, Yến Thành quấn chăn ngủ bên cạnh đống lửa.
Yến Lâu đi dạo bên hồ, đưa tay dùng âm khí chậm rãi vén lớp ánh sáng trên mặt hồ, tiếng nước đánh thức Yến Thành, nó mờ mịt mở to mắt, gen bị thiếu sót nên ban đêm nó căn bản không nhìn thấy thứ gì.
“A A”
Yến Lâu cuộn lớp ánh sáng thành một bó, diện tích hồ không nhỏ, nhưng sau khi cuốn lớp ánh sáng lên chỉ còn lại một bó nhỏ, bởi vì nó dày chưa đến một li, nhưng độ dẻo và bền lại rất tốt.
Cậu ôm Yến Thành, trùm chăn lên đầu nó để chắn gió: “Ngủ đi.”
Yến Thành đang hoảng sợ bất an từ từ bình tĩnh lại.
Trong lúc ngủ, Yến Lâu dẫn nó xuống núi, băng qua thành phố đổ nát, đến khi bình minh đã tới điểm liên lạc ẩn giấu trong vùng hoang dã.
Khi Yến Thành tỉnh dậy, thế giới của nó đã thay đổi rất lớn.
Nó cố gắng mở to mắt, không dám nháy mắt nhìn khu vườn bên ngoài cửa sổ, hoa cỏ cây cối bao trùm khắp mặt đất, trong không khí ngào ngạt mùi hoa mà không phải cát bụi.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch của cửa hàng búp bê sáng đến mức có thể soi gương, không giống thế giới bỏ hoang chỉ còn lại một đống đổ nát, mỗi ngày nhóm búp bê đều cẩn thận quét dọn vệ sinh, mặc dù còn sớm nhưng nhóm búp bê đã xách thùng nhỏ chăm chỉ làm việc. Yến Thành chưa từng nhìn thấy cảnh này, nó hơi sợ hãi nắm chặt quần áo Yến Lâu, đôi mắt xám trắng cảnh giác nhìn con búp bê đi ngang qua.
“Đại nhân, chào buổi sáng!” Nhóm búp bê vui vẻ chào cậu: “Ngài mang gì về thế? Búp bê mới sao?”
Yến Lâu trả lời: “Không phải búp bê, là con người mới.”
“Con người?” Búp bê chớp mắt nghiêng đầu, muốn bỏ chiếc thùng nhỏ xuống để xem con người, nhưng ý thức trách nhiệm nói cho nó biết công việc còn chưa hoàn thành, vì vậy nó tiếc nuối tạm biệt Yến Lâu.
Dorothy hoạt bát và Louis an tĩnh đi theo sau Hughes: “Đại nhân về rồi.”
Dorothy nắm góc áo cậu cố gắng trèo lên: “Cha tồi, ngài mang đồ chơi gì về thế? Là một anh trai nhỏ có đôi mắt đẹp sao?”
Yến Lâu: “…”
Hughes ỷ vào mình cao một mét sáu, khập khiễng lại gần xem một chút, thấy đôi mắt xám trắng của Yến Thành, có còn tưởng rằng đây là con búp bê mô phỏng, nhưng nó nhanh chóng nhận ra Yến Thành có sinh khí của người sống: “A, đây là một bé con loài người!”
Yến Thành hung dữ nhe răng, khi Hughes đến gần, nó nhanh chóng đưa tay lên nắm chặt lấy vành tai.
Hughes:?!!
Dorothy mới leo lên một nửa im lặng lui về, anh trai nhỏ này hung dữ quá, chơi không vui, vẫn là anh Louis tốt hơn.
Cảm giác đôi tai lớn có lớp lông này rất tốt, Yến Thành thôi hung dữ, hiếu kỳ nhéo nhéo.
Hughes hất tung mái tóc xoăn nhỏ của mình, nghiêng chiếc mũ, đôi mắt nó đỏ hoe nhìn về phía Yến Lâu cầu cứu: “Chủ, chủ tiệm!”
Yến Lâu im lặng nắm cổ tay Yến Thành, cứu vành tai của Hughes ra khỏi nanh vuốt.
Hughes ôm lấy vành tai bỏ chạy, Dorothy vội vàng kéo Louis đuổi theo, bọn họ còn không kịp nói chuyện với Yến Lâu.
Yến Lâu: “…”
Cậu bất đắc dĩ cúi đầu nhìn Yến Thành, có lòng muốn dạy nó vài câu, nhưng thằng nhóc này căn bản nghe không hiểu, nhất thời chỉ có thể từ bỏ.
Thằng nhóc bị ảnh hưởng từ chiến tranh, gen không hoàn chỉnh, cơ thể cần phải điều dưỡng và chữa trị, nhưng trong cửa hàng không có bác sĩ.
Cậu nhíu mày, tìm Đường Cát đang bận rộn trong nhà bếp.
“A, chủ tiệm, lâu rồi chưa tới gặp tôi.” Đường Cát vừa vui mừng vừa ai oán.
Yến Lâu nói: “Tôi nhặt được một đứa bé, là con người. Thân thể nó không tốt lắm, cần phải điều trị, cậu biết làm dược thiện* không?” *phương pháp dưỡng sinh kết hợp điều trị bệnh bằng thức ăn và thuốc (thường dùng để dưỡng thai, dưỡng thần)
Đường Cát sờ bụng nói: “Dược thiện, tôi cũng biết chút ít về chữa bệnh, để tôi xem tình hình của nó được chứ?”
Yến Lâu không dám để Yến Thành một mình, lo thằng bé sẽ sợ hãi khi đột nhiên đến một nơi xa lạ, cho nên dẫn nó tới.
Đường Cát chăm chú nhìn hồi lâu, còn bắt mạch cho nó, mội lát sau nói: “Thằng nhóc bị thiếu dinh dưỡng, đau dạ dày, những bệnh này tôi có thể điều trị, nhưng vấn đề di truyền của đôi mắt tôi không giúp được.”
Yến Lâu gật đầu: “Vậy làm phiền cậu rồi.”
Đường Cát cười lớn, nói: “Lại thêm một người thưởng thức tay nghề của tôi, tôi mừng còn không kịp đây!”
Yến Lâu kêu nhóm búp bê dọn dẹp căn phòng tầng một của mình để cho Yến Thành vào ở. Cậu kiên nhẫn dẫn theo Yến Thành làm quen với những thứ kỳ lạ ở đây, đồ dùng trong nhà, hoa cỏ, búp bê… Mặc dù nó nghe không hiểu, nhìn cũng không hiểu, nhưng ít ra có thể bớt lạ lẫm và hoang mang.
Còn nhiều thứ nữa, cần có một chút thời gian để dạy.
Sau khi dẫn nó ngắm nghía cửa hàng búp bê từ đầu đến cuối, mỗi thứ đều chạm qua một lần, mặc dù Yến Thành vẫn cảnh giác nhưng tinh thần đã thả lỏng hơn một chút.
Ngoài Yến Lâu, nó còn từ từ đón nhận Đường Cát và một con búp bê râu tóc bạc phơ giống y như ông cụ, bởi vì Đường Cát phụ trách làm đồ ăn cho nó, còn búp bê phụ trách đút đồ ăn và chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày của nó.
Có người chăm sóc nó, Yến Lâu có thể yên tâm đi làm chút chuyện khác, ví dụ như công tác chuẩn bị cho lễ hội hóa trang, còn có Glan, Vivian xây dựng phó bản làng thỏ.
Làng thỏ thu nhận tổng cộng ba mươi bảy con búp bê thỏ với nhiều loại khác nhau, trong đó có hai mươi bốn con thỏ hình người, mười ba con búp bê thỏ hình thú. Hai mươi tư con thỏ hình người xuất hiện trong làng thỏ như dân làng, tượng thỏ có ở khắp mọi nơi trong làng, những con búp bê hình thú lẩn trốn ở trong đó, sẵn sàng tấn công người chơi bất cứ lúc nào.
Ngoài ra, hai người còn thêm vào bảy con búp bê có sức chiến đấu tương đối cao, đều là những con búp bê hình thú dữ ví dụ như sư tử, sói, hổ các loại.
Nội dung cốt truyện của phó bản phát triển từ những câu chuyện dân gian, hai người sửa đổi lại một chút, để câu chuyện phù hợp hơn với búp bê bọn họ.
Trong vườn hoa, thỏ, sư tử và các loại búp bê khác đứng thành một hàng, dưới sự chỉ đạo của Glan, bọn họ lần lượt giới thiệu thân phận và nhiệm vụ của mình với Yến Lâu.
Một con thỏ cầm gậy gỗ bỗng xuất hiện, giả bộ ho khan hai tiếng, nói: “Ta chính là trưởng thôn của làng thỏ, ta bị bệnh, cần phải chữa trị, không chữa khỏi ta sẽ kéo ngươi tuẫn táng cùng!”
Trước mặt Yến Lâu là mẹ thỏ dẫn theo con trai, con gái che mặt e thẹn, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi là vợ của trưởng thôn…”
Thỏ trưởng thôn bật cười, dùng gậy chọc chọc bà: “Vợ ngoan!”
Thỏ mẹ vừa xấu hổ vừa giận, dùng tai đẩy nó ra: “Biến đi!”
Thỏ trưởng thôn: “Hì hì.”
Một con thỏ khác đeo kính, mặc áo trắng đứng ra nói: “Tôi là bác sĩ, tôi chữa bệnh cho trưởng thôn, cho người chơi nhiệm vụ đi tìm dược liệu. Còn tôi hạ độc sau lưng, bệnh của trưởng thôn là do tôi hạ, bởi vì vợ của trưởng thôn là bạn gái tôi.”
Thỏ trưởng thôn cầm gậy gỗ chỉ về phía nó, giả vờ tức giận đâm thỏ bác sĩ: “Này, uổng công ta tín nhiệm ngươi như thế, vậy mà ngươi dám hại ta, còn cướp vợ ta nữa, hả….”
Yến Lâu: “…”
Vẻ mặt cậu một lời khó nói hết nhìn về phía Glan: “Các cô… Nghĩ ra nội dung kịch bản như này à?”
Một cô bé nhỏ tuổi, suốt ngày làm những chuyện này sao?